Nhân cơ hội mấy người con trai đi ký gửi hành lý tôi lén chạy vào nhà vệ sinh chỉnh sửa quần áo.
Đúng vậy, bởi vì sau khi nhìn thấy bóng lưng của mấy người bọn họ tôi cảm thấy mình không được trẻ trung cho lắm, không giống như Lâm Sa, cô ấy mặc trên người bộ quần áo mà tôi của năm mười tám tuổi không dám thách thức với chúng, hơn nữa cô ấy và Đồng Tiểu Táp giống như là đầu thai cùng nhau vào kiếp thứ hai.
Trời đất tạo một đôi, không có từ nào có thể hình dung ra được.
Còn trên người tôi, là một bộ quần áo màu đen chán nản, thậm chí sau lúc hong đồ cho khô, còn vương lại mùi bùn đất khiến người ta xấu hổ.
"Mặc của tôi này."
Lâm Sa xuất hiện sau lưng tôi, tôi nhìn vào gương bắt gặp gương mặt đáng yêu xinh xắn của cô ấy, thật chẳng hợp với tính cách điềm tĩnh dịu dàng chút nào.
Sua khi tôi thay quần áo đi ra, Lâm Sa nói, "Đồng Tiểu Táp nhờ tôi mang đến."
"Cảm ơn cô."
"Không có gì, lần trước tôi khiến hai người hiểu lầm, đáng lẽ tôi nên giải thích."
Sự rộng lượng của Lâm Sa khiến tôi xấu hổ vô cùng, đúng thật là tôi cũng vì chuyện ấy mà cảm thấy tủi thân, nhưng Lâm Sa so với tôi thì càng vô tội hơn. Tôi phiền muộn mím chặt môi.
"Thẩm Lam," Lâm Sa nhìn tôi, "Thật ra, tôi có chuyện muốn cô đồng ý với tôi."
" -- "
Tôi ngây người một lúc, sau đó gật đầu.
Mười phút sau, tôi và Lâm Sa quay lại đứng trước mặt nhóm con trai, Đồng Tiểu Táp dùng ánh mắt khen ngợi để nhìn tôi. Trên mặt tôi, chỉ là đã lấy lại thần thái của ngày trước, tôi không hi vọng Đồng Tiểu Táp lo lắng quá nhiều về tôi. Còn anh tựa hồ hiểu được rằng tạm thời tôi không muốn nhắc lại chuyện hôm qua với anh.
Thế là ở trước mặt mọi người anh nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, chẳng khác nào đang tuyên bố quyền sở hữu, nói cách khác thì là dùng hành động để chứng minh vị trí của tôi trong lòng anh, mà đối tượng bị cảnh cáo chính là mấy cậu em bằng cách dùng giọng nói hờ hững phát ra tiếng cười lạnh nhạt.
Ngay cả bãn thân tôi cũng không lớn gan hay rộng rãi đến như vậy được, tôi cẩn thận đẩy cánh tay Đồng Tiểu Táp ra.
Đối với động tác này của tôi, đám người Lâm Cánh lại quy ra rằng do tôi ngại.
Bởi thế, do ba người bọn họ giật dây dưới, Đồng Tiểu Táp không kiêng dè gửi cho tôi một nụ hôn, thậm chí, nụ hôn ấy còn hơi mãnh liệt, tôi vô tình nhìn thấy khóe môi của anh bị tôi cắn vào tối qua. Anh đem theo hương vị thông qua ký hiệu gắn trên người tôi, đó là biểu hiện của cảm giác thiếu vắng sự an toàn.
"Nếu như em có chuyện gì muốn nói cho anh biết, anh lúc nào cũng lắng nghe em."
Tôi biết anh vẫn còn giữ trong lòng chuyện tôi giấu giếm anh lần trước, nếu như một ngày nào đó người đàn ông tôi yêu gặp tình huống khó khăn vào thời điểm nào đó và muốn tự mình đối mặt, tôi cũng sẽ bày vẻ đau lòng khổ sở ra ngoài.
"Em biết rồi, anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
Vào khoảnh khắc chia tay cuối cùng, Đồng Tiểu Táp quay người lại dùng ánh mắt cuồng nhiệt nóng rực nhìn tôi, anh dùng ánh mắt nặn ra ba chữ "Anh yêu em", lướt qua không khí, nhẹ nhàng truyền đến trước mặt tôi, lại dùng sức rót vào trái tim tôi.
Không cần nghi ngờ vì lý do gì tôi lại tự tị thậm chí là tự kỷ như vậy, bởi vì ánh mắt ấy gần như khiến tôi bật khóc. Tôi kìm nén niềm xúc động muốn khóc xuống, dùng nụ cười mệt mỏi biểu hiện lại, "Em biết."
Em biết, nhưng em không như thế.
Sau khi bóng dáng Đồng Tiểu Táp biến mất ở hàng T3, tâm trí của tôi lại quay về trạng thái trống rỗng.
Tôi ngẫm nghĩ, sau đó ước chừng chắc anh đang chen chúc trên cái xe điện nhỏ, bước từng bước trên hành trình rời xa tôi. Anh sẽ còn quay trở lại, chỉ là tôi đã có dự cảm nhớ nhung bất tận, chia tay Đồng Tiểu Táp, khiến tôi cảm giác được sự lo lắng thậm chí là khủng hoảng như lúc trước.
Giống như khoảng thời gian đi công tác lần trước, tôi ngửa đầu nhìn ánh mặt trời chói lóa cả mắt, không thể nhận ra rốt cuộc Đồng Tiểu Táp đang ở trên cái máy bay nào, một mình tự đưa tay vẩy chào tạm biệt.
Sau khi rời khỏi sảnh chờ, vẻ kiên cường giả tạo trên người tôi biến mất không tăm tích, hoặc nói là, bọn chúng bắt đầu đình công, rơi bùm bùm trên mặt đất, ném vụn vỡ rối tung rối mù, còn tôi thì không ló lắng đi bắt bọn chúng lại nữa.
Ở phía sau có người cố tình, một chiếc xe Lexus dừng trước mặt tôi.
Dư Thiên hạ cửa kính xuống, ló ra.
Đây chính là lần đầu tiên tôi thấy anh ta hạ cửa kính xuống, liền xác nhận người cấp trên này dựa vào cách ăn mặc thượng cấp thực sự không phải là loại thổ hào không có đầu óc, nhìn anh ta càng giống một người điển trai đóng trong phim FBI, nếu không thì tại sao có thể mỗi lần đều có thể gặp nhau ở những chỗ không ngờ đến được như thế này.
Tôi lộ vẻ nghi hoặc ra ngoài mặt, Dư Thiên bày ra nụ cười tươi rói, "Được rồi, tôi thừa nhận, tôi thực sự tìm thám tử tự theo dõi cô."
Kiểu đùa như vậy thực sự khiến tôi nín khóc mà mỉm cười. Chẳng qua là hình ảnh hoang đường ở trong hội sở ngày hôm ấy thực sự có sức sát thương, đối mặt với một việc tôi không cần phụ trách và một người tôi quan tâm, tôi cũng không cần phải giả tạo.
Tôi không phải là tiểu yêu tinh gì đó, nhưng rõ ràng cơ thể càng thành thật hơn một chút, miệng thì nói không có chuyện gì, chân đã muốn nhũn mềm ra. Cơ hồ như mỗi lần gặp mưa tôi đều bệnh nặng vài ngày. Mà lần này sau khi vận động thân mật xong, Đồng Tiểu Táp hiểu nhầm sức nóng khác thường trên người tôi, thế là lần thứ hai tôi hôn mê, là ngya trước mặt Dư Thiên.
Trơ mắt nhìn anh ta ôm tôi vào trong xe, trong đại não hiện ra hình ảnh phát hiện mình sắp bị người ta chém giết, tôi sử dụng một chút sức lực cuối cùng, cho Dư Thiên một cái tát.
Không hiểu ra sao cả.
Trong cơn mộng mị vì sự kích động của bạn thân mà hành động lịch sự biến mất nên cảm thấy hối hận, cũng giống như trong giấc mơ nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Dư Thiên, anh ta lấy túi nước đá đặt trên trán tôi, lại dùng một cái khăn lông quấn tôi lại chẳng khác nào cái bánh chưng.
Cuối cùng, trong khoang miệng tôi cảm nhận được mùi thước tây cùng mùi thuốc đông y.
"Cô có bị ngốc không vậy hả? Cứ luôn ngậm thuốc như vậy không thấy mệt à?"
Tôi thuận theo lời tố cáo công bằng bất đắc dĩ của Dư Thiên mà tỉnh lại, nói thêm mấy câu chắc chắn, không hề giả vờ ngủ. Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy hai má bị sưng của Dư Thiên, giờ phút này thoạt nhìn anh ta càng thêm ngốc nghếch.
Theo như Dư Thiên nói, gương mặt của anh ta không phải vì một cái tát của tôi mà bị sưng, nhưng không hẳn là không có chuyện gì.
Anh ta chìa tay đếm những thứ khiến anh ta bị dị ứng.
Hắn lầm bầm nói ra một loạt danh từ, tôi chưa bao giờ biết bị dị ứng lại là chuyện đáng sợ đến như vậy, Dư Thiên ch8ac1 đã bỏ qua rất nhiều mỹ vị ngon lành.
"Vậy là, trên người anh có một vết sẹo do phẩu thuật ấy, không phải là do nguyên nhân này đấy chứ?"
"Có lúc cô cũng thông minh đấy."
Tôi né tránh cánh tay biểu thị sự khen ngợi của Dư Thiên, sau khi bị ánh mắt của Đồng Tiểu Táp dán lên người, tôi không có ý định tiếp xúc quá thân với người đàn ông khác. Tiếp tục sống bên cạnh Trương Mật, lo lắng về cái quá khứ chưa qua được bao lâu của mình sẽ bị nghiền nát thành tro bụi.
Cánh môi mỏng của Dư Thiên nhếch lên thành một vòng cười tự giễu. So với gương mặt của anh ta thì vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
Tôi không có ý định trách móc mà nhanh chóng bật dậy khỏi giường đi theo anh ta, thứ ngăn cản tôi chính là cái mền, có lẽ là hắn đã quấn cái mền trùm kín người tôi. Ở lớp ngoài cùng, chính là áo của anh ta.
Người này tự yêu bản thân đến điên cuồng.
Dư Thiên kết hợp trị liệu giữa Trung Quốc và phương Tây, thế nhưng thần kỳ là tôi không còn đau đầu nữa, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục lại như bình thường. Tôi đổi giày, xách ba lô lên, thu gom hết tất cả đồ đạc lặt vặt của mình, nhưng có nhiều thứ không thuộc về tôi. Trong suốt cả quá trình này, Dư Thiên không làm gì để ngăn cản tôi cả, ngoại trừ việc bỏ lại một vài thứ say sưa, anh ta luôn biểu hiện là người có chức quyền, chỉ việc anh ta không ngừng đối xử tốt với tôi ra mà cả khối phụ nữ mong muốn được đối xử như vậy. Chuyện cảm động.
Khi tôi mở cửa ra, tôi phát hiện Dư Thiên vẫn đi theo sau lưng tôi. Thế là tôi quay người, hít một hơi rồi nói, "Tôi sẽ gửi thư từ chức đến hộp thư của anh."
Lạch cạch --
Một tiếng vang mạnh mẽ. Nhưng tiếng vang ấy không phải là do tôi đóng cửa, mà là Dư Thiên, lần thứ ba anh ta đứng thẳng trước mặt tôi mà ngã quỵ xuống.
"Cô không cần phải diễn đâu, cận thận gương mặt của cô bị té thành cái bánh mì roti!"
"Tôi phải từ chức tôi phải về nhà, thế nên anh đừng giữ tôi lại."
Được rồi, những lời ấy chỉ chứng minh tôi thật sự quá tự luyến. Dư Thiên té xỉu, không phải diễn kịch. Chờ đến khi xe cứu thương đến, tôi thấy khóe miệng anh ta sùi bọt.
Tôi sợ.
Lần này tôi nói với bác sĩ chuyện Dư Thiên bị dị ứng thức ăn, anh ta được chữa trị đúng cách. Vị bác sĩ lớn tuổi trên mặt đầy kinh nghiệm thâm niên nói với tôi, "May mà cô kịp thời gọi xe cứu thương và biết rõ bệnh tình của cậu ấy."
Ý là, Dư Thiên suýt chút nữa chết.
Trong đầu tôi xuất hiện cảnh một chàng trai anh tuấn trẻ tuổi nằm trong lồng thủy tinh bị mọi người vây lại xung quanh than vãn, một đám phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc lễ phục màu đen diêm dúa vung tay trước di ảnh của Dư Thiên, biến tang lễ của anh ta thành một trò đùa dai dẳng.
"Chẳng lẽ cô đang nghĩ đến chuyện sau khi tôi chết đi?"
Con hồ ly này, thật khôn khéo. Tôi chột dạ đi đến trước mặt rót cho anh ta một ly nước, thiếu chút nữa tôi đã trở thành hung thủ giết người, tôi quyết định tạm thời nhân nhượng anh ta.
"Mỗi lần bị dị ứng anh đều thành ra nghiêm trọng như vậy à?"
"Dĩ nhiên."
"Vậy mà còn không đến bệnh viện ngay."
"Tôi biết cô sẽ đưa tôi đến."
Tôi đặt cái ly sang một bên, bắt đầu nổi giận. Có thể sau đó tôi suy nghĩ đã hiểu ra ngay, đây không phải là khổ nhục kế của Dư Thiên, mà anh ta dùng quá nhiều tinh thần tập trung vào chuyện chăm sóc quan tâm đến tôi.
Anh ta sợ tôi tự trách bản thân mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình.