“Aishiteru”
Type: Mai Hoàng
Yêu là đong đầy ý cười dành cho bạn mỗi độ xuân nồng hoa nở.
-Vô danh-
Thứ Sáu, Đàm Thư Mặc gọi điện nói phải đi họp trong nội thành, có thể không về. Triệu Thủy Quang đành phải tự khoác ba-lô to đùng đi về phía trạm xe.
Chiều thứ Sáu, đúng là giờ cao điểm của trạm xe đô thị đại học. Triệu Thủy Quang xếp hàng, nhìn dòng người đông nghịt, cô oán giận, thói quen quả là đáng sợ. Cô đã quen với việc ngồi xe của Đàm Thư Mặc, cùng anh về nội thành mỗi cuối tuần. Chen chúc xếp hàng thế này có vẻ là chuyện xa xôi từ lâu lắm rồi đối với cô. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nghĩ đến Đàm Thư Mặc, những lời hài hước hai người nói, từng biểu cảm của anh. Cho dù đang ở môi trường chen chúc ồn ào thế này, cô vẫn hoàn toàn không có cảm giác khó chịu, lòng đầy ắp ngọt ngào.
“Bịch” một tiếng, bị người ta vỗ vai, cô liền quay đầu nhìn, là Đằng Dương. Triệu Thủy Quang thực sự cảm thấy cậu ta như thể âm hồn không tan, Đằng Dương mở lời trước.
“Triệu Thủy Quang, cậu cũng ở đây đợi xe à, trùng hợp quá!”.
Triệu Thủy Quang quay đầu, tục ngữ nói đúng, không ra tay đánh kẻ tươi cười, Đằng Dương đối xử với cô không chút khác thường, cô đành trả lời: “Ừm, tớ về nhà”.
Đằng Dương nói: “Đúng lúc, tớ đến nhà dì ăn cơm”, nhìn ba-lô to đùng của Triệu Thủy Quang, cậu ta lại nói: “Cậu có ổn không đấy, có cần tớ khoác giúp cậu một đoạn không?”.
Triệu Thủy Quang nói: “Không sao, không nặng như vậy đâu”, và không nói gì thêm nữa.
Hai người bị đẩy lên xe, điện thoại rung, Triệu Thủy Quang quờ quạng mãi mới lấy được điện thoại.
“Đi đường cẩn thận nhé, tối anh sẽ gọi điện”, là Đàm Thư Mặc.
Triệu Thủy Quang cười ngoác miệng, đưa tay ra, năm ngón cùng bấm: “Dạ, không sao đâu, không sao đâu, quay về nói sau, anh làm việc đi nhé!”.
Vào lúc đó, Đàm Thư Mặc đang ngồi trong phòng hội nghị sạch sẽ sáng sủa, rút điện thoại ra, đọc tin nhắn. cô bé này luôn thíchnói không sao. Anh có thể tượng tưởng ra cảnh cô chen chúc trên xe, vật lộn trả lời tin nhắn, ý cười trong lòng lan tỏa tới ánh mắt.
Triệu Thủy Quang ở trên xe khốn đốn vô cùng. Sắp đến mùa hè, mùi xe không dễ chịu lắm, bay qua bay lại cùng sự di chuyển của dòng người, cộng thêm người không muốn đối diện, may mà gặp được nữ sinh quen biết trong khoa, cô bèn chuyển sự chú ý trong suốt quãng đường.
Vào tới nội thành, dòng người trên xe bắt đầu vơi dần. đến trạm, Triệu Thủy Quang xuống xe chuẩn bị đổi tàu điện ngầm, Đằng Dương cũng đi theo, thấy cô mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi đầm đìa, bèn đưa tay ra cầm ba-lô giúp cô, nói: “Thôi để tớ”.
Triệu Thủy Quang trừng mắt, người này bám theo cô cả chặng đường, cô cảm thấy buồn bực, đã nói rõ ràng đến thế rồi, liền quay người nói: “Tớ sắp đến nhà rồi, e là không thuận đường, cậu cứ đi đi”.
Cô hiểu rằng, nếu đã không tiếp nhận người ta, thì dù một chút hi vọng cũng không thể cho. Hiện tại nhẫn tâm, sau này đối với mọi người đều thoải mái.
Đang nghĩ vậy thì bị người ấy gọi: “Triệu Thủy Quang”, Triệu Thủy Quang bỗng giật mình, quay người lại, quả nhiên là Đàm Thư Mặc. Âu phục nhung màu cà phê đậm, một tay đút vào túi, một tay xách túi có logo Polo, đứng ở cửa cầu thang đại sảnh tòa nhà bên cạnh, cả người anh toát lên khí chất tinh anh.
Triệu Thủy Quang tê dại da đầu, nhìn Đằng Dương, rồi chạy bước nhỏ qua. Đằng Dương cũng đã nhìn thấy Đàm Thư Mặc. Lạ thật, không ngờ thầy giáo này lại gọi sinh viên giữa đường, nhưng cậu ta vẫn theo qua đó.
Triệu Thủy Quang cất lời chào: “Em chào thầy Đàm ạ”.
Đằng Dương đang đi tới, cũng cất lời chào: “Em chào thầy Đàm”.
Đàm Thư Mặc nhìn Triệu Thủy Quang, nheo mắt, gật đầu.
“Thầy Đàm, thầy cũng ở đây ạ, thật trùng hợp quá, em vừa gặp Đằng Dương trên xe”, một câu nói, trước là để báo cáo rõ ràng, sau cô lại muốn đánh mình, thế này chẳng phải là chưa khảo đã xưng hay sao?
Lúc này, cửa tự động ở đại sảnh mở ra, mấy người đàn ông cùng phụ nữ mặc Âu phục bước ra. Một người đàn ông ngoài bốn mươi đi tới, vẻ mặt nhiệt tình, nói với Đàm Thư Mặc: “Anh Đàm, cuộc họp sắp kết thúc thì anh đã xuống trước, tối nay tôi mời, đừng khách sáo”, dứt lời mới phát hiện có người, nói: “Hai vị này là?”.
Đàm Thư Mặc thu lại ánh mắt, nói: “Đây là hai sinh viên của tôi”.
Tổng giám đốc Hà quan sát hai sinh viên, không ngờ người viết ra bản kế hoạch sắc bén như Đàm Thư Mặc lại là thầy giáo, vội vàng cất lời khen: “Sinh viên của anh Đàm nhìn thật lanh lợi, quả đúng là thầy nào trò nấy, hay là tối nay cùng đi?”.
Ông ta đoán rằng giáo viên đều thích người khác nói lời hay về học sinh của mình. Ai ngờ Đàm Thư Mặc kiên quyết không chịu, còn ghét cay ghét đắng bữa ăn thương mại của phương Đông.
Đàm Thư Mặc nói: “Tâm ý của Tổng giám đốc Hà tôi xin nhận, tối này tôi có chút chuyện, để lần sau đi, sau này còn có cơ hội hợp tác”.
Tổng giám đốc Hà thầm nghĩ, buổi tối ngày cuối tuần rốt cuộc người trẻ tuổi bận bịu gì, vừa nghe anh nói sau này còn có cơ hội hợp tác, mặt mày rạng rỡ hẳn, vội vàng gật đầu, nói: “Vậy được, vậy được”.
Đàm Thư Mặc quay người, nói: “Đi đâu đây? Tôi đưa em đi”.
Triệu Thủy Quang vừa nghe anh nói “Tôi đưa em đi”, không phải là “Tôi đưa các em đi”, bèn run rẩy nói: “Thầy Đàm, thầy cứ bận việc của thầy đi ạ, em sắp về đến nhà rồi, em đi đây, em chào thầy”.
Cô quay đầu nói với Đằng Dương: “Tớ và cậu không cùng đường, tớ đi trước đây, tạm biệt”.
Rồi cô vội vàng chuồn mất.
Đằng Dương cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn Đàm Thư Mặc đứng ở đó, vân vê chìa khóa, giống như đang trầm tư suy nghĩ, có vẻ không có chút để tâm, nhưng cậu lại cảm nhận được cái lạnh rùng mình tỏa ra từ anh.
Đằng Dương bất chấp khó khăn, nói: “Thầy Đàm, vậy em cũng đi trước đây ạ, em chào thầy”, tự biết người như Đàm Thư Mặc hơn phân nửa là không để ý đến mình, liền quay người bỏ đi.
Đàm Thư Mặc đi về bãi đỗ xe, nghĩ, vừa rồi cô gọi anh bằng kính ngữ, đã bao lâu anh không được nghe cách xưng hô này rồi? Cố ý nới rộng khoảng cách với anh à? Cô bé này đúng thật chán sống rồi!
Triệu Thủy Quang về nhà, buổi tối trằn trọc trên giường, mở điện thoại, hết bấm lại tắt, ngẫm nghĩ thấy vẫn nên gọi thì hơn, điện thoại đổ vài tiếng chuông, người kia “A lô” một tiếng, cái lạnh từ bên kia truyền tới.
Triệu Thủy Quang ngồi thẳng người, nói: “Hì hì, hôm nay thật trùng hợp”.
Đàm Thư Mặc vừa tắm xong, lau tóc, nói: “Ừm, anh vừa đàm phán xong một dự án”, anh có thể tưởng tượng ra dáng điệu cười đùa hỉ hả của cô.
Triệu Thủy Quang nghĩ, đoán chừng lại là IPO gì đó, kể hoạch cấp vốn đại loại như huy động vốn cá nhân. Trước giờ không hứng thú với chuyện đó lắm, nhưng cô biết hôm nay mình không đúng, nên tỏ ra hứng thú anh hỏi chuyện liên quan đến công việc, nói về công việc của anh.
Đàm Thư Mặc biết sự nhạy cảm của cô, quả thật là vừa tức vừa buồn cười. Nhưng anh vẫn nhẫn nại trò chuyện, xem cô vòng vo chuyện gì, khiến người nghe cảm thấy vừa không tức giận, vừa không vui vẻ.
Triệu Thủy Quang cố gắng tự giải thoát, cố gắng nói những chuyện thú vị, những chuyện đại loại như hôm nay ở nhà có trò gì hay, cuối cùng nói đến chuyện gần đây bị Đằng Dương kéo đi xem phim hoạt hình, ngay tức khắc cô liền chìm đắm trong làn sóng phim Nhật.
Đàm Thư Mặc trước giờ tác phong kiểu châu Âu, lại hiếm khi xem phim ảnh Nhật Bản, đâu, có để ý, nhưng anh không nói “anh không biết”, chỉ hỏi bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Nói thế nào?”.
Triệu Thủy Quang vội vàng cất giọng nịnh nọt: “”Là ‘ohayo’!”, có chút đắc ý, thì ra cũng có cái Đàm Thư Mặc không biết.
Cô lại nói: “Anh có biết ‘xin lỗi’ nói thế nào không?”.
Đàm Thư Mặc lấy nước từ trong tủ lạnh, “bịch” một tiếng mở miệng chai, không biết cô bé này đang giở trò gì, anh vẫn rất kiên nhẫn “ừm” một tiếng: “Nói thế nào?”.
Giọng ngoan ngoãn và vô cùng nghiêm túc của Triệu Thủy Quang từ đầu dây bên kia truyền đến: “Gomennasai, gomennasai”.
Đàm Thư Mặc vốn ngửa cổ uống nước, nghe giọng điệu của cô, dừng động tác lại, phì cười, cô gái nhỏ này đang nói xin lỗi cơ đấy!
Vốn là có chút buồn bực, nhưng để cô náo loạn, lanh lợi như thế, cơn tức giận trong anh đã giảm đi hơn nửa.
Triệu Thủy Quang cuộn người trong chăn, đợi một lát, nói: “Anh đã biết chưa?”, giọng điệu gần như nịnh nọt, cô lại nói: “Aishiteru!”.
Đàm Thư Mặc bỏ chai nước xuống, nói: “Cái gì? Nói lại một lần nữa?”.
Triệu Thủy Quang oán trách tín hiệu di động kém quá, lại nói thêm một lần “Aishiteru” nữa, nói: “Anh không biết chứ gì?”, tỏ ra tiểu nhân đắc chí.
Đàm Thư Mặc dựa vào sô pha, khóe môi cong lên, ánh mắt mơ màng động lòng người, nói: “Ừm, có nghĩa là gì?”. Lắng nghe tỉ mỉ thấy giọng anh mang theo sự dụ dỗ.
Triệu Thủy Quang chỉ đoái hoài đến chuyện đắc ý, nói: “Em biết ngay là anh không biết mà, không nói nữa, em đi ngủ đây, buồn ngủ rồi”.
Đàm Thư Mặc buồn cười, nói: “Ừm, em đi ngủ đi”.
Triệu Thủy Quang nói: “Vâng, chúc anh ngủ ngon”.
Đàm Thư Mặc còn nói: “Triệu Thủy Quang, anh biết câu đó nghĩa là gì?”.
Giọng anh mang theo ý cười dịu dàng, Triệu Thủy Quang “hả” một tiếng, chỉ nghe anh nói “Ngủ ngon nhé”. Trong đêm tối tĩnh lặng, giọng nói anh dịu dàng như đang thì thầm bên gối, thoáng chốc đã tan vào ánh trăng.
Triệu Thủy Quang tắt điện thoại, vùi đầu vào chăn một hồi, nghĩ đúng thật là mất mặt, mất mặt chết đi được. không ngờ Đàm Thư Mặc lại biết “aishiteru” nghĩa là “em yêu anh”, không ngờ mình còn nói câu đó những hai lần, cô “a” một tiếng rồi vùi vào chăn kêu gào mãi! Cô không muốn sống nữa rồi!
Bên kia, người nào đó đắc ý, nhàn nhã tựa vào sô pha, nghịch điện thoại, cười một hồi lâu, thật không phù hợp với hình tượng của anh!
Vấn đề trò chuyện đêm khuya trong ký túc xá nữ đều xung quanh mấy việc vô cùng riêng tư. Phòng của Triệu Thủy Quang từng bỏ ra một ngày trời để thảo luận sôi nổi chủ đề “Bắt gian tại giường”.
Bành Hiểu Hiểu nói: “Buồn nôn quá đi mất, tớ chắc chắn sẽ đóng gói chuồn, ly hôn!”.
Dương Dương nói: “Cậu dễ dãi cho đôi cẩu nam nữ quá rồi. Nếu là tớ, tớ sẽ cho bọn chúng mấy chục cái tát mới hả giận. Nếu thật sự rất yêu anh ta, tớ sẽ đến nhà bếp lấy dao, cắt, lột, cùng đến chỗ chết!”.
Đối với kẻ điên này, mọi người thực không có lời nào để nói. Triệu Thủy Quang bảo: “Không thể, chồng cậu lúc đó chắc chắn sẽ cực kỳ áy náy với cậu, hận không thể để cậu đánh anh ta. Cậu đánh rồi, ngược lại anh ta sẽ không buồn nữa, đầu xuôi đuôi lọt! Cậu đánh ‘kẻ thứ ba’, anh ta chắc chắn sẽ bảo vệ, bản thân cậu cũng mất mặt”.
Dương Dương nghĩ cũng phải, bèn nói: “Vậy phải làm thế nào?”.
Triệu Thủy Quang kích động, ngồi đậy, nói: “Móc điện thoại ra chụp ảnh chứ làm thế nào. Đến lúc đó ta thích làm thế nào thì làm. Phát tán lên mạng, phổ biến biết bao, hoặc là gửi cho tập thể lãnh đạo của anh ta mỗi người một bản!”, dứt lời cô nghĩ, nếu Đàm Thư Mặc biết cô là kẻ hai mặt nói những lời này sau lưng, hẳn sẽ vặn đầu cô xuống mất!
Hứa Oánh nói: “Như thế ô nhiễm mắt tớ ra, chụp ảnh là cần thiết, nhưng còn phải đòi tài sản, bắt anh ta chấp thuận ngay tại trận, ảnh chụp làm nguồn đe dọa lâu dài”.
Thì ra cô nàng mới là người tàn nhẫn nhất ở đây!!! Bạn Hứa Oánh, tương lai, chồng bạn khổ rồi!
Ngày hôm đó, Triệu Thủy Quang phụng mệnh cùng Hi Diệu đi dạo phố, trời quá mức nóng nực, lại phải phơi người dưới ánh nắng chang chang.
Triệu Thủy Quang đang uống trà sữa trân châu, ngẩng đầu lên nhìn. Trong quán đồ uống Nhật Bản đối diện, chẳng phải Đàm Thư Mặc kia sao? Ai bảo Đàm Thư Mặc dễ nhận diện như vậy. Cách một con đường tấp nập, cô còn có thể nhìn thấy mỹ nữ bên cạnh anh.
Hi Diệu hỏi: “Sao vậy?”.
Triệu Thủy Quang nhing ngang nhìn dọc, vờ như không thấy, nói: “Không có gì, đông người quá”, trong lòng lại nghĩ đến cuộc thảo luận “bắt gian tại giường” hôm qua, thầm cảm thấy buồn cười.
Còn đang tưởng tượng sự dũng mãnh của bản thân thì giọng nói của Shin - cậu bé bút chì truyền tới, Triệu Thủy Quang cầm điện thoại, vừa nhìn chữ “Mặc”, lại nhìn bộ dạng khó hiểu nhíu mày trợn mắt của Hi Diệu bên cạnh, bèn cười khổ nhận điện thoại.
Tiếng “A lô” còn chưa ra khỏi miệng, người kia đã nói: “Triệu Thủy Quang, em vừa nhìn thấy anh rồi à?”.
Triệu Thủy Quang biết là không thể gạt được anh, anh có thể hỏi như vậy, hẳn biết là cô giả vờ không nhìn thấy Đàm Thư Mặc nói: “Em qua đây đi”.
Triệu Thủy Quang ngay lập tức trả lời: “Em đang đi dạo phố cùng bạn”.
Hi Diệu không nể mặt, cao giọng: “Tiểu Quang, chị nhớ ra rồi, lát nữa chị có hẹn với Đơn Dương, không đi dạo với em nữa, chị đi hẹn hò đây”, rồi lắc người đi mất.
Triệu Thủy Quang rất bất đắc dĩ, người kia thấp giọng nói: “Qua đây đi, sang đường cẩn thận nhé!”.