Yêu Em Đậm Sâu

Quyển 1 - Chương 40: Lâm Sa




Sau khi anh họ của Đồng Tiểu Táp rời đi chúng tôi nằm trên giường đùa với nhau một lúc, dĩ nhiên những thứ đùa giỡn này đều có chừng mực, Đồng Tiểu Táp tuyệt đối không dùng thủ đoạn giả vờ đau để hù tôi.

Một lần nữa bị ngắt quãng bởi đồng đội của anh.

Tới sớm nhất là Gary, lần này tôi với Đồng Tiểu Táp không kịp làm gì để che giấu. Tôi ôm quần áo của mình chạy vào phòng vệ sinh, khi đi ngang qua người Gary, anh ta hừ lạnh một tiếng.

Tôi biết Gary không thích tôi, giống như tôi không có bất kỳ hảo cảm nào với cậu ta.

Lúc tôi thay quần áo xong thì Lương Tử, Tiểu Châu và Lâm Cánh đã đến, so với Gary thì mấy người còn lại đáng yêu hơn nhiều, đại khái thì Đồng Tiểu Táp đã thông báo rồi, bọn họ không hiếu kỳ với sự xuất hiện của tôi. Trừ có Lâm Lại dùng ánh mắt hỏa nhãn kim tinh không thua gì Ngải Lị nhìn tới nhìn lui giữa tôi và Đồng Tiểu Táp.

Trong bầu không khí ấm áp ấy, tôi nhớ đến một chuyện tệ hại, Dư Thiên nói hôm nay tôi phải về đi làm. Nhìn về phía điện thoại vì hết pin mà sập nguồn nên tôi không thể giải thích với Dư Thiên.

Tôi nói chuyện tôi phải đi làm với Đồng Tiểu Táp, mặc dù anh có chút mất mác nhưng vẫn dặn tôi đi đường cẩn thận.

Mới từ phòng bệnh đi ra tôi cảm thấy có người sau lưng, khi xoay người tôi nhìn thấy Gary mang theo nụ cười châm chọc đứng sau lưng tôi.

"Lại vội vàng đi hẹn hò với đàn ông nào à?"

Tôi giả vờ không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước.

"Cô cho rằng cô so được với Lâm Sa? Chắc Đồng Tiểu Táp chưa kể với cô chuyện anh ấy từng theo đuổi Lâm Sa chứ?"

Lòng tôi đột nhiên nặng nề, rất nặng rất nặng, nếu như có thể, tôi hi vọng mình không nghe được những lời đó, hoặc là Gary chẳng qua chỉ là đơn thuần vì ghét tôi nên mới cố ý nói dối.

Thế nhưng, những lý do kia gần như không được thành lập.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, trên đường ẩm ướt lại còn trơn trượt, đến công ty đã gần mười giờ. Tôi cúi đầu đi thẳng về phía trước, cho đến khi chạm vào thứ gì đó phía trước.

Tôi ngẩng đầu, nhìn Dư Thiên trước mặt.

"Xin lỗi."

Dư Thiên phẩy phẩy tay, tóc anh ướt đẫm, xem ra anh ta vừa mắc mưa. Chóp mũi tôi đều bị nước trên người hắn làm cho ướt.

Tôi vào phòng làm việc, sửa sang lại đồ đạc, đã hơn nửa tháng không quay lại, trên bàn mặc dù không có bụi bặm, thế nhưng mấy cái cây nhỏ đã chết sạch.

"Bức xúc chuyện gì?"

Dư Thiên có vẻ vì mắc mưa mà bị cảm, giọng anh có chút nghẹt.

"Không, xin lỗi đã đến trễ."

"Tâm trạng không tốt."

"Không có."

"Còn giả vờ với tôi nữa à?"

"Tôi có nói gì đâu." Nói xong, tôi cầm văn kiện trên tay đập đập trên bàn, ý thức được mình thất lễ, tôi cúi thấp đầu nói xin lỗi.

"Cô nghỉ ngơi chút đi, có muốn tôi cho cô nghỉ phép một ngày không?"

"Không cần."

Dư Thiên nhìn tôi.

Hai mươi phút sau, Dư Thiên đứng trước bàn làm việc của tôi lần nữa, so với việc Dư Thiên tiến vào thì tầm mắt tôi lại chăm chăm vào cái cây nhỏ mới tinh.

Loại rất tỉ mỉ, hơn nữa bề ngoài giống đến mười phần cái cây tôi chăm trước đó.

"Anh chăm à?" Tôi không tưởng tượng nổi mà hỏi.

"Ừ, cái cây cô trồng khi đi công tác tôi quên nhờ người chăm sóc, cái này xem như là bồi thường cho cô."

Dư Thiên vừa cười vừa đặt món đồ trên bàn tôi, sau đó mang cái cũ đi.

"Cái này để lại cho tôi, buổi tối tôi mang về xem có thể cứu được không."