Tôi ở trong phòng tắm kỳ kèo hồi lâu mới mặc áo sơ mi của Đồng Tiểu Táp ra ngoài, mặc dù anh gầy nhưng thân người lại cao, cho nên khi mặc áo anh lên người tôi thì dài đến tận đầu gối.
Điều khiến tôi bất ngờ là, Đồng Tiểu Táp lại ngủ thiếp đi. Anh nằm trên giường, hàng mi dài rũ xuống, khóe miệng tự nhiên vẽ lên một đường cong cong.
Tôi rất thích dùng từ đang yêu để hình dung về Đồng Tiểu Táp, bất kể anh ở trước mặt mọi người có pro cỡ nào thì, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy điểm nhỏ nhoi trong lòng anh. Còn mau mắn hơn chính là từ khi tôi biết anh, anh đã tồn tại trong mọi chi tiết sinh hoạt thường ngày của tôi, khiến tôi không có cơ hội tìm hiểu sự cô đơn. Tôi cứ ngây ngô nhìn Đồng Tiểu Táp cười ngốc nghếch như vậy.
Thế là, anh tỉnh. Vuốt mặt gọi tên tôi.
Tôi ôm trái tim thiếu nữ trong lòng đi tới, nằm nửa phần giường Đồng Tiểu Táp nhường cho. Cho dù phòng bệnh được bố trí sang trọng, giường bệnh cũng vẫn như phòng cũ, hai cơ thể dán chặt vào nhau, tôi nghi ngờ anh cố ý sát vào!
Đồng Tiểu Táp bắt đầu cười nhạo đầu tóc tôi rối bời cùng trí óc đen tối, anh hào phóng đưa tay lên, tôi lanh trí nằm trên cánh tay anh.
"Thoải mái lắm phải không?"
"Ừ."
"Vậy chúng ta ngủ thôi."
"Cứ như vậy mà ngủ à."
"Em muốn làm gì à?"
"Xấu -- xa -- "
Miệng tôi bị chặn lại, đặc biệt gửi cho tôi một nụ hôn dài đằng đẵng.
Tôi với Đồng Tiểu Táp, giống như một đôi vợ chồng già nằm trên giường bệnh ôm nhau ngủ. Nhiệt độ cơ thể trái tim anh lan tỏa đến tận chỗ tôi. Tôi ngủ ngon hơn mọi khi.
Trong giấc mơ tôi dần dần phóng túng, cả cơ thể dây dưa cùng Đồng Tiểu Táp, lúc tỉnh lại tôi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh.
Đồng Tiểu Táp nhịn đau lắc đầu.
Tôi tự trách bản thân mình nhưng chưa kịp nói lời xin lỗi, cửa đã mở ra. Đồng Tiểu Táp kịp thời nhét tôi vào trong chăn, tay còn đè lên đầu tôi. Tôi còn chưa kịp tỉnh táo, muốn bò từ trong chăn ra ngoài.
Mãi đến khi nghe có tiếng người nói chuyện, tôi mới ý thức được tình trạng hiện giờ, đúng là có chút không thích hợp.
"Dậy sớm vậy à?"
Âm thanh này có chút quen tai.
"Ừ, sao anh đến sớm vậy?"
"Hôm qua tôi đi thăm dì với dượng."
Đồng Tiểu Táp ho khan hai tiếng, "Anh không nói với họ chuyện em nằm viện đấy chứ?"
"Cậu ngồi dậy xem, chăn bị gì thế?"
"Không có gì, y tá đem đến mấy cái gối để em kê cho thoải mái." Đồng Tiểu Táp lại ấn tôi xuống một chút.
"Ồ, ra là thế." Người kia rõ ràng không tin.
Trong lòng tôi thầm nghĩ kinh nghiệm của đứa nhỏ Đồng Tiểu Táp chưa đủ cao, đầu của tôi, lập tức phải chuyển đến giữa hai chân anh.
"Tôi nói với dì cậu đi Hàn Quốc thi đấu hơn một tháng nữa mới có thể về. Lát nữa cậu nhớ gọi về cho dì."
"Ừ, em biết rồi."
Đồng Tiểu Táp trả lời mà lòng không yên.
"Vậy cậu bận gì thì làm đi, tối tôi quay lại thăm cậu."
Anh ta nhấn mạnh cái chữ bận, giọng nói này tôi càng nghe càng thấy quen, nhưng vì cách một lớp chăn nên tôi nghe không được rõ lắm.
Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cuối cùng Đồng Tiểu Táp cũng vén chăn lên, tôi chật vật từ trên người anh bò dậy.
"Thế nào, ổn không?"
Đồng Tiểu Táp nhìn tôi đầy vô tội, tôi nhìn về phía cửa, xuyên qua cái cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn.
"Vừa nãy là anh họ anh à?"
"Ừ, anh vốn định sau khi xuất viện sẽ giới thiệu hai người với nhau, bây giờ nghĩ lại, nên để qua một thời gian nữa."
Đối với quyết định này của Đồng Tiểu Táp, tôi tán thành hai tay.