Yêu Em Đã Mười Năm

Chương 5




Phần 5 (hết): Chương 12+13

_______

12.

Buổi tối về đến nhà, có một lá thư trước cửa, tôi ngẩn ra, sau đó nhận được tin nhắn Thẩm Hàng gửi đến: “Chanh Tử, lời anh muốn nói đã viết cả trong thư rồi, đây là thư xin lỗi chính tay anh viết, anh chân thành xin lỗi em, anh không thể không có em.”

Thư viết tay xin lỗi?

Ha...

Thẩm Hàng lại chơi trò xây dựng hình tượng* rồi.

Chú thích: Từ gốc 面子工程: là một dự án mà một số cán bộ lãnh đạo thực hiện vì mục đích và lợi ích của cá nhân hoặc nhóm nhỏ, bất chấp nhu cầu của quần chúng và thực tế địa phương. Tương tự việc xây dựng hình tượng tốt đẹp bất chấp những thiệt hại do doanh nghiệp hoặc lãnh đạo đó gây ra.

Bởi vì không tiện vứt rác ở vỉa hè, cho nên tôi chỉ có thể nhặt lá thư lên chuẩn bị vứt vào trong thùng rác, khi vừa chuẩn bị vứt đi, tôi nhìn bốn chữ Chanh Tử tự mở trên phong thư ngây ngẩn cả người.

Cái này... không đúng.

Tôi nhanh chóng mở ngăn kéo tủ ra, kéo thùng giấy đã được niêm phong trong nhiều năm ra.

Ở trong này, toàn là hồi ức thanh xuân của tôi.

Tôi lục lọi bên trong nửa ngày, cuối cùng tìm được một quyển vở ghi chép, bìa bên ngoài đã ngả vàng.

Tôi mở nội dung bên trong ra, tất cả đều là ghi chép về môn vật lý, chữ viết bên trên mạnh mẽ có lực, nét chữ cứng cáp.

Bốn chữ Chanh Tử tự mở này không phải...

Tôi cấp tốc mở phong thư ra, hoàn toàn không nhìn nội dung bức thư là gì, chỉ lo nhìn chữ.

Thư Thẩm Hàng tự tay viết rất lộn xộn, yếu ớt vô lực.

Tôi ngay lập tức hiểu ra được, mượn hoa hiến Phật, thì ra Thẩm Hàng cầm ghi chép của Lục Sâm để lấy lòng tôi.

Chính vì bài ghi chép này, tôi sau đó mới có hảo cảm với Thẩm Hàng, thật lòng thật dạ trả giá.

Hóa ra ngay từ đầu tất cả đều là sai lầm.

Mắt tôi ửng đỏ ngay lập tức, bấm số điện thoại của Lục Sâm, chỉ vang lên hai tiếng, đầu bên kia đã bắt máy.

“Lục Sâm, có phải em chính là người không có lương tâm đó không?” Tôi mở miệng hỏi, giọng nói có chút khàn khàn.

Ngay lúc này, tôi cũng không dùng cái kính ngữ Lục tổng này.

Lục Sâm không phủ nhận, một lúc lâu sau, anh ta mới thản nhiên nói: “Chanh Chanh, anh chỉ là không ngờ rằng, em sẽ yêu người đưa bài ghi chép đến cho em.”

Nói xong anh ta thở một hơi thật dài: “Sớm biết thế, anh đã tự mình đưa đến.”

Quả nhiên là như vậy, hóa ra chân mệnh thiên tử của tôi là Lục Sâm.

“Lâm Thư Chanh.” Lục Sâm lại ở đầu bên kia nhẹ nhàng gọi tên của tôi, sao trước kia tôi không để ý rằng khi anh ta gọi tên tôi, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ, thâm tình đến như vậy.

“Em đây.” m thanh tôi mang theo vài phần run rẩy.

“Cảm ơn em.”

Lục Sâm cười: “Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh, cảm ơn em, để cho anh có cơ hội giành lại em một lần nữa.”

Đoàng một tiếng, sau khi chia tay với Thẩm Hàng, bức tường cao tôi xây dựng kiên cố trong lòng sụp đổ, tôi biết tình yêu chân chính của tôi sắp tới rồi.

13.

Một tháng sau, khách sạn sang trọng nhất toàn thành phố, dưới sự nỗ lực của tôi, Lộc Trần chiếm được một khoản tài trợ khổng lồ.

Có khoản tiền này, Lộc Trần lại leo lên một bước tiến mới.

Mà công ty của Thẩm Hàng, đã sớm không đáng nhắc đến trước mặt Lộc Trần.

Tôi mặc một chiếc váy dạ hội màu cam, khoác tay Lục Sâm, đêm nay, Lục Sâm mặc một bộ lễ phục màu đen, tôn lên vẻ đẹp trai của anh ta.

Còn tôi, hôm nay ra mắt lần đầu với tư cách cổ động của Lộc Trần.

Nét mặt tôi tươi cười như hoa khoác cánh tay Lục Sâm đi đến trước mặt người đầu tư: “Lý tổng, đêm nay chắc chắn phải uống thêm hai chén.”

“Đương nhiên.” Lý tổng cười rồi nhìn tôi, lại đưa mắt nhìn Lục Sâm đứng bên cạnh tôi.

Lục Sâm đang nhìn tôi với ánh mắt cưng chiều, hoàn toàn không để ý đến mỹ nữ xung quanh mạnh mẽ liếc mắt đưa tình với anh ta.

“Lục tổng thay đổi thật nhiều.”

Lý tổng vỗ vỗ vai của Lục Sâm, trêu ghẹo nói: “Lúc trước khi hợp tác với cậu, cậu lạnh y như khối băng vậy, từ khi có Lâm tiểu thư, bây giờ cậu lại như một nắm lửa.”

Lục Sâm quay đầu, thâm tình nhìn mặt tôi: “Bởi vì cuộc sống của tôi được điểm tô thêm một chút màu cam* tươi đẹp.”

Chú thích: Màu cam trong tiếng Trung là “橙色”, còn tên của nữ chính là “林书橙”. Ý anh Sâm là vì có chị Chanh bên cạnh nên cuộc sống càng thêm tươi đẹp.

Nói xong anh ta dùng sức nắm tay tôi, tôi đỏ mặt ngay lập tức.

“Chanh Tử, em vậy mà ở cùng một chỗ với Lục Sâm?”

Trong khi yến tiệc linh đình, Thẩm Hàng với Phạm Thanh Thanh chật vật xông vào, ngữ khí đó, làm như người phản bội trước là tôi vậy.

Khi Phạm Thanh Thanh nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập đố kỵ, cô ta dùng sức kéo tay Thẩm Hàng, lại bị Thẩm Hàng vô tình bỏ qua.

Tôi cũng không ngạc nhiên lắm với sự xuất hiện của Thẩm Hàng.

Khoảng thời gian này, Thẩm Hàng không biết liêm sỉ đã đến tìm tôi mấy lần, nhưng tôi đều tránh mà không gặp.

Sau này, tôi nghe lão Vương với lão Trương ở công ty nói, công ty của Thẩm Hàng bị Phạm Thanh Thanh làm tiêu tan hết.

Không chỉ không ký được một cái hạng mục nào, còn mượn một khoản nợ, mọi người trong công ty rời đi hết, ngay cả ngân hàng cũng không cho anh vay tiền.

Xem ra, Thẩm Hàng đã đi đến đường cùng rồi.

Chuyện hôm nay tôi cùng Lục Sâm làm tiệc chúc mừng là cố tình bảo lão Trương thông báo cho Thẩm Hàng.

Bởi vì tôi đã từng nói, tôi muốn nói cho Thẩm Hàng biết chuyện tôi nhập cổ phần vào Lộc Trần khi anh đang khóc lóc.

Nhìn bộ dạng suy sụp của Thẩm Hàng, tôi vô cùng thân mật khoác tay Lục Sâm, cong môi: “Giới thiệu một lần nữa, hiện tại tôi là người đầu tư của Lộc Trần.”

Thẩm Hàng liền trợn tròn mắt.

Nhưng cái này vẫn chưa đủ.

“Tương lai, tôi sẽ là bà chủ của Lộc Trần.”

Những lời này của tôi hoàn toàn khiến Phạm Thanh Thanh choáng váng, cô ta phản ứng lại trước tiên, không thể tin nói: “Làm sao Lục Sâm sẽ cưới cô, cô đây là đang mơ mộng hão huyền à?”

Đối diện với nghi ngờ của Phạm Thanh Thanh, Lục Sâm cũng không trả lời lại cô ta, mà là nhìn tôi với ánh mắt sâu xa: “Biết vì sao tên công ty là Lộc Trần không?”

“Là bởi vì tên của anh?”

Lục Sâm – Lộc Trần[1].

“Lộc là họ của tôi, Trần là Chanh trong tên của em... Chanh Chanh, anh muốn lấy họ của anh, lấy tên của em.[2]”

Chú thích:

[1] Lục Sâm [Lù Chēn] với Lộc Trần [Lù Chén] đồng âm, nên chị Chanh nghĩ tên công ty đặt theo tên Lục Sâm.

[2] Lục với Lộc đồng âm [Lù], Trần [chén] đồng âm với Chanh [chéng].

“...”

Tôi chưa từng nghĩ ngoại trừ vở ghi chép vật lý còn có một bất ngờ ngoài ý muốn này.

Trong nhất thời, đáy lòng tôi cảm xúc lẫn lộn, tôi vui sướng mà khóc, nhịn không được ôm lấy người đàn ông trước mặt, còn Lục Sâm lại cưng chiều vuốt đầu tôi, giọng anh ta khàn khàn từ tính vang lên trên đỉnh đầu tôi.

“Chanh Chanh, năm nay là năm thứ mười anh yêu em...”

- Hết -