Em vẫn là trẻ vị thành niên
Type: Suzinni711
Tình yêu nhạo báng thợ làm khóa.
- Koeman -
Tháng Một, trường học bắt đầu tiến hành thi thử, cũng coi như kỳ thi cuối kỳ. Đây là kỳ thi mà học sinh lớp Mười hai chờ đợi nhất, cũng là kỳ thi khiến mọi người phiền muộn nhất. Chờ đợi, bởi vì sau khi kết thúc kỳ thi, tuy răng phải học bù nhưng dù sao vẫn còn một kỳ nghỉ, chẳng mấy mà đến Tết. Phiền muộn, hiển nhiên là vì cách thời điểm “kỳ thi định đoạt cuộc đời” ngày một gần.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng. Buổi sáng thức dậy, Triệu Thủy Quang cảm thấy hơi choáng váng đầu óc, mẹ nói cô bị hạ huyết áp, giục cô mau ăn sáng.
Chớp mắt cái cô đã tới trường, chỗ ngồi trong phòng thi được sắp xếp theo thành tích của ngày thường. Triệu Thủy Quang, Trần Tư Dương, Mễ Ni đều ở phòng này. Cao Tâm ở phòng thi tầng dưới, chạy lên tìm Triệu Thủy Quang, trên thực tế là trông vào cái tên Trần Tư Dương đến tán gẫu.
Từ xa, Cao Tâm đã hỏi: “Hôm nay phòng các cậu là giám thị nào thế?”.
Cả lớp bắt đầu cười rộ, Cao tâm nghĩ một hồi bỗng đỏ mặt, nói: “Tớ nói ‘Giám’, chứ không phải ‘Gian’(*), xem kìa, suy nghĩ của các cậu thật phức tạp!”.
(*) Trong tiếng Trung, “Giám” có nghĩa là giám sát, giám thị, và “Gian” mang nghĩa là gian trá, giam dâm có âm đọc giống nhau.
Triệu Thủy Quang không có sức để cười, Mễ Ni thấy cô không sôi nổi như thường ngày bèn hỏi làm sao, Triệu Thủy Quang uể oải gục xuống gàn, đang định nói đau bụng thì tiếng chuông vang lên.
Triệu Thủy Quang không thể làm gì hơn là bỏ túi bít ra. Mọi người đang đoán môn thi cuối cùng này ai làm giám thi, một lát sau thì thấy Đàm Thu Mặc cầm bài thi bước vào.
Triệu Thủy Quang nghĩ, lần này đã định trước là không làm được bài rồi.
Tiết mục cuối cùng lên sàn diễn quả nhiên là tiết mục then chốt. Đàm Thư mặc mặc chiếc áo lông cao cổ màu chì, càng khiến tướng mạo thêm phần tuấn kiệt. Từ lúc anh bước vào, đám con gái trong lớp đã bắt đầu thì thầm nhỏ to. Triệu Thủy Quang nghĩ, đây còn là phòng thi số Một đấy, ôi, học sinh xuất sắc sao cũng rối trí như vậy chứ.
Đàm Thư mặc đặt đề thi xuống, đứng trên bục giảng nói: “Để hết cặp sách của các em lên phía trước”.
Cả phòng thi đang lặng ngắt như tờ, lập tức hành động.
Triệu Thủy Quang quả thực không còn chút sức lực nào, liên chọc Trần Tư Dương phía trước ra hiệu giúp cô cầm cặp sách lên.
Đàm Thư Mặc nói: “Mời các bạn đã nhận được đề thi úp đề thi xuống, đến khi nào cả lớp nhận hết tôi sẽ nói bắt đầu”, dứt lời, anh liền phát đề thi cho từng bàn.
Lần đầu tiên Triệu Thủy Quang được biết đến thầy giáo coi trọng công bằng thế này. Cả lớp đều không khỏi bày tỏ lòng tôn kính với Đàm Thư mặc, nhưng họ đâu có biết, đây là thói quen hình thành tự nhiên sau thời gian dài ở nước ngoài của Đàm Thư Mặc.
Đàm Thư Mặc nói: “Cả lớp đã nhận được hết đề thi chưa? Được rồi, bắt đầu tình giờ làm bài”.
Giống như phát lệnh xuất phát chạy, cả lớp cùng “xoạt” một tiếng, lật đề thi trả lời câu hỏi.
Trong phòng thi yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe tiếng “sột soạt” của bút viết trên giấy. Bốn mươi học sinh của phòng thi này đều là những gương mặt thuộc top đầu trong khối, trước giờ đều là anh đuổi tôi rượt chỉ để tiến thêm một bậc trong bảng xếp hạng.
Giờ phút này, chỉ có một người đang túa mồ hôi lạnh, sống chết gắng gượng tập trung, người đó chính là Triệu Thủy Quang.
Trong lòng Triệu Thủy Quang hoảng sợ vô cùng, người nào người nấy đều đang đắm chìm trong bài thi, còn bụng cô lại cuộn lên từng cơn đau quặn, đầu óc choáng vàng. Chỉ có cô không ở trong thế giới ấy. Cô vốn dĩ muốn xin không thi nữa, nhưng lại cho rằng bản thân căng thẳng nên mới đau bụng, việc mất mặt như thế này cô không làm nổi. Huống hồ, hôm nay là Đàm Thư Mặc troong thi, không thể để xảy ra chuyện gì được.
Đàm Thư Mặc luôn đứng bên cửa sổ, chốc sau lại vòng quanh lớp một vòng. Triệu Thủy Quang thấy anh đến gần đều căng thẳng muốn chết, bèn ngồi thẳng người, cánh tay che đi những câu hỏi chưa làm. Đàm Thư mặc cũng chỉ đi qua bàn của cô mà thôi. Triệu Thủy Quang trước giờ đều không hề gì khi thấy cô coi thì đứng bên cạnh, nhưng hôm nay coi như đã được lĩnh giáo một phen.
Đàm Thư Mặc đi hết một vòng bèn ra khỏi phòng thi. Cả lớp có phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục vùi đầu làm bài. Chẳng bao lâu sau Đàm Thư Mặc đã quay về, còn đứng ở cửa sổ phía trước, chỉ là chốc chốc lại xem điện thoại.
Một lát sau, hiệu trưởng hùng hùng hổ hổ đi tới, Đàm Thư Mặc ra khỏi phòng học, cả lớp có phần xôn xao, không nghe rõ cuộc đối thoại của họ, mơ hồ biết được cái gì đó không việc gì, không được khỏe, giám thi. Hiện trưởng tiến vào, vỗ bàn nói: “Trật tự, tiếp tục làm bài thi”.
Đàm Thư Mặc đi vào từ cửa sau, đến bên bàn Triệu Thủy Quang, khẽ khom người, nhỏ giọng hỏi: “Em có đứng dậy được không?”, rồi chìa tay ra.
Triệu Thủy Quang gật đầu, tay phải ôm bụng, tay trái nắm lấy tay anh, từ từ đứng dậy. Cô không dám nhìn mặt Đàm Thư Mặc, không dám nhìn mặt cả lớp, bẽ mặt vô cùng.
Đàm Thư Mặc dùi cô đến ngồi trong phòng nghỉ, đã gọi người của phòng y tế đợi ở đó, đo nhiệt độ cho Triệu Thủy Quang. Thấy cô sốt caom hỏi cô khó chịu chỗ nào, Triệu Thủy Quang bảo đau bựng, người kia nói: “Có lẽ cần đến bệnh viện kiểm tra, phải truyền nước”.
Triệu Thủy Quang nghĩ, không phải chứ, lâu rồi đã không bị ốm như vậy.
“Em muốn quay về làm bài thi hay đến bệnh viên?”. Triệu Thủy Quang nghe thế bèn ngẩng đầu lên, thấy Đàm Thư Mực đứng cách hai bước nhìn mình.
Trước kia, mỗi lần cô làm gì người lớn đều nói nên thế này không nên thế kia. Nhìn vào đôi mắt Đàm Thư Mặc, lần đầu tiên cô cảm thấy trong tình huống cấp bách này, được người ta coi như người lớn, trong lòng bất chợt trào dâng sự tôn trọng.
Triệu Thủy Quang nghĩ, cho dù quay về cũng không thể tập trung tinh thần, cô cũng không phải là vận động viên chạy cự lý dài, uống thuốc giảm đau là có thể tiếp tục, cô không cần phải vớt vát cái thể diện dấy, liền nhìn Đàm Thư Mặc, nhỏ giọng: “Thầy Đàm, em muốn về nhà nghỉ ngơi”.
Người kia lài nói: “Có lẽ là viêm ruột thừa, về nhà cũng vô dụng, đến bệnh viên đi”.
Đàm Thư Mặc nói:”Tôi đưa em đến bệnh viên nhé!”, rồi bước đến dìu Triệu Thủy Quang, Triệu Thủy Quang không còn lời nào để nói, có thể chọn lại không vậy?
Người kia nói: “Không cần thầy phải đi đâu, tôi tìm người khác đưa em ấy đi là được”.
Đàm Thư Mặc: “Không sao, em ấy là học sinh của tôi”.
Triệu Thủy Quang đã sốt đến mơ hồ, tùy họ vậy.
Cảm thấy có đôi bàn tay khẽ đỡ cô dậy, một giọng nói vang bên tai cô: “Lên đi”, cô mơ hồ bò lên tấm lưng ấp áp, rồi lăn ra ngủ.
Lúc tỉnh lại, người đã ngồi trên ghế dài trong hành lang bệnh viện. Cô mở mắt, phát hiện các y tá đi qua dều nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm vô hạn. Đang suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra, thì cô nghiêng đầu nhìn thất khuôn mặt tuấn tú của Đàm Thư Mặc. Chẳng trách, chẳng trách.
Đàm Thư Mặc quay đầu lại, đây là lần thứ ba Triệu Thủy Quang nhìn Đàm Thư Mặc ở cự lý gần như thế này. Cho dung đang bị ốm, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này tuấn tú đến độ khiến người ta không cần mạng sống nữa. Trên hành lang màu trắng thần thanh, anh khẽ cười, nói với Triệu Thủy Quang: “Đợi lát truyền nước”. Thình thịch, một mũi tên xuyên hồn.
Trong phòng truyền dịch chật kín người, Đàm Thư Mặc dáng người cao lớn cầm chai nước truyền, dắt Triệu Thủy Quang đến người ghế ngồi. Thấy ghế ngồi bẩn nhem, Đàm Thư Mặc cau mày, không nói lời nào phủ áp khoác xuống. Triệu Thủy Quang trông nhãn mác Dolve & Gabbana, lòng đau như cắt, nhưng người ta đã ngồi xuống rồi, cô đành phải đặt mông xuống thôi.
Nghe âm thanh hỗ tạp, Triệu Thủy Quang lại mơ màng thiếp đi.
Chốc sau tỉnh lại, cô phát hiện mình đang tựa vào người Đàm Thư Mặc, chiếc áo len anh mặc rất ấm áp. Triệu Thủy Quang lúng túng một hồi, may mà chiếc áo Đàm Thư Mặc mặc là áo len cao cổ.
Đàm Thư Mạc đang ngồi bên cạnh đọc báo, trên đầu gối có đặt máy điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt trên chai dịch truyền của Triệu Thủy Quang.
Ở góc ngồi của Triệu Thủy Quang, vừa vặn nhìn thấy bàn tay cầm tờ báo của anh. Ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa dọn gang, đốt ngón tay nhô lên gợi cảm. Cô thoáng chốc mê mẩn. Bàn tay này vài tiếng đồng hồ trước từng dìu cô ra khỏi phòng thi, mấy ngày trước từng xách hộp bánh trứng đầy dầu mỡ của cô, mấy tháng trước từng đưa cô giấy ăn để lau nước miếng, sớm hơn nữa là cuộc gặp mặt ở Tô.
Triệu Thủy Quang cảm thấy là lạ, Đàm Thư Mặc đối với mình khác biệt, nhưng người đàn ông thế này, đường đời thuận buồm xuôi gió, có trận chiến nào chưa từng được gặp qua, sao có thể để tâm đến mình? Không thể nào!
Đừng nhìn vào tuooit đời của Triệu Thủy Quang, thường ngày cô không quá so đo với người việc, bạn bè cùng trang lứa đều cảm thấy cô hoạt bát dễ gần, thực ra lòng cô thấu đáo mọi chuyện. Cô hiểu cái gì là cuộc đời mà bản thân muốn, là con đường bản thân nên đi. Cô sẵn lòng thay thay đổi bản thân để thích ứng với người khác, để thỏa hiệp với cuộc sống, chỉ hy vọng có thể trưởng thành sớm hơn, không muốn tiếp tục làm đứa con nít bất lực, không muốn tiếp tục… nói lời tạm biệt với người mình thương yêu.
Nhưng Đàm Thư Mặc không phải là phạm trù mà tâm trú ở độ tuổi cô có thể kháng cự. Cô mơ hồ với tất thảy mọi điều về anh. Anh là thầy giáo của cô, cô không thể nói rằng, có thể không để ý thì không để ý. Vả lại, Triệu Thủy Quang cô luôn vững tin vào trực giá của bản thân. Nếu đã không thể che đậy gì trước mặt Đàm Thư Mặc, vậy thì chẳng cần che đậy gì cả, cứ thể hiện hết luôn đi.
Trong phòng truyền dịch người đến người đi, không gian nhỏ hẹp nồng nặc mùi thuốc, cô khẽ gọi một tiếng: “Thầy Đàm”.
Anh đặt tờ báo xuống, “ừm” một tiếng.
Cô nói: “Em là họ trò của thầy”, quang cảnh ồn ào, cô lại chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt “tí tách”.
Anh không nói gì, bả vai khẽ động, cầm tờ báo lên.
Cô nói: “Em đã có người em thích”.
Bả vai vẫn khẽ động.
Triệu Thủy Quang sốt sắng, bổ sung thêm một câu: “Em vẫn là trẻ vị thành niên”.
Lần này, người bên cạnh đã bật vười thành tiếng, một lát sau, anh đặt tờ báo sang một bên, đưa tay lên khẽ vỗ đầu cô, nói: “Biết rồi, ngủ đi”.
Y tá phía trước quay đầu, nhìn trộm người đàn ông tao nhã, khí chất cao quý ngồi một góc, phát hiện bờ môi thoáng nở nụ cười mỉm cười với cô gái tựa vào người mình. Cô gái kia nhắm nghiền mắt, mái tóc mềm mại tựa hồ che đi khuôn mặt ửng đỏ.
Một lát sau, mẹ của Triệu Thủy Quang chạy đến bệnh viện, cảm ơn Đàm Thư Mặc rối rít, rồi vỗ đầu Triệu Thủy Quang, nói: “Con bé này, còn ngẩn người ra đó làm gì, mau cảm ơn thầy đi chứ!”.
Triệu Thủy Quang vâng lời, nói: “Em cảm ơn thầy Đàm ạ”.
Đàm Thư Mặc cử chỉ đúng mực, nói: “Không có gì, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi”, sau đó lái xe rời đi.
Mẹ Triệu ngồi bào taxi, nỏi thẳng: “Thầy Đàm của các con đã trẻ lại còn đẹp trai nữa, sao lại đến trường các con làm thầy giáo nhỉ?”.
Triệu Thủy Quang không lên tiếng, híp mắt tựa vào ghế ngủ.
Khi làn gió nhẹ giữa trưa thoảng qua cửa sổ khiến tờ báo kêu phần phật, khi cái ấm áp trong ngày đông không ngừng vuốt ve dịu nghẹ lên gương mặt, ai có thể nói cho tôi biết, đó có phải là tình yêu hay không?