Nhìn kìa, ánh trăng ngày ấy
Tình yêu lôi tôi về bên này, còn lý trí lại kéo tôi về bên kia.
-Ovidius-
Type: Thùy Trang
“Mẹ Đàm đi rồi ạ?”
Buổi tối, Triệu Thuỷ Quang gọi điện cho Đàm Thư Mặc. Dù thế nào cô cũng chỉ là một cô gái mười chín tuổi, gặp mặt mẹ Đàm giống như học sinh tiểu học nộp bài tập, nơm nớp lo sợ, vừa mong đợi kết quả, vừa sợ hãi kết quả không nhưý muốn.
“Ừm, lúc này chắc đã đến Bắc Kinh rồi”, Đàm Thư Mặc đang đeo kính sắp xếp tài liệu dạy học, nhìn thấy giọng nhỏ nhẹ của cô từ điện thoại dè dặt truyền tới, nhìn đồng hồ treo tường, khoé mắt ánh lên nét cười dịu dàng.
“Ồ”, Triệu Thuỷ Quang quyết định hỏi: “Mẹ Đàm có nói gì không ạ?”, cất giọng nhẹ nhàng tựa gió mây, trong lòng cô lại vô cùng căng thẳng.
Đàm Thư Mặc vừa nghe là biết cô đang nói về điều gì, “Mẹ Đàm có nói gì không?”, nên là “Mẹ Đàm có nói gì về em không?” mới phải.
Ngón tay thon dài của anh đang nghịch bút máy, bình thản nói: “Có đấy”.
Triệu Thuỷ Quang sốt sắng: “Thật vậy sao ạ? Không phải chứ, mẹ Đàm nói gì vậy ạ?”.
Đàm Thư Mặc nghe giọng điệu của cô, nghĩ, lúc này chắc chắn cô đang ngồi bắt chéo chân, tay túm ga giường, bèn thong dong nói: “Mẹ nói đưa em đến Bắc Kinh chơi”.
Triệu Thuỷ Quang tức đến độ muốn mắng người, nói: “Chỉ có vậy?”.
Giọng anh truyền tới: “Chỉ có vậy, nếu không thì còn có gì khác?”, dừng bút hỏi: “Em không muốn đến Bắc Kinh à?”.
Triệu Thuỷ Quang tưởng tượng ra được dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị nhướng mày của anh ở đầu dây bên kia, vội vàng nói: “Không có, em không có ý đó, đi chứ!”.
Đàm Thư Mặc cong khoé môi, nói: “Được, vậy thì năm sau, qua Tết nhé!”.
Triệu Thuỷ Quang sững sờ một hồi lâu, mới biết mình bị người kia lập mưu đồ trêu chọc, tức giận bản thân không hăng hái tranh giành, lần nào đến cuối cùng đều như vậy. Cô quyết không lên tiếng.
Cô không lên tiếng, Đàm Thư Mặc cũng không nói gì, buổi đêm tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau qua điện thoại, bỗng “cạch” một tiếng, hình như là tiếng mở cửa.
Anh bỏ kính xuống, tay gác lên ban công, xoa ấn đường.
Một hồi lâu sau, giọng anh dịu dàng từ đầu dây bên kia truyền tới: “Cô bé ngốc, trăng hôm nay tròn quá!”.
Cô ngồi thẳng người, dịch chuyển đến bên cửa sổ, vén rèm lên, nói: “Lão ngốc, nói ai là cô bé ngốc hả!”.
Bầu trời đêm trong thành phố không hề hoàn mỹ, không nhìn thấy sao, thế nhưng trăng của ngày hôm ấy lại sáng đẹp vô cùng. Hương hoa của cây hoè già cạnh nhà cô phả tới, lan toả khắp nơi, cô và anh không nói gì nhiều, nhưng tựa hồ chỉ cần nghe thấy hơi thở của nhau là đủ rồi.
Thì ra, ở bên người mình thích, bất luận làm bao nhiêu việc nhỏ nhặt cũng đều cảm thấy vui vẻ, bất luận có bao nhiêu chuyện bình thường cũng đều cảm nhận được niềm hạnh phúc lớn lao.
Có lẽ tất thảy tình yêu đại để đều như vậy. Vô số những chi tiết nhỏ lắng đọng thành khuôn mặt nhìn nghiêng động lòng người.
Góc váy tung bay phía sau xe đạp, tai đeo tai nghe, anh đeo tai trái, em đeo tai phải, cốc trà hình vuông cùng uống trong buổi chiều, ống hút cắn dẹt, cốc giấy méo mó.
Ánh trăng ấm áp men theo đường vân của năm tháng chậm rãi chảy, hoá thành thuỷ ngân, thẩm thấu vào mỗi kẽ hở, mỗi đường vân trong tim mỗi người.
Cuối cùng, ngưng kết thành một ngàn mặt gương, biến hoá huyền ảo trong tim.
Thực ra, điều Triệu Thuỷ Quang không biết chính là, mẹ Đàm đã nói với cậu con trai trên đường ra sân bay: “Tiếu Mặc, cô bé kia tốt thì có tốt, nhưng chênh lệch tuổi tác với con quá, mẹ lo rằng...”.
Những lời sau đó bị Đàm Thư Mặc cắt ngang: “Mẹ, con có chừng mực, mẹ không cần lo lắng đâu ạ”.
Nhìn ngón tay nắm chặt lấy vô lăng đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch ra của cậu con trai, mẹ Đàm không nói thêm gì nữa.
Cậu con trai này của bà từ nhỏ đều làm theo ý mình, phương châm giáo dục nhà họ Đàm trước giờ đều là tự do phát triển, người làm mẹ như bà hiếm khi phải nhọc lòng. Cậu con trai lớn đã có vị hôn thê, qua Tết sẽ kết hôn. Bà cũng không vội thúc giục cậu con trai này, chỉ hy vọng anh có thể thật tâm thích ai đó. Cô bé kia đối nhân xử thế đều ổn cả, nhưng có vị phụ huynh nào lại không thiên vị con mình? Trẻ tuổi như vậy hẳn sẽ còn rất nhiều thay đổi. Không phải bà để tâm đến đánh giá của người khác, mà lo lắng cho con trai mình. Chuyện tình cảm trước giờ anh bước đi quá thuận lợi, đừng để cuối cùng vấp ngã một lần, ngược lại khó vực dậy hơn người bình thường.
Thôi được, tất thảy tuỳ duyên, ngày tháng còn dài, chỉ mong hiện giờ hai đứa vui vẻ là được, mẹ Đàm nghĩ, vẫn nên buông bỏ thì hơn.
Những lời này Đàm Thư Mặc không nói cho Triệu Thuỷ Quang biết. Người đang yêu ai là không có bí mật riêng mình? Nếu những bí mật này có thể duy trì được những tươi đẹp ngọt ngào trong tình yêu, vậy thì cứ cất giấu như thế đi.
Còn Triệu Thuý Quang lại được ánh trăng ngày hôm ấy xua đi bóng tối cuối cùng trong lòng.
Cùng là ánh trăng ấy, nhưng điều khác biệt là cảm nhận của mỗi người. Từ đêm nay trở đi, trong lòng Triệu Thuỷ Quang sẽ in dấu mảnh trăng kia. Sau này, bất luận ở nơi đâu, chỉ cần ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn vành vạnh, cô sẽ nhớ lại đêm nay, bên tai vẳng tiếng người ấy nói “cô bé ngốc” giọng điệu đượm sự cưng chiều. Bất chợt, đôi mắt cô bị ánh trăng thanh khiết thiêu đốt đến rơi lệ.
Ngày khai giảng, nhóm người của ký túc xá 513 lại một lần nữa tụ hội. Trong nháy mắt, họ quét sạch đồ mang từ nhà đến, trải giường chiếu, mắc màn, ríu ra ríu rít không ngơi nghỉ.
Điều khác biệt là, trong dịp nghỉ hè, Dương Dương đã có bạn trai, tuy rằng hai người không ở cùng một nơi, nhưng tin nhắn qua lại, ngọt ngào vô cùng.
Triệu Thuỷ Quang không hiểu tại sao Dương Dương có thể nói chuyện xoay quanh chủ đề bữa trưa ăn gì đến hơn chục tin nhắn với đồng chí bạn trai. Cô nghĩ, nếu là Đàm Thư Mặc, anh chắc chắn đã nheo mắt nói: “Triệu Thuỷ Quang, em rảnh rỗi lắm phải không?”
Buổi tối, điện thoại trong phòng đã trở thành điện thoại riêng của Dương Dương. Cô ấy kéo ghế ngồi cạnh điện thoại riêng của Dương Dương. Cô ấy kéo ghế ngồi cạnh điện thoại, thậm chí khi đi rửa chân cũng phải gọi điện thoại. Ba người còn lại không ôm lòng tốt, Hứa Oánh nói: “Dương Dương, điện thoại, điện thoại di động kêu kìa!”
Dương Dương huơ huơ điện thoại di động không mảy may động tĩnh trên tay, hung hăng trừng mắt với Hứa Oánh.
Bành Hiểu Hiểu nói: “Dương Dương, nước đầy rồi kìa, nước tràn ra rồi kia kìa!”
Dương Dương tức điên người, trợn trừng mắt, nhỏ nhẹ nói với đầu dây bên kia: “Không sao đâu, quả thực là không có gì mà, nói tiếp đi”.
Triệu Thuỷ Quang vừa cùng Đàm Thư Mặc đi ăn đêm về, len lén lại gần, sấn đến trước điện thoại nói lớn: “Dương Dương, sao cậu lại gọi điện cho con trai vậy, là cái bạn buổi trưa hả?”, nói xong, bụm miệng cười.
Dương Dương sôi máu, đưa tay du ngoạn một vòng quanh eo Triệu Thuỷ Quang, nghiến răng nghiến lợi: “Muốn chết à, cậu ỷ vào tớ không dám nói cậu trược Đàm Thư Mặc chứ gì, cậu cứ đợi đấy, xem trong buổi học ngày mai xử lý cậu thế nào!”.
Triệu Thuỷ Quang vừa né vừa nói: “Được, được rồi, tớ giúp cậu giải oan, được rồi chứ”, sau đó vội hét vào điện thoại: “Báo cáo, tớ là Triệu Thuỷ Quang của phòng 513, tớ chứng minh toàn bộ phát ngôn vừa rồi là scandal, tuyệt đối là scandal!”.
Trong phòng lại rộ lên trận cười, Phác Thụ và Phạm Mỹ Kỳ từng hát: “Tiếng cười ấy khiến tôi nhớ đến những bông hoa trong tôi, trong mỗi góc của sinh mệnh tôi, lặng lẽ nở vì tôi”.
Con trai là vậy, con gái cũng vậy, cho đến nay, giữa biển người mênh mông, chúng ta đã không nhớ nổi khuôn mặt từng vì người ấy mà cảm động rơi lệ, nhưng vẫn nhớ “những bông hoa trong tôi”, rải rác khắp chân trời.
Một ngày Chủ nhật nọ sau khi khai giảng, Triệu Thuỷ Quang một mình đi mua sách, lúc qua đường, cảm thấy cậu thanh niên bên cạnh cứ nhìn mình mãi, nhịn đến cuối cùng, cô quả thực tức giận, bèn đi đến ngã rẽ, hung hăng trừng mắt với cậu ta. Người kia thấy cô quay đầu, mừng rỡ hét lên: “Triệu Thuỷ Quang!”.
Triệu Thuỷ Quang tò mò vô cùng, đứng đó nhìn hồi lâu, cảm thấy người này rất quen, người đó nói: “Cậu là Triệu Thuỷ Quang lớp 12/3 trường Thập Trung phải không?”
Triệu Thuỷ Quang mới bừng tỉnh, thì ra là bạn cấp ba, sau khi tốt nghiệp, lớp họ chưa từng tụ họp. Cả lớp có đến gần năm mươi người, theo lý mà nói, thành phố nhỏ thế này, tình cờ gặp nhau là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Triệu Thuỷ Quang quả thực là hoạ hoằn lắm mới gặp người quen. Cô rất muốn gọi tên cậu ta nhưng không nhớ ra, may mà cậu ta lại mở miệng.
Người kia nói: “Hiện giờ cậu học ở đâu thế?”
Triệu Thuỷ Quang nói: “Đại học J, còn cậu?”
Người kia gãi đầu nói: “Tớ học cao đẳng, hiện giờ đang đi thực tập”, sau đó quơ quơ cặp công văn của mình.
Triệu Thuỷ Quang giờ mới quan sát kỹ, quả nhiên là Âu phục, túi xách được trang bị đủ cả. Vừa rồi, cô đã cảm thấy cậu ta khang khác, nhưng không nói ra được là khác ở đâu, giờ mới hiểu.
Ấn tượng của cô về cậu ta không phải sâu sắc, họ cùng học một lớp nhưng hiếm khi trò chuyện cùng nhau. Cô nhớ ngày đó cậu ta thường gây chuyện phiền toái, thích tranh cãi trong giờ học, sau giờ học lại đánh nhau, thành tích học tập không tốt lắm.
Triệu Thuỷ Quang thành thật hỏi: “Đi làm vất vả không?”. Cô rất khó tưởng tượng khi bản thân còn đang sống trong môi trường đại học ồn ào, bạn cùng tuổi đã bước vào xã hội.
Cậu ta cười, nụ cười gượng nhưng đượm ý chân thành, nói: “Cũng ổn, tương lai cũng sẽ như vậy, chỉ là thích ứng sớm hơn thôi!”.
Sự trưởng thành của con người đi đôi với một vài mất mát, sự chín chắn của con người đi kèm với một vài vết sẹo.
Khuôn mặt đã từng non nớt, bướng bỉnh là thế, nay lại khoác lên mình bộ Âu phục, thắt cà vạt, cài khuy đàng hoàng, quay người nghênh đón lộ trình của cuộc đời mình.
Bất chợt cảm thấy cực kỳ cảm động với cuộc đời như vậy, Triệu Thuỷ Quang cười nói: “Cố lên nhé”, vô cùng chân thành.
Người kia nói: “Ừm, cậu cũng vậy nhé, tớ đang vội, tớ đi trước đây, tạm biệt”, rồi vẫy tay, vội vàng rời đi.
Triệu Thuỷ Quang bỗng nhiên có phần ngưỡng mộ cuộc đời như vậy. Cô không hiểu rốt cuộc mình học được điều gì ở trường đại học? Sau này, bản thân cũng sẽ dốc sức làm việc như thế, nhưng cô không rõ “Thương mại Quốc tế” có thật sự là điều cô thích hay không? Cô có thể ôm ấp sự không xác định như thế, cam tâm tình nguyện dấn thân vàosự nghiệp như vậy hay không? Còn nữa, cô mới mười chín tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba chưa bao lâu, hai bên gia đình đã gặp mặt, đúng lời của Hi Diệu nói “Hôn nhân đại sự của phụ nữ đã quyết, đời người cơ bản đã định trước kết cục”.
Sự tình tựa như đã được sắp xếp, cô Thẩm dạy Tiếng Anh khoa Thương mại Quốc tế cũng là Chủ nhiệm khoa Tiếng Anh, từ năm thứ nhất đã khen ngợi Triệu Thuỷ Quang, cô ấy luôn khoe khoa Thương mại Quốc tế có một nữ sinh vô cùng thông minh trước các lớp khác.
Triệu Thuỷ Quang không hiểu tại sai từ nhỏ không được thầy cô bộ môn Toán yêu mến, nhưng luôn có duyên với thầy cô dạy Tiếng Anh.
Cô Thẩm bảo Triệu Thuỷ Quang ở lại sau giờ học, nói: “Triệu Thuỷ Quang, hiện giờ chương trình học chuyển tiếp thạc sĩ giữa trường ta và Học viên Thương mại, Học viện Ngôn ngữ thuộc Đại học Ryerson Canada đang tuyển sinh, sinh viên năm thứ hai bên mình tôi tiến cử em và hai bạn khoa Tiếng Anh”.
Triệu Thuỷ Quang hoàn toàn sửng sốt, cô Thẩm thấy cô thẫn thờ, bèn vỗ vỗ người cô, nói: “Điều kiện dạy học ở bên đó tương đối tốt, tương lại tốt nghiệp có thể về nước làm phiên dịch cabin hoặc ở lại bên đó, em hãy cân nhắc xem sao”.
Triệu Thuỷ Quang cảm thấy, đối với cô, tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang. Thoạt đầu, cô cảm thấy rất vui, cô từng nghe nói đến chương trình này, thường là lựa chọn sinh viên chuyên ngành Tiếng Anh, chưa từng nghĩ cơ hội sẽ đến với mình, nhưng nghĩ lại, cô không biết phải lựa chọn thế nào, bèn nói: “Nhưng mà...”.
Còn chưa dứt lời, cô Thẩm đã nói: “Tôi tiến cử em, còn có sinh viên năm ba, năm tư nữa, phải vượt qua sự sàng lõ và đào tạo, em quay về điền vào đơn này trước đi đã.
Triệu Thuỷ Quang ngơ ngác nhận lấy tờ giấy mỏng nhưng nặng tựa ngàn cân ấy.