Yêu Em Cô Người Hầu

Chương 7: 7: Chuyện Trong Phòng Tắm





"Chị làm gì ở đây mà thập thò vậy"
Như An Nhã nghĩ mình không nên tiết lộ chuyện lúc trước, bây giờ mọi người chỉ mới biết hai người quen nhau thôi chư chưa biết mối quan hệ của hai người là gì nên chắc cũng không sau.
"Àk chị thấy mấy cái cây này nó không được đẹp nên chị lại xem để kêu người tỉa lại ấy mà"
"Chị và thiếu gia nhà chúng ta từng quen nhau sau"
"Đúng rồi"
"Wow chị và thiếu gia quen nhau như thế nào vậy"
Phải trả lời làm sau đây ta, haiz...!đúng là rối não thật mà.

A mình có cách rồi, chỉ cần nói sơ sơ lại chuyện lúc xưa là được chứ gì.
"Ngày xưa chị và thiếu gia từng học chung trường, nghĩ lại khi xưa chị từng rất thích và theo đuổi anh ấy và em cũng biết rồi đó thiếu gia nhà ta không để ai vào mắt
Đến một ngày chị lại vô tình và làm đều sai trái nên khiến thiếu gia vốn dĩ đã không ưa chị nên anh ấy đã trở nên ghét chị ra mặt.
Cuối cùng do nhà chị có một số việc nên chị phải nghĩ học và từ đó lang bạc khắp nơi không còn gặp lại thiếu gia cho đến bây giờ.
Tính ra từ đó đến nay cũng gần 9-10 năm hay gì rồi.


Mà công nhận thiếu gia nhà chúng ta nhớ giai thật.

Gần cả chục năm rồi mà vẫn còn muốn báo thù chị.

Haiz..."
Liên nghe cô kể vậy thì tò mò hỏi thêm.
"Chị đã gây thù gì với thiệu gia vậy ạ"
"Em nghĩ gần 10 năm rồi nên chị cũng quên mất, chị chỉ nhớ là mình từng gây thù với anh anh ta thôi"
"Liên ơi, em đâu rồi mau vào đây giúp chị lao cái này với"
Liên định mở miệng hỏi cô thêm cái gì đó nhưng lại nghe có tiếng người gọi nên đã xin phép cô rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng Liên đi khuất thì cô thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi sau đó cô cũng rời đi làm việc của mình.
Đến chiều khi Trần Gia Huy về thì anh đi thẳng lên phòng, lúc đi ngang qua nhà bếp thấy cô đang bận rộn thì kêu.
"Như An Nhã cô mau lên phòng pha nước cho tôi tắm"
Cô thấy vậy thì qua trả lời một cách chuyên nghiệp.
"Thiếu gia lên phòng nghĩ ngơi trước đi ạ, tôi sẽ lên pha nước tắm cho cậu ngay lập tức"
Anh không hiểu sau khi thấy cô nói chuyện như vậy thì trong lòng anh có hơi bức rứt khó chịu nhưng anh cũng không nói gì cả.
Như An Nhã nhanh chóng hoàn thành xong món ăn cuối cùng thì chạy lên phòng anh.
"Cốc cốc"
"Vào đi"
"Kính chào thiếu gia"
Sau khi chào anh xong thì cô đi thẳng một hơi vào nhà tắm pha nước.

sau khi pha xong thì cô lại trở ra cung kính cuối đầu nói:
"Nước đã pha xong, kính mời thiếu gia tắm"

Anh nghe vậy thì đi vào phòng tắm còn cô thì ở ngoài này lựa đồ để một lát anh tắm xong thì mặc.
Đang lựa đồ thì cô nghe trong phòng tắm có tiếng của anh phát ra.

"Cô mau vào đây,"
Như An Nhã đứng ở ngoài do dựa một lúc rồi mở cửa phòng tắm bước vào.

Vừa bước vào đã thấy anh đang ở trong buồn tắm có rãi đầy những cánh hoa hồng tươi.
"Em lại đây xoa bớp cho tôi một lát"
Cô không nói một lời nào liền đi qua xoa bớp cho anh, còn anh thì ngồi đó thư giản rồi tận hưởng, một lúc sau anh đưa tay lến nắm lấy tay cô rồi kéo mạnh.
Như An Nhã bị kéo bất ngờ nên chúi nhuổi ngã vào bồn tắm rồi uống một ít nước luôn.

Từ hồi sáng đến giờ cô đã cố gắng kiềm nén cảm xúc để làm tròn bổn phận là một người hầu.
Nhưng bây giờ cô nhịn cái tên này hết nỗi rồi, Như An Nhã trong buồn nước từ từ ngốc đầu lên rồi hét.
"Trần Gia Huy anh làm cái gì vậy hả"
Bị cô hét vào mặt mình như vậy nhưng anh vẫn tỏ ra bình thường rồi lên tiếng.
"Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ kéo nhẹ em một cái thôi mà"
Như An Nhã nghe vậy thì tức đến đầu muốn bóc khối, Trần Gia Huy thấy biểu cảm này của cô thì anh cười một cái.

"Anh cười cái gì vậy hả"
" Em hãy mau bình tĩnh lại đi, nóng giận sẽ mau già đấy"
"Trần Gia Huy anh được lắm, anh nói ai già hả"
"Anh nói em đấy"
"Anh đừng quên hai chúng ta cùng một tuổi đấy, anh nói tôi già vậy anh cũng có trẻ hơn tôi là bao đâu"
"Ồ vậy sau"
Thấy thái đồ bình thản từ đầu đến cuối của anh cho Như An Nhã cảm thấy bản thân mình bị trêu đùa nên cô đã dức khoát không nói gì nữa mà lập tức đứng dậy rời khổi bồn tắm.
Nhưng chỉ mới đứng dậy chưa kịp đi nữa là đã bị anh nắm tay kéo lại lần hai.
Lần này lúc cô vừa mới té xuống thì anh đã ôm trọn cô rồi xoay người lại đè cô ở phía dưới thân mình.
Ở trong nước bàn chân của cô đã loạn xạ không ngừng muốn thoát khổi anh nhưng vô vụn.

Làm sau sức của một người phụ nữ có thể làm lại một người đàn ông chứ.
Thấy phản khán có vẽ không ổn nên Như An Nhã chuyển qua thương thượng..