Tống Hạo Thiên phẫn nộ nói ‘’ Giết chết bà ta! ‘’
Quân Vương: ‘’ Cậu nghĩ mình có thể sao? Bây giờ ngay cả chuyện hại Vương lão gia bà ta cũng dám, cậu nghĩ cậu đến đó thì còn nguyên vẹn trở về sao? Cậu ngây thơ quá rồi! ‘’
Tống Hạo Thiên tức giận giật tay mình lại, quay sang quát lớn:
‘’ Vậy tớ phải làm sao? Chẳng lẽ đi báo cảnh sát đến tống bà ta vào tù hay sao? ‘’
Quân Vương kéo cậu ra ngoài ‘’ Lỡ cậu có chuyện gì, tớ làm sao ăn nói với Trịnh phu nhân, làm sao ăn nói với Triệu phu nhân, làm sao ăn nói với bản thân tớ. Và.. Trần Hạ Vy thì như thế nào? ‘’
Hạo Thiên: ‘’ Đừng có lôi họ vào chuyện của tớ! ‘’
Cậu nói xong liền bỏ đi, Quân Vương không ngăn được, không còn cách liền gọi điện cho Hạ Vy.
Quân Vương: ‘’ Alo, Hạ Vy là tôi Quân Vương đây! ‘’
Hạ Vy ngạc nhiên hỏi: ‘’ Anh gọi tôi có chuyện gì? ‘’
Quân Vương: ‘’ Cô làm ơn ngăn Hạo Thiên lại giùm tôi được không? ‘’
Hạ Vy nghe thấy cái tên đó thì chỉ muốn tắt máy ngay nhưng cô cũng không đành nên nói tiếp: ‘’ Hắn ta không còn liên quan gì đến tôi nữa! Nếu không có chuyện gì khác thì anh tắt máy được rồi. ‘’
Quân Vương liền giải thích nhanh nhất có thể cho cô, Hạ Vy buông lỏng điện thoại cô nghĩ ‘’ Làm sao đây.. ‘’. Quân Vương thấy cô im lặng liền gấp rút hối hả ‘’ Tôi xin cô, làm ơn đưa Hạo Thiên về được không? Chỉ có cô mới có thể làm được thôi, cô cứu Tiểu Hạo được không?! ‘’
Hạ Vy nghe thế liền gạt hết những suy nghĩ lưỡng lự đó đi, cô lập tức đi tìm Hạo Thiên. Hạo Thiên phóng xe lao thật nhanh thật nhanh đến nhà Hàn Nguyệt, nhưng đang trên đường đi thì có một người ngang nhiên chạy tới chặn trước đầu xe.
Cậu giật mình phanh gấp, chỉ thiếu chút xíu khoảng cách nữa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu vội mở cửa xe chạy ra phía trước, bỗng khựng lại khi nhìn rõ người đó.
Cậu lo lắng, càng có một chút bất ngờ, Hạ Vy bước lại gần cậu, cậu lùi lại. Bỗng cậu kéo cô lên lề đường rồi tức giận mắng:
‘’ Cô bị điên sao? Có biết suýt chút nữa thì.. thì anh đã đâm vào em rồi, em nói xem nếu em xảy ra chuyện gì anh phải làm sao??? ‘’
Hạ Vy chỉ nhẹ nhàng nói: ‘’ Tại sao lại quan tâm tôi? Tại sao lại khóc? Tại sao lại tức giận như thế? ‘’
Hạo Thiên kiềm chế lại, cậu nói ‘’ Tôi không quan tâm cô, tôi không có khóc! ‘’
Hạ Vy: ‘’ Bây giờ anh muốn đi giết người phải không? Tôi sợ người anh muốn giết chưa chết thì anh đã chết trước rồi đấy! Anh có thôi ngay cái bản tính trẻ con này được không hả!? ‘’
Hạo Thiên tức giận nhưng cậu không lớn tiếng, cậu chỉ nói:
‘’ Tôi làm gì cũng không liên quan đến cô. Chẳng phải tôi đã nói là khi nào cô có địa vị ngang tôi thì mới có tư cách xuất hiện trước mặt tôi hay sao? Sao chỉ có 2 ngày cô đã vội tìm tôi rồi, à hay là vẫn chưa quên được tôi nhỉ? ‘’
Hạ Vy không thể tin được cậu lại nói thế, cô túm áo cậu:
‘’ Phải! Là tôi chưa quên được anh, là tôi khi nghe được tin anh gặp nguy hiểm thì lo sắp phát điên rồi. Nhưng đáng lẽ tôi không nên đến đây, đáng lẽ tôi phải nhẫn tâm với anh như cái cách anh đã làm với tôi ‘’
Hạ Vy nói xong thì buông cậu ra, cô lặng lẽ bỏ đi. Hạo Thiên nhìn thấy cô quay lưng bỏ đi thì cậu mới dám đau lòng, cậu lấy tay bịt miệng mình lại để bản thân không thể nói hai từ đừng đi!
Hạ Vy đi được một đoạn cũng khá xa thì cô gọi cho Hạo Thiên, cậu bắt máy nhưng im lặng. Hạ Vy chỉ nói ‘’ Nếu anh còn thương em, thì trở về đi. Em mất tất cả rồi, em không muốn ngay cả người mình thương em cũng đánh mất. ‘’