Dư Thiên cầm cái cây nhỏ vội vã rời đi, tôi không biết anh ta bận chuyện gì, có điều là cả ngày hôm ấy trong phòng làm việc chỉ có một mình tôi, trên bàn cũng không có bao nhiêu công việc, sau khi kiểm tra qua tài liệu gửi cho Dư Thiên ký tên tôi bắt đầu nhìn vào điện thoại mà ngẩn người.
Câu nói của Gary cứ lởn vởn trong đầu tôi, Đồng Tiểu Táp từng theo đuổi Lâm Sa. Tôi rất muốn hỏi Đồng Tiểu Táp, nhưng soạn câu hỏi ấy nhiều lần rồi lại không thể gửi đi.
Đến trưa tôi gọi một cú điện thoại cho anh.
Đồng Tiểu Táp nhận rất nhanh, mà giọng anh lại còn rất dễ nghe, tôi còn loáng thoáng nghe được một giọng nữ khác. (s-h-a-i) Một cảm giác thất bại vô hình xâm chiếm khắp người tôi.
Tôi ngẩn ra rất lâu, mãi đến khi Đồng Tiểu Táp hỏi tôi tại sao không nói gì, rốt cuộc tôi vẫn giấu sự nghi vấn ấy trong lòng.
Ngay khi tôi vừa cúp điện thoại thì Dư Thiên cũng quay về, anh ta đi ngang qua tôi không quên liếc tôi một cái, sau đó thay đổi hướng đi đến trước mặt cúi đầu nhìn tôi.
"Có thể tan làm rồi, cô không đi à?"
Tôi nhìn thời gian, sau đó thật thà gật đầu. Dưới ánh mắt chăm chú của Dư Thiên khi nhìn tôi thu dọn đồ đạc, tôi vội nói lời tạm biệt.
"Cùng ăn cơm?"
"Không được."
"Đưa cô về?"
"Không thuận đường."
"Cô nói chuyện với cấp trên như vậy à?"
Câu nói của Dư Thiên nhắc nhở tôi, tôi buông đồ đứng dậy, khi đang chau mày chuẩn bị nói xin lỗi, anh ta đột nhiên bật cười, tiện tay vỗ vai tôi một cái.
"Tôi nghĩ ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới ra thì chúng ta cũng là bạn bè, nếu có chuyện không vui có thể nói với tôi. Chuyện lần trước ở làng nghỉ mát cảm ơn cô."
"Dư -- "
"Sau này có thể gọi tôi là Dư Thiên."
Cuối cùng tôi vẫn cự tuyệt ý tốt của Dư Thiên mà rời khỏi công ty. Người này quá nguy hiểm, mỗi động tác của anh ta đều mang theo mục đích tính toán rõ ràng, tôi không muốn bản thân mình vô tội lại bị trọng thương.
Ở ga tàu điện tôi do dự một lúc, sau đó quyết định đi đến bệnh viện. Tôi mua rất nhiều trái cây, rồi oán hận rõ ràng đã vào tháng chín mà mặt trời vẫn chói chang như thế.
Trong túi hàng chứa nước đá khô nhanh chóng tạo thành màn sương mù màu trắng, đáng tiếc hình ảnh này không đủ để tạo nên tiên cảnh, ngược lại còn có chút đột ngột.
Khi tôi đến bệnh viện, bầu trời nhanh chóng tối lại, trong không khí bùng lên ngọn gió nóng thổi qua người tôi.
Tôi dừng trước cửa phòng bệnh, nhìn Đồng Tiểu Táp qua khung cửa sổ trong suốt, anh gấp chăn để một bên, hai chân dài duỗi thẳng, tóc tai hơi bù xù đang cau mày nhìn vào máy tính.(Shai d đ l q đ) Nhưng tất cả những thứ ấy không thể che giấu được quầng sáng xanh của anh: để lộ gương mặt trẻ đẹp của chàng trai. Tôi tin rằng con gái đi qua chỗ này đều mong được làm bạn gái của anh.
Thế mà, Đồng Tiểu Táp nói, anh chỉ thích tôi.
Mang theo niềm hạnh phúc kiêu ngạo định mở cửa vào thì động tác chợt dừng lại.
Lâm Sa đột nhiên xoay người, sau đó đi đến cạnh Đồng Tiểu Táp, cô ấy mang nước đến, Đồng Tiểu Táp buông máy tính ngẩng đầu nhìn cô ta rồi cười.
Nụ cười đó tôi vừa thấy quen thuộc, vừa thấy không quen thuộc. Đồng Tiểu Táp cũng từng cười như vậy với tôi, nhưng rõ ràng, trước mặt Lâm Sa nụ cười của anh càng thoải mái hơn.
Tôi bị sự ghen tuông đập vào mặt, hoặc là, đã từng có trong nháy mắt. Trước mặt Lâm Sa Đồng Tiểu Táp cũng có vẻ mặt hồn nhiên như vậy, thậm chí còn dùng cả giọng nói chân thành hơn.
"Lâm Sa, anh thích em. Làm bạn gái anh nhé."