Yêu Em Cô Người Hầu

Chương 8: 8: Quá Khứ





"Chúng ta như vầy không ổn lắm, anh có thể thả tôi ra không"
"Tôi thấy như vầy không có chổ nào là không ổn cả"
"Nhưng tư thế lúc này của chúng ta có hơi thân mật nhỉ"
"Tôi thì cảm thấy bình thường"
Trần Gia Huy không hiểu sau nhìn cô lúc này thật quyến rủ, phần áo của cô lúc này do bị ước nên nữa vòm ngực lấp ló sau những cánh hoa hồng, hơi nước ấm bóc lên khiến cho cô lúc này trở nên mờ ảo.
Nhất là đôi môi hồng nhuận kia không ngừng chuyển động khiến cho anh muốn hôn, muốn cảm nhận vị ngọt của đôi môi ấy.
Nghĩ là làm, anh lập tức áp môi mình vào môi cô, Như An Nhã đang nói thì bị anh hôn bất ngờ khiến cho cô giật mình mở to đôi mắt ra.
Còn tay của anh thì cũng không rãnh rỗi mà dần dần mà vào trong người cô dần cở áo cô ra.
Sau khi nhận ra mọi chuyện không bình thường nữa thì Như An Nhã dùng sức đẩy anh ra những lại bất thành, trong lúc hoản loạn cô đã dùng sức khiển chân đá vào hạ bộ anh một cái thật mạnh.
Lúc cảm giác đang thăng hoa thì bất ngờ bị đá một cái khiến anh bị đau mà vô tình cắn vào môi cô một cái, mùi máu tanh nhanh chóng loang ra khắp khoang miệng của hai người.
Nhân lúc anh không chú ý thì cô dùng hết sức đẩy anh ra một cái rồi chạy ra rồi đó một tiếng:

"CHÁT"
Vang vọng khắp căn phòng.

"Sau bao nhiêu năm gặp lại tôi không ngờ anh lại biến thành một con người như vậy"
Nói xong thì cô đứng dạy túm áo của mình rồi đi ra cửa, trước khi đi cô còn không quên quay đầu nhìn anh bằng một đôi mắt đẳm lệ chứa đầy sự đau thương và thất vọng.
Sau khi ra khổi phòng tắm thì cô phát hiện bản thân mình đã ước như chuột lột, đôi môi còn đang rỉ máu còn quần áo thì cũng xộc xệch nên không thể ra ngoài được.
Cô đảo mắt một vòng quanh căn phòng rồi tiếng lại tủ đồ lấy một cái áo của anh, trong đầu thì nghĩ.
Bây giờ mình không đi nhanh, đợi một lát anh ta bước từ nhà tắm ra thấy mình là mệt nữa.

Suy nghĩ xong xuôi thì cô lấy cái áo của rồi mặt vào.
Cái áo nó rộng gấp đôi và dài gần tới đầu gối cô luôn cơ.

Mặt xong cái áo này thì cô lại lấy thêm một cái áo nữa để trùm đầu cho nó bớt nhục.
Nhìn bộ dạng cô bây giờ chẳng khác nào một người dị họm chẳng giống ai.

Cảm thấy mình trang bị đủ rồi thì cô mới mở cửa thò cái đâù của mình.
Dở nhẹ cái áo trùm đầu của mình ra thấy xung quang không có ai thì cô mới đi ra, sau đó chạy thật nhanh về phòng mình, dọc đường ai gọi cô cũng không nghe, ai kêu cũng không quay đầu.
Vừa tới phòng của mình thì cô lập tức khóa chốt cánh cửa lại, cũng mai lúc này Liên và Lan đi làm việc không có ở đây.
Cảm thấy ở đây đã an toàn nên cô quăng cái áo trên đầu mình xuống, bờ lưng đã gầy gò vì lâu lâu năm làm việc quá sức dần trượt dài trên cánh cửa rồi sau đó ngồi bẹp xuống dưới đất.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ tới có một ngày mình gặp lại anh và mém xíu nữa là cô đã cũng anh quan hệ.

Không hiểu sau lúc này cô cảm thấy bản thân mình rất bẩn, bẩn lắm, chắc có lẽ cô lại nhớ đến chuyện lúc xưa rồi.
Khi cô ở tuổi 18, một độ tuổi rất đẹp của đời người con gái, lúc này cô vẫn còn đang sống một cuộc sống trốn chạy do số tiền nợ khổng lồ mà ba cô để lại.
Công việc của cô lúc này là một nhân viên bưng bê trong các bửa tiệc thượng lưu để kiếm tiền sống qua ngày.
Lúc bưng nước cô vô tình đụng trúng một vị tiểu thư, cả một khay nước mười mấy ly đều đổ lên người vị tiểu thư ấy, những mảnh thuyr tinh từ đất bắng lên khiến cô ấy bị thương nhưng chỉ là những vết xước nhẹ mà thôi.
Và thế là mọi chuyện bị làm lớn lên, vị tiểu thư ấy bắt cô đền bù cái váy đó nhưng trị giá của cái váy đó lên đến mấy chục triểu thì sau cô có tiền đền chứ.
Thế là cô bị đuổi việc nhưng vị tiểu thư đó còn chưa buôn tha cho cô, cô ta sai người bắt cóc và cưỡng hiếp cô.
Hôm ấy trời mưa rất lớn, những đợt sấm chớp cứ vang lên liên hồi và tiếng gào thét vang xin tưởng chừng là vô vọng của cô trong màn mưa.
5-6 người đàn ông mặt mày dữ tợn trên người thì đầy hình xăm và những vết sẹo.

Bọn họ bắt cô rồi lôi cô xòng xọc vào một ngôi nhà hoan gần đó rồi đè cô ra, từng người từng người một cứ sờ mó, xé áo cô ra.
Lúc này từng tiếng sấm, tiếng mưa hòa cùng tiếng khóc của cô và cả tiếng cười của bọn chúng làm cô nhớ mãi không quên, giây phút ấy cô đã tưởng chừng như mình sẽ bị xâm hại thì có một người con trai xuất hiện rồi đánh hết đám người đó.
Sau khi giải quyết xong đám người người đó thì người con trai ấy khoác chiếc áo khoác của mình cho cô rồi nhẹ nhàng nói.
"Không sau rồi, mọi chuyện đã qua hết rồi"
Nhưng lúc ấy cô đã như cái xác không hồn mất rồi, sau đó người con trai ấy đở cô ngồi dậy rồi cũng ngồi cạnh cô.
Khoảng chừng nữa tiếng sau có một đoàn xe chạy đến rồi người còn trai ấy cũng dẫn rời đi.


Trước khi người con trai hoàn toàn biến mất cô đã lên tiếng hỏi:
"Khoang đã, anh tên là gì vậy"
Người con trai ấy nghe vậy thì dưng chân rồi quay lại nói với cô rằng:
"Tôi tên Giang Hi Văn"
Sau ngày hôm đó cô đã chuyển đi nơi khác và bị trầm cảm một thời gian dài.
Cho đến bây giờ mỗi khi trời có tiếng mưa và tiếng sấm lớn thì cô lại nhớ lại ý ức năm xưa mà hoản sợ.
Hôm nay ông trời cũng thế, ông lại mưa rồi, mưa rất lớn.

Bây giờ cô cảm thấy bản thân mình thật là ô quế, tuy bọn người lúc trước và anh xảy ra quan hệ nhưng bọn họ đều đã chạm vào người cô rồi.