Hạ Vy suy nghĩ một lát rồi cũng lên xe, cô không hề biết đây là kẻ thù không đội trời chung với bạn trai mình. Thiên Vũ đưa cô đến một nhà hàng tĩnh lặng, không biết là hắn giở trò hay không như cả nhà hàng chỉ có cô và cậu.
Hạ Vy thắc mắc hỏi:
‘’ Sao vắng thế nhỉ? ‘’
Thiên Vũ trả lời:
‘’ Chắc vì cũng trễ rồi! Chúng ta ăn thôi. ‘’
Thiên Vũ lịch sự cắt miếng bò trên đĩa mình thành từng miếng nhỏ, Hạ Vy nhìn thấy liền học theo cô loay hoay một hồi cũng chưa làm chưa làm được.
Sau khi Thiên Vũ cắt xong thì đưa đĩa mình cho cô, ngại ngùng Hạ Vy cười nhận lấy.
Một lát sau ăn xong thì cả hai cùng đi bộ trong công viên. Hạ Vy nhìn Thiên Vũ nói:
‘’ Cảm ơn anh vì bữa ăn. Thiên Vũ à, anh không trách tôi vì hôm nay đã làm phiền anh chứ? ‘’
Thiên Vũ mỉm cười trả lời:
‘’ Không đâu, tôi phải cảm ơn cô vì đã chịu đi cùng tôi đó chứ! ‘’
Hạ Vy cười vui vẻ, cô hỏi:
‘’ Sao anh không rủ bạn mình đi chơi cùng anh? ‘’
Thiên Vũ lắc đầu nói:
‘’ Tôi không có bạn, vì những người làm ăn như tôi chỉ nên có công việc, ba tôi nói bạn bè chỉ làm hại mình mà thôi. Nên từ nhỏ tôi đã không chơi với ai rồi. ‘’
Hạ Vy cau mày nói:
‘’ Bạn bè sao có thể làm hại mình cơ chứ, cuối cùng tôi cũng biết được cái biệt danh người ta gọi anh rồi. ‘’
‘’ Người ta đặt biệt danh cho tôi sao? ‘’
‘’ Phải đó, là.....‘’
Cả hai cùng cười cùng nói chuyện với nhau rất thú vị, Hạ Vy đang đi chợt dừng lại cô đưa tay mình về phía Thiên Vũ rồi nói:
‘’ Chúng ta làm bạn thân đi! ‘’
Thiên Vũ bắt tay với Hạ Vy, 9 giờ 10 phút Thiên Vũ đưa cô về nhà. Lúc đưa Hạ Vy về nhà, Thiên Vũ nhìn cô bước vào, cậu vừa cười chế giễu vừa nói:
‘’ Ba tôi nói đúng đấy bạn bè chỉ để lợi dụng mà thôi! ‘’
Vào trong nhà, Hạ Vy thay đồ rồi thưa cha mẹ lên phòng, ngồi trên giường cô suy nghĩ ‘’ Tống Thiên Vũ là một người tốt nhưng sao mọi người lại nói anh ấy độc ác chứ nhỉ? ‘’
Cô dẹp suy nghĩ đó sang một bên rồi lấy điện thoại gọi cho Hạo Thiên, nhưng gọi mãi cũng không được, chỉ nhận được lời nhắn trọn vẹn một câu: Anh có việc gấp em đừng gọi nữa, xong việc anh sẽ về! ‘’
Hạ Vy đọc xong buồn bã đi ngủ.