Yêu Em Đậm Sâu

Quyển 1 - Chương 62: Xin lỗi




“Thẩm Lam.” Dư Thiên đột nhiên gọi tên tôi.

Tôi quay đầu lại, “Chuyện gì?”

Dư Thiên hắng giọng, bày ra nụ cười ấm áp, “Nhìn cô không được vui.”

“Không có.” Tôi vừa nói, vừa kéo ngăn kéo lấy chìa khóa xe của Dư Thiên ra.

Dư Thiên đón lấy chìa khóa rồi thay dép và ngồi xuống ghế sô pha, “Đừng nói với tôi rằng sáng nay cô ra ngoài tập thể dục đấy nhé, còn cả vết thương trên tay cô là thế nào?”

Tôi nhíu mày sau đó kéo tay áo xuống, “Tôi thực sự không sao, không phải anh còn bận gì à?”

Dư Thiên dường như có khả năng miễn nhiễm với tất cả câu lệnh đuổi khách, anh ta liếc mắt tìm một một tư thế thoải mái rồi kéo tấm chăn mỏng trên ghế sô pha cuộn mình lại.

Trước khi tôi mở miệng, anh ta thành khẩn nhìn tôi, “Hôm qua làm việc cả đêm, mệt quá lái xe không nổi.”

Anh ta nhìn rất trầm tĩnh lại còn có chút mệt mỏi chẳng giống như đang nói dối, hơn nữa thời gian trôi qua chưa được vài phút, Dư Thiên giống như đã thực sự ngủ rồi vậy.

Đúng lúc này, Ngải Lị lẳng lặng xuất hiện au lưng tôi mà không phát ra tiếng động nào, trên tay cô ấy còn cầm hai cái nút nhét tai vừa mới tháo xuống, dùng ánh mắt có thể giết được người mà nhìn tôi.

Có thể sẽ giống như trước kia, Ngải Lị không quá thẳng thừng đuổi Dư Thiên ra ngoài, mà lại “thuyết” cho tôi một bài, dĩ nhiên bài “thuyết” ngày hôm nay của cô ấy đã ngưng lại khi nhìn thấy vết thương trên tay tôi.

Sau đó, Ngải Lị vừa lấy rượu thuốc và dùng sức chà xát lên cánh tay tôi, vừa gọi điện cho Lâm Cánh.

Tôi ngồi bên cạnh cô ấy, đầu cúi thấp.

“Ý cậu là Thẩm Lam không đến sân bay?”

Ngải Lị liếc tôi một cái, sau đó nói vào điện thoại với Lâm Cánh, “Đi gặp quỷ đi!”

Cô ấy nhanh chóng cúp máy rồi ném điện thoại lên cái bàn trà, Dư Thiên bị đánh thức, anh ta vuốt mắt nhìn qua, nhìn chúng tôi cười một cái sau đó quay đầu lại, tiếp tục ngủ.

“Buổi sáng cậu đi đâu làm gì?” Trước mặt Lâm Cánh, Ngải Lị kiên quyết bảo vệ tôi, nhưng khi cúp điện thoại, cô ấy bắt đầu tra hỏi tôi.

“Đến sân bay.”

“Cậu đừng nói rằng mấy người gặp mặt rồi bọn họ không nhận ra cậu? Sau đó cậu chạy đuổi theo rất lâu vẫn không gặp? Có phải vết thương trên tay cậu là do chạy ra sân bay nên xảy ra tai nạn giao thông không?”

Tôi nhìn Ngải Lị, thở dài một hơi, “Nếu mình nói sự thật chính là vậy, có phải cậu định treo ngược mình lên giá phơi quần áo không?”

Ngải Lị nói, “Mình tin cậu”

Nghe được mấy chữ này, cả cơ thể tôi trở nên cứng ngắc, nếu như cả một buổi sáng khiến lời nói của tôi trở nên mông lung hay đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, thì chỉ một câu tín nhiệm của Ngải Lị đã khiến cho hốc mắt tôi chua xót. Nhưng không muốn cô ấy cười nhạo, tôi mím chặt môi gửi cho Ngải Lị một cái ôm chặt.

Đến lúc này, Dư Thiên đột nhiên ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha nói một câu, “Tôi cũng tin cô.”

Tôi và Ngải Lị trợn mắt há mồm.

Dư Thiên buông tay, “Thật ra thì tôi không nghe hai người nói gì trước đó cả, nhưng nếu có phiền phức gì có thể nói với tôi. Tất nhiên, bày tỏ cũng có thể chấp nhận. Tôi cảm thấy rằng tôi dịu dàng hơn Ngải Lị nhiều.”

Tôi thừa nhận, Dư Thiên vừa khiến trái tim băng giá của tôi thoáng ấm áp lại, điều càng làm cho tôi không có lý do gì đuổi anh ta đi, thậm chí Ngải Lị còn nói một câu khó giải thích được, “Hoan nghênh anh sau này thường xuyên đến làm khách.”

Tôi thiếu chút nữa té xỉu.

Dư Thiên đứng dậy đi vào phòng bếp. Mười phút sau anh ta mang ra hai ly sữa yến mạch cùng một tô mì.

Cảnh tượng ba người ngồi quanh bàn ăn, ở thời khắc này, tôi và Ngải Lị luôn hợp ý nhau vì cảm thấy buồn phiền Dư Thiên. Đối với món ăn vặt yêu thích của người ta mà nói, không có cách nào mà từ nhỏ đã không biết đó chính là sô cô la và bánh ngọt. Thậm chí có một lần, Dư Thiên trong lúc say rượu nói một câu khó hiểu, “Hai người biết không? Tôi vẫn không biết khi gọi hai tiếng ba mẹ thì có cảm giác thế nào, hai từ ấy với tôi giống như là gọi đức vua và hoàng hậu vậy, vừa xa lạ lại vừa buồn cười.”

Câu nói ấy tiêu tốn hẳn một túi khăn giấy của chúng tôi.

Còn bây giờ, sau khi chúng tôi ăn bữa sáng xong, Dư Thiên bưng chén đũa trở lại phòng bếp, tôi và Ngải Lị vẫn ở trên ghế sô pha đa cảm. s- Tôi đang suy nghĩ lý do để gọi cho Đồng Tiểu Táp, nhưng tôi nghĩ rất lâu cũng không có tiến triển gì, trước nay toàn là anh chủ động tìm tôi.

Tôi sợ sự lạnh lùng đến một cách đột ngột của anh.

Dường như Ngải Lị đã giúp tôi gọi cuộc điện thoại này rồi, khi tôi xoay người nhanh chóng cản cô ấy, thì dãy số đã được gọi đi, bởi vậy lòng tôi tràn đầy mong đợi nghe từng tiếng tút dài vang lên.

Qua rất lâu, tôi đặt điện thoại xuống.

“Thế nào?” Ngải Lị chau mày hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, “Không ai nhận.”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã quên đi cái tính khí kiêu căng phách lối không biết trời cao đất rộng, tôi hết lần này đến lần khác gọi cho Đồng Tiểu Táp, cho đến khi kết nối được mới thôi.

Thế nhưng, anh không nói lời nào. Đối với tôi nghe được tiếng thở của anh cũng cảm thấy đau khổ sở.

“Nếu như không có chuyện gì thì anh cúp máy đây.” Đây là câu nói đầu tiên của Đồng Tiểu Táp.

“Không được.”

“Hử?”

“Anh đang ở đâu? Em có thể đến gặp anh không?”

Đồng Tiểu Táp im lặng rất lâu không trả lời, ngay khi tôi chuẩn bị nói câu không có chuyện gi, anh nói, “Ở nhà.”

“Em đến ngay.” Tôi gần như lập tức mừng đến chảy nước mắt, nhưng tôi kiềm nén cảm xúc kích động ấy xuống, miễn cưỡng bật cười.

Dư Thiên từ phòng bếp đi ra, khi thấy tôi cầm túi xách vội vã chạy ra ngoài. Anh ta cau mày nhìn tôi, “Đi đâu?”

“Tôi có việc gấp, phải ra ngoài đây!”

Nói xong, tôi chạy thục mạng ra ngoài.

Tôi rất muốn gặp Đồng Tiểu Táp, nhớ quá rồi, cái nhớ nhung ấy gần như lấn át hết mọi thứ. sHaI4-1-9 lqdBởi vì tôi muốn anh, cũng vì tôi muốn nói xin lỗi anh, cũng vì tôi rất khó chịu. Tôi biết chỉ khi ở bên cạnh anh, bi thương của tôi mới có thể biến mất.

Từ nhà Ngải Lị đến nhà Đồng Tiểu Táp không xa, mà tôi khi dọn đi không trả lại chìa khóa cho anh, cho nên khi tôi đột nhiên mở cửa xuất hiện trước mặt anh, Đồng Tiểu Táp rất ngạc nhiên.

Cùng chung niềm kinh ngạc ấy còn có những người trong nhóm LTS và cả Lâm Sa, trong nhà có rất nhiều người, anh chàng trợ lý lúc sáng cũng ở đây, còn có một người đàn ông ba mươi mấy tuổi nhìn có vẻ như là giám độc. Tôi đang dùng sức ôm chặt Đồng Tiểu Táp thì phát hiện ra những người khác.

Nhưng đối diện với cái ôm của tôi, phản ứng của Đồng Tiểu Táp hết sức cứng ngắc, hai tay anh rũ xuống, không hề ôm lại tôi như trước đây.

Khi tôi định rời khỏi lồng ngực Đồng Tiểu Táp, anh mới đè vai tôi rồi xoay người giới thiệu, “Đây là bạn gái tôi.”

Tôi lúng túng nhìn họ, giống như mất đi khả năng nói chuyện. Tất thảy mọi người kể cả Lâm Cánh đều dùng thái độ lạnh lùng đáp trả lại tôi, bọn họ vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ngồi xuống trò chuyện với nhau.

Chỉ có Lâm Sa đi đến nói nhỏ với Đồng Tiểu Táp, “Anh đưa Thẩm Lam lên lầu đi.”

Đồng Tiểu Táp liếc nhìn Lâm Sa một lát, rồi gật đầu. Thế nhưng khi Đồng Tiểu Táp đi phía trước dẫn tôi lên lầu, một lần anh cũng không quay đầu lại.

Sau khi vào phòng anh để tôi ngồi xuống, rồi đi đến cửa lần nữa.

“Đồng Tiểu Táp.”

Lúc này anh mới quay đầu.

“Xin lỗi.” Tôi cúi đầu nói đầy ân hận, nghĩ kĩ lại thì trước đây cho dù thế nào tôi cũng không nói ra những lời này.

Đồng Tiểu Táp ngây ngẩn, sau đó đến bên cạnh tôi, khóe mắt anh ươn ướt, “Không sao cả.”

Tôi không biết như vậy có được xem là tha thứ hay không, nhưng giữa chúng tôi giống như có một khoảng cách vô hình, tôi rất nhớ dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng khoan dung trước đây của anh.

“Anh giận, không muốn để ý đến em nữa sao?”

“Không có.” Đồng Tiểu Táp rũ mắt trả lời, ngón tay anh dần siết chặt lại, mỗi lần trái tim anh gặp mâu thuẫn đều sẽ làm như thế.

“Nếu như anh không muốn nhìn thấy em, thì em đi vậy.”

Nói xong tôi bật dậy đi về phía cửa, tôi cho rằng anh sẽ giữ tôi lại, nhưng cuối cùng tôi chỉ nghe được một câu, “Đi cẩn thận.”

Tôi bị cảm giác thất bại sâu sắc chặn ở cổ họng.

Và sự thật, khi tôi rời khỏi gian phòng đó, từ trên cầu thang chạy xuống, lại bị một đám người nhìn soi mói cho đến khi tôi rời đi, hốc mắt tôi sớm đã mập mờ sóng nước.

Đồng Tiểu Táp thừa nhận không muốn nhìn thấy tôi, lúc này chắc chắn anh không muốn nhìn thấy tôi, cho nên cho dù tôi quật cường hay quay đầu lại, sau lưng không thấy bóng ai.

Tôi không đợi được thang máy vì vậy chạy vào cầu thang bộ, sau đó ở một khúc cua tôi vô dụng bị té xuống. Lần này có lý do chính đáng để khóc rồi, đầu gối trầy trụa một mảng, máu chảy ra ngoài một ít. Tôi ngồi trên đất khóc lớn tiếng.

Không biết đã khóc trong bao lâu, tôi cảm nhận được trên vai mình có thêm một lớp áo.

“Đừng khóc.”

“Thẩm Lam, đừng khóc.”

Đồng Tiểu Táp đi vòng qua trước mặt ôm lấy tôi, tôi giống như sợ bị bỏ rơi nên lấy tay vòng qua cổ anh và vùi mặt vào lồng ngực anh, tiếp tục khóc. Shai419. Tôi muốn dùng nước mắt thấm ướt áo anh, để anh biết tôi thực sự khổ sở. Tôi không biết tỏ ra yếu kém như thế này có thể khiến cho anh hiểu rằng thật ra thì tôi không tùy hứng như vẻ ngoài, thật ra thì tôi rất cần anh.

“Đừng khóc, đừng buồn. Anh ở đây.” Đồng Tiểu Táp an ủi tôi.

Chúng tôi quay lại trong phòng, tôi cảm nhận được có rất nhiều cặp mắt đang xoáy vào lưng tôi nên tôi sát vào Đồng Tiểu Táp hơn. Tôi không biết phải làm gì để đối mặt với những người đó.

Vào đến phòng anh đặt tôi lên giường, cho dù thế nào cũng không muốn buông tay, Đồng Tiểu Táp không thể làm gì khác đành phải nhẹ nhành dỗ tôi, “Anh không đi đâu, anh bôi thuốc giúp em, ngốc thế nào mà lại ngã xuống thế này?”

Tôi ôm chặt lấy anh, khóc lớn hơn.

“Sao anh không để ý đến em, em còn nghĩ rằng anh không thích em.”

“Anh làm gì không thích em. Anh thích em.”

“Sáng nay em đến sân bay, nhưng anh không nhìn thấy em, em bị một đám người bao quanh nên phải nghĩ cách lách qua, thế nhưng khi em đuổi theo đến nơi thì không thấy anh đâu. Em chạy theo xe của nhóm anh còn gọi điện cho anh -- “

Khi nghe đến mấy điều này, lồng ngực Đồng Tiểu Táp đột nhiên đập mạnh một cái, anh ôm mặt tôi chau mày rất chặt.

“Xin lỗi Thẩm Lam, tại anh không tốt. Xin lỗi, thực sự xin lỗi -- “

Ánh mắt anh trở nên giống tôi, ướt nhẹp.

“Đừng khóc Thẩm Lam, đều tại anh không đúng, anh không nên hờ hững với em, anh không nên không nhận điện thoại của em. Xin lỗi. Đừng khóc, đừng khóc nữa.”