Đây mới là ngọn nguồn của chuyện đại gian ác, khiến cho tôi trong mơ còn cảm thấy bị vật kia làm đau.
Tôi mới vừa che mắt, bên tai lại truyền đến giọng nam tính.
“Chúng ta làm rồi phải không?”
Thời điểm đối mặt lần nữa, anh ta điên khùng nói một câu. “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Tôi không có ý định muốn biết ý tứ của anh ta, sau khi thay đồ xong liền chạy trốn khỏi hiện trường tai nạn.
Tôi bắt xe về ngã tư nhà Ngải Lị, tôi có chìa khóa nhà cô ấy, cho dù bây giờ cô ấy đi làm thì tôi vẫn có thể ra vào tự nhiên.
Ngải Lị là bạn học Đại học kiêm bạn cùng phòng của tôi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm ra điểm bất đồng của chúng tôi. So với cái công việc trong tình trạng hết sức nguy hiểm của tôi ở cái xã hội nhỏ cặn bã này thì, Ngải Lị còn sống mới là mầm sống tươi sáng chính trực, tốt nghiệp Đại học được nhận vào một công ty nước ngoài, cả ngày bla bla nói lưu loát thứ tiếng Anh chín đến năm, xe đón xe đưa.
Còn bây giờ, ở cái nơi này cái gọi là trong thành phố lớn, Ngải Lị chính là người bạn duy nhất của tôi.
Trên đường đi, tôi bắt đầu nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Lộ Phi chơi chứng khoán bị thua lỗ, hai chúng tôi bị chủ nhà trọ đuổi ra khỏi phòng, sau đó tôi gọi điện cho Ngải Lị, hẹn gặp nhau ở quán rượu, có thể là vì phải làm thêm giờ nên Ngải Lị không đến tìm tôi. Khi tôi chuẩn bị rời khỏi quầy rượu thì đụng phải người đàn ông kia, không đúng, bộ dạng kia của hắn càng nhìn càng giống học sinh cấp hai. Nhìn anh ta hình như tâm trạng cũng không được khá lắm, thế là chúng tôi uống rượu cùng nhau, sau đó tôi uống say, hình như là tôi nói để cho anh ta đưa tôi đi quán rượu.
Chuyện sau đó tôi không rõ lắm, cũng không muốn nhớ lại, đây luôn là đoạn kí ức đặc biệt không tồn tại trong trí nhớ của tôi, tôi quả quyết đè nén trong đều sau đó thanh trừ sạch sẽ cho tiệm bán đồ phế thải, nếu như có thể, tôi còn muốn cách thức hóa thêm nữa.
Nhà của Ngải Lị nằm ở trung tâm thành phố, không bao lâu sau xe đã đậu trước một tiểu khu hạng sang, cả nhà của cô ấy cũng di dân, một người tiêu dao tự tại, trước kia khi tôi thỉnh thoảng cãi nhau với Lộ Phi đều ôm gối đi tìm cô ấy.
Đến nhà Ngải Lị tôi trực tiếp đi vào phòng tắm. Trong ti vi cũng diễn cảnh như vậy, nữ chính khóc lóc dưới vòi hoa sen, sau đó dùng sức chà xát khắp cơ thể.
Nhưng tôi không cọ được, trên người tôi là từng mảng xanh xanh tím tím, người đàn ông kia, thật không khách sáo.
Chuyện làm cho tôi buồn bực hơn là, một luồng khí trắng từ trong cơ thể tôi chảy xuống.
Cuối cùng tôi tự mình giặt sạch sẽ rồi thay quần áo đi ra ngoài. Thuốc ngừa thai nhất định không thể tìm thấy ở nhà Ngải Lị, nhìn bên ngoài cô ấy cực kì cởi mở, bên trong lại là người rất bảo thủ, điểm này khác với tôi. Khi chúng tôi nói chuyện trời đất ở trong chăn, cô ấy luôn nói phải đem lần đầu tiên cho anh chồng tương lai.
Còn tôi thì ăn trái cấm trước thời hạn, trong lòng luôn luôn cho rằng, sau này tôi sẽ gả cho Lộ Phi, hơn nữa cả đời này chỉ ngủ cùng cậu ta. Cho nên, sớm hay muộn cũng thế, không khác nhau.
Tôi cần phải ra ngoài mua thuốc sớm một chút, thế nhưng cả người đau ê ẩm không muốn động đậy, thế là đem điện thoại cắm sạc. Tôi chui vào trong chăn mà ngủ.
Lộ Phi nói lời xin lỗi đặc biệt đến tôi. Tôi mới vừa nhìn cái tin nhắn thứ hai, điện thoại liền vang lên, không cần nhìn cũng biết là người nào.
Tôi nhấn nghe, sau đó truyền đến giọng của Lộ Phi, chắc anh mất ngủ cả đêm, giọng nói cực kì mệt mỏi.
“Thẩm Lam, anh sai rồi, em đang ở đâu, anh đi tìm em.”
......