Trương Mật dù sao cũng được mạ một lớp vàng từ Mĩ trở về, hơn nữa cha cô ta có quan hệ khá tốt, cho nên khi cô ấy vừa vào công ty đã ngồi ngang hàng với Dư Thiên, mà trước khi cô ta tìm được trợ lý thích hợp, Dư Thiên không thể làm gì khác ngoài việc đem tôi cho cô ta mượn một cách không tình nguyện.
Tôi nghĩ, nếu như Trương Mật dùng thân phận này để nói chuyện với tôi, tôi cũng nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này để phát tiết nhưng điều không vừa lòng.
Dư Thiên chia sẻ phần lớn công việc với tôi, không thể không thừa nhận anh ta ở phương diện này quả thật là có thiên phú, tôi cần mấy giờ mới có thể sửa lại tài liệu thì anh ta chỉ cần mười mấy phút là có thể chính xác phân loại sau đó thuận lợi tìm phần tài liệu mình cần.
Mà hết thảy chuyện này đều bị Trương Mật nhìn thấu, vậy là công việc của tôi càng lúc càng nhiều.
Tôi thật sự không hiểu, tại sao Trương Mật đã thành công cướp Lộ Phi khỏi tay tôi mà giờ còn không ngừng nhắm vào tôi. Sau khi Trương Mật vào công ty không lâu, tôi dần dần nghe được vài tin đồn.
Nữ chính là tôi, nam chính là Dư Thiên.
Vốn dĩ là vào một lần Trương Mật nhờ tôi pha cà phê giúp cô ấy, tôi vô tình thấy Lộ Phi đến đón cô ấy mà tự làm phỏng tay mình, đúng lúc ấy Dư Thiên đi ngang qua, anh ta nhanh chóng kéo tay tôi.
Sau đó, ngậm lấy.
Không sai, cái động tác hết sức mập mờ, Dư Thiên cố ý, tôi không chỉ hung hăng đẩy anh ta ra, mà mấy ngày sau đó còn cự tuyệt nói chuyện với anh ta. Song tất cả những chuyện này qua lời miêu tả của Trương Mật, đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Trong công ty có không ít đồng nghiệp nữ mắt nhắm đến Dư Thiên, thế là tôi bị gắn nhãn GREEN TAE BITCH. Lý do là vì tôi quyến rũ người đàn ông trong lòng họ.
Dư Thiên hoàn toàn không biết gì về chuyện này, mỗi ngày cứ tiếp tục suy nghĩ các biện pháp giống như biểu lộ vẻ áy náy với tôi.
Sau thời gian yên lặng lâu dài, chúng tôi cùng nhau quyết định, cho nhau thêm một khoảng thời gian. Kỳ hạn chính là sau khi cuộc tranh tài của Đồng Tiểu Táp kết thúc.
Sự thật, tôi rất nhớ anh, chỉ có điều là càng ngày càng đến gần cuộc tranh tài, Đồng Tiểu Táp cần thời gian lớn để luyện tập và nghỉ ngơi. Bởi vì lần đó anh cố chấp rời bệnh viện đã ảnh hưởng đến khả năng hồi phục, bác sĩ chỉ đồng ý cho anh xuất viện trước ngày tranh tài một ngày.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ Đồng Tiểu Táp đều gọi điện cho tôi, chúng tôi nói vài chuyện vui vẻ, sau đó ăn ý chọn cách không nhìn thấy mặt nhau. Giọng nói mềm mại của anh truyền đến bên tai tôi, mỗi câu chúc ngủ ngon đều là lời an ủi lớn nhất đối với tôi.
Thời gian thoắt đến tháng mười, rốt cuộc cũng tuyên bố kết thúc mùa hè. Những đợt gió lạnh thấu xương cùng lá rơi đầy mặt đất báo hiệu cho chúng tôi biết, gần sắp hết một năm rồi.
Tôi mua len sợi sau đó chụp tấm hình gửi cho Đồng Tiểu Táp, tôi nói với anh, tôi sẽ đích thân đan một cái khăn quàng cho anh xem như lễ vật nếu anh tranh được giải vô địch.
Còn Đồng Tiểu Táp mỗi ngày đều nhắc nhở tôi ở trong điện thoại phải đi ngủ sớm, anh không nói chuyện của anh với Lâm Sa với tôi, chỉ là một lần rồi lại một lần nghiêm túc nói với tôi, trong lòng anh chỉ có mỗi mình tôi.
Cuối cùng Lâm Sa nói hết mọi chuyện với tôi. Khi còn học trung học Đồng Tiểu Táp cũng rất bướng bỉnh, đã đánh cược với người ta theo đuổi Lâm Sa, trò chơi diễn ra được một nửa thì Đồng Tiểu Táp nhận thua.
Tôi có thể nhìn ra Lâm Sa là một cô gái lương thiện.
Nếu như ban đầu tôi và Lộ Phi có thể chọn cách hòa hợp như vậy, thì chúng tôi sẽ không mất một người bạn lớn lên cùng nhau.