Yêu Em! Cứ Để Anh

Chương 92: Ký ức cuối cùng về niềm đau!!!




Thiên Vũ theo đuổi xe Diệp Lam đến một khúc cua thì bỗng không thấy bóng chiếc BMW màu trắng của cô nữa. Thiên Vũ liền xuống xe tìm kiếm, sau khi không thấy nữa thì cậu quay lại xe.

Vừa mở cửa, cậu ngạc nhiên ‘’ Sao.. sao cô lại ở trên xe tôi? ‘’

Diệp Lam khoanh tay nhìn cậu cười mỉm, cô nhẹ nhàng đáp:

‘’ Xe tôi hư rồi, không biết Nhị thiếu gia có thể đưa tôi về được không? ’’

Thiên Vũ bối rối một chút nhưng cậu vẫn chấp nhận. Cậu chở cô Ferrari đen, cả hai chỉ im lặng nhưng tâm trạng Thiên Vũ thì hồi hộp vô cùng. Diệp Lam đưa tay tháo chiếc cavat của cậu ra mặc cho Thiên Vũ nhìn cô đỏ mặt.

Diệp Lam thấy biểu cảm đó liền đắc ý, cô áp sát lại gần Thiên Vũ hơn rồi nói với cậu ‘’ Tôi thấy cậu thở nhanh quá, nên đoán chiếc cavat này thắt chặt lắm. Tôi giúp cậu tháo ra! ‘’ ( cô cười)

Thiên Vũ không dám nhìn vào mắt cô nàng quỷ quyệt này, cậu chỉ khẽ cảm ơn. Không nhanh không chậm, Diệp Lam cuối cùng cũng về. Thiên Vũ ngồi trong xe nhìn vào nhà cô, cậu thấy có gì đó không ổn, lấy chai nước uống một ngụm xong lại sờ mặt mình.

Lúc này gương mặt cậu mới từ từ hết đỏ, Thiên Vũ nói thầm ‘’ Mình.. rốt cuộc làm sao thế này? Cô gái đó là người đầu tiên làm mình trở nên như vậy... Làm sao đây, tôi muốn ngắm chị lâu hơn.. ‘’

Hạo Thiên từ lúc nào đã đi biết hết mọi chuyện của Diệp Lam và Thiên Vũ, cậu lái xe rời đi. Hạo Thiên lái xe đến một công viên cây xanh gần nhà Hạ Vy, cậu ngồi trên một băng ghế đá nhỏ, đang suy nghĩ một vài chuyện thì chợt cảm thấy có vật gì đó chạm vào chân mình.

Hạo Thiên liền nhìn xuống, hóa ra đó là Bông. Cậu ngạc nhiên cuối người xuống vuốt ve rồi ngó nhìn xung quanh.

‘’ Bông à, sao con lại ở đây? Lẽ ra bây giờ con nên ở bên Vy Vy mới đúng chứ!? Nào, ba đưa con về! ‘’

Bông gặm lấy ống quần Hạo Thiên rồi kéo cậu đi, Hạo Thiên hoang mang ‘’ Con đưa ba đi đâu cơ? ‘’. Bông buông cậu ra rồi chạy đi, Hạo Thiên lập tức chạy theo.

Cậu chạy theo Bông lên nhà Hạ Vy, cậu biết ngay Hạ Vy có chuyện rồi. Đến trước cửa nhà, cậu liên tục gõ cửa gọi tên cô nhưng không ai trả lời. Cậu liền dùng sức phá cửa, vào được bên trong cậu tìm Hạ Vy khắp nơi. Bông kéo cậu xuống một tầng hầm, vừa đến trước cửa cậu nghe được tiếng của cô.

‘’ Vy Vy à, là em sao? Em ở trong đó sao? ‘’

Hạ Vy nghe được tiếng cậu liền gọi lớn: ‘’ Hạo Thiên, cứu em!!! ‘’

Hạo Thiên liền phá cửa một lần nữa, cánh cửa vẫn mãi không mở ra, cậu liền lấy chiếc ghế chọi thẳng vào chốt cửa thì cánh cửa mở tung ra.

Hạo Thiên liền chạy vào, cậu nhìn thấy Hạ Vy co người ngồi một góc khóc, ngay lập tức chạy lại ôm cô vào lòng.

‘’ Có anh đây rồi, đừng sợ! ‘’

Cô ôm cậu thật chặt, cậu bế cô lên ra khỏi tầng hầm. Sau một hồi dỗ được Hạ Vy thì cậu lo lắng nói với cô:

‘’ Em đừng ở đây nữa, khi nãy anh thật sự rất sợ em xảy ra chuyện. Chúng ta về nhà sống đi có được không? Anh biết lỗi rồi, mọi thứ anh làm trước kia đều do anh sắp xếp. Anh muốn em rời xa anh vì chỉ như thế em mới an toàn được... ‘’ – Vừa nói đến đây thì có tiếng nổ lớn, mọi thứ nhanh chóng bị dìm trong lửa.

Hạo Thiên: ‘’ Chuyện quái gì thế này? ‘’

Cả hai cùng nhau chạy ra ngoài cửa nhưng lửa quá lớn khiến họ lùi lại, cậu kéo cô lên lầu. Xe cứu hỏa đã đến trước nhà, một người lính cứu hỏa sau khi thấy Hạo Thiên và Hạ Vy trên sân thượng liền cầm loa nói:

‘’ Chàng trai à, bây giờ chúng tôi sẽ đỡ mọi người ở dưới. Một trong hai người nhảy trước đi. ‘’

Hạo Thiên nói với Hạ Vy: ‘’ Em yên tâm, bọn họ ở dưới rồi. Chắc chắc em sẽ an toàn! ‘’

Hạ Vy nheo mắt nhìn cậu ‘’ Anh muốn em nhảy trước sao? Đừng mà, chúng ta cùng nhảy đi.. ‘’

Hạo Thiên ôm cô nói: ‘’ Đừng lo, anh sẽ nhảy ngay sau em mà! ‘’

Hạ Vy một mực không chịu, Hạo Thiên đành lừa cô sẽ nhảy cùng. Cả hai cùng đếm nhưng đếm đến 3 thì Hạ Vy đẩy Hạo Thiên xuống. Cậu trợn mắt ngạc nhiên, lớn tiếng gọi ‘’ Hạ Vy, đừng mà! ‘’

Hạo Thiên vừa xuống đất an toàn thì gạch phía trên sân thượng bỗng đổ xuống khiến cô bị kẹt bên trong. Hạo Thiên hốt hoảng hét lớn ‘’ Bị kẹt rồi, anh mau kêu người cứu cô ấy đi. Mau dập lửa đi! ‘’

Lính cứu hỏa liền cho người đi vào tòa nhà nhưng liên tục bị cản trở, lúc này đầu Hạo Thiên đau phá lên. Ký ức về ngôi nhà nhỏ bị dìm trong lửa cùng người yêu cũ cậu hiện ra. Cậu ôm đầu đau đớn lẩm bẩm:

‘’ Phải cứu được, bằng mọi giá phải cứu được... ‘’

Cậu lấy áo khoác nhúng nước rồi chườm lên mình lao vào trong.