Hàn Tử Di ngồi cùng Tống Thiên Vũ trong một căn phòng, cô nàng tức giận gắt gỏng nói:
'' Tống Thiên Vũ, sao cô ta còn chưa chết nữa chứ! ''
Tống Thiên Vũ chỉ mỉm cười một cái rồi thôi, từ bên ngoài có một tên mặc vest đen đi vào nói nhỏ bên tai Tống Thiên Vũ. Sau đó, tên đó cuối đầu chào rồi bỏ đi.
Tống Thiên Vũ lúc này mới chậm rãi nói với Tử Di:
'' Cô ta mạng lớn thật, nhưng cô yên tâm, tôi đã có cách khiến Trần Hạ Vy chủ động rời xa Tống Hạo Thiên. Nhưng cô phải điều tra cho tôi một chuyện... ''
( Tại nhà riêng của Hạo Thiên)
Từ khi Kỷ gia bị kẻ gian hãm hại thì Quân Vương vẫn luôn ở trong nhà của Hạo Thiên. Quân Vương ngồi trong phòng mình, hằng ngày Quân Vương ngoài thời gian làm việc và học y thì cậu vẫn luôn tìm ra sự thật đằng sau gia đình của mình bị giết.
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Quân Vương bắt máy: '' Alo ''
'' Tôi là Tống Thiên Vũ.. Khoan đã, tôi biết cậu định tắt máy nhưng nghe đây. Tôi tìm được kẻ hãm hại gia đình cậu rồi, chẳng hay cậu có muốn biết không nhỉ? ''
Quân Vương nghe xong dừng ngay việc của mình lại, cậu nghiêm túc hỏi:
'' Cậu nói sao? ''
Tống Thiên Vũ trả lời:
'' Cho cậu biết rất đơn giản, nhưng tôi cần lý do. ''
Kỷ Quân Vương lập tức đáp:
'' Được, tôi đồng ý với bất cứ điều kiện của cậu. Nhưng cậu không được động vào Tống gia cũng như Tiểu Hạo! ''
Tống Thiên Vũ cười rồi nói:
'' 12 giờ tối nay gặp tôi ở căn nhà hoang trên núi! ''
Hàn Tử Di vừa về đến nhà thì hỏi quản gia: '' Cha tôi đâu rồi? ''
Quản gia từ tốn trả lời:
'' Lão gia có một dự án quan trọng nên bay đi nước ngoài, có lẽ 2 ngày sau mới về thưa cô! ''
Sau khi quản gia nói xong, Tử Di một mình đi vào phòng của cha mình rồi khóa cửa bên trong. Cô lục khắp mọi nơi trong phòng, cuối cùng phát hiện một cái USB được cất kỹ bên trong két sắt. Hàn Tử Di từ nhỏ là đứa con mà Hàn Tử Minh yêu thương nhất nên việc Tử Di biết mật khẩu két sắt là chuyện bình thường.
Cô nàng nhanh chóng cầm chiếc USB rời khỏi phòng, Tử Di đi về phòng mình gắn chiếc USB vào laptop. Thật không ngờ sự thật bao nhiêu năm nay lại ẩn chứa trong chiếc USB này...