Yêu Em Anh Dám Không?

Chương 22: Người dưng




Nó chạy đi ra khỏi đó. Cuối cùng thì lời hứa của hắn với nó cũng không thể giữ được. Nó mệt mỏi vì lời nói giả dối của hắn, lúc nào cũng bảo sẽ suốt đời ở bên cạnh nó vậy mà bây giờ lại như vậy. Nó cứ chạy như vậy đến khi nhìn lại thì chẳng biết mình ở đâu. Xung quanh chỉ toàn cây, chẳng có ai, cũng chẳng có căn nhà nào. Những lúc như thế này, nó thường dựa vào hắn, bây giờ không có ai cả, nó đành ngồi xuống một gốc cây nào đó. Thảo với Huy ngồi ngoài biển với đống thức ăn, nó nhờ cả hai giúp chuẩn bị bất ngờ cho hắn rồi bả là đi tìm hắn, giờ chẳng thấy ai cả. Thảo đứng bật dậy lo lắng:

- Con Như này đi đâu mà lâu vậy?

- Hay là mình đi tìm hai người đó đi! - Huy đề nghị.

- Ừ!

Đang định đi thì hắn từ đằng xa đi lại, trên người đầy mồ hôi. Hắn vừa thở vừa nói:

- Hai người có thấy Như đâu không?

- Như bảo đi tìm Phong mà!- Thảo ngạc nhiên.

- Như đi tìm Phong hả? Chi vậy? Phong có thấy ai đâu? Chỉ thấy có cái điện thoại của Như trước cửa phòng. - Hắn chìa cái điện thoại của nó ra.

Huy giật lấy cái điện thoại, gương mặt khó chịu:

- Có phải cậu đã là chuyện gì có lỗi với Như rồi phải không?

- Chuyện đó...

Hắn đang ấp úng không biết trả lời như thế nào thì Huy đấm vào mặt hắn một cái. Hắn ôm mặt:

- Cậu làm gì vậy?

- Mày đã làm gì Bảo Như? Mày làm gì khiến cô ấy buồn?

- Tao chỉ...Nhi....

- Là do tôi hại Phong đó!- Nhi từ đằng xa đi lại.

- HẢ? - Huy và Thảo đồng thanh - Tại sao cô lại nói cho bọn tôi biết? Cô không sợ bị trả thù hả?

- Tự làm thì phải tự chịu, đó là cách sống của tôi. Mấy người không lo đi tìm Như thì sẽ trễ đó.

- Trễ? - Thảo thắc mắc.

- Cô ta có thể nghĩ quẩn đó...

Chưa nghe hết câu, Huy, Thảo và hắn nhau ra tìm nó. Mọi người đều lo lắng cho nó, chạy đi hỏi từng người một ở khắp nơi nhưng ở một chỗ rộng lớn như Nha Trang thì tìm nó cứ như “Mò kim đáy biển“. Cả ba tập trung lại một chỗ sau một tiếng tìm kiếm, Thảo hỏi:

- Tất cả mọi người đã tìm hết ở những chỗ đông người chưa?

- Rồi- hắn và Huy đồng thanh.

- Như thường đi rất chậm, có lẽ là nó chưa đi xa được đâu, nếu ở chỗ đông người không có nó thì có lẽ nó chỉ ở chỗ vắng vẻ. Mọi người hãy chia nhau ra đi hỏi thăm người dân quanh đây về những chỗ vắng người xem sao. Nếu tìm được thì hãy liên lạc với mọi người.

Huy và hắn liền chạy đi hỏi mọi người xung quanh. Lúc này đây, hắn muốn gặp nó, ôm nó vào lòng, hỏi xem nó có lạnh không, giải thích cho nó nghe mọi chuyện.

Nó ngồi dưới gốc cây, vừa lạnh, vừa mệt, nó chỉ biết ngồi đó chờ người tới giúp. Nó nhớ hắn, nhưng nhớ lại chuyện khi nãy, nó lại tự trách chính mình:

- Có lẽ bây giờ, anh đang vui vẻ bên Nhi nhỉ? - nó đưa tay sờ vào bụng mình - Con trở thành đứa mồ côi rồi!

Hắn hỏi mọi người xung quanh, đến khuya mới biết được gần biển có một khu toàn cây, khách du lịch rất dễ lạc khi ở đó. Hắn cấp tốc gọi điện cho Huy và Thảo, còn mình thì chạy vào chỗ đó. Hắn cẩn thận dòm ngó xung quanh, không ngừng vạch từng bụi cây ra xem, miệng không ngừng gọi:

- Bảo Như! Bảo Như! Em đâu rồi?

Hắn chỉ ngừng gọi khi chợt thấy nó đang ngồi dưới gốc cây, đầu nghiêng qua ngủ, khuôn mặt toát lên vẻ mệt mỏi, hắn bồng nó lên, định đem về phòng thì có vật gì đó rớt ra từ túi áo của nó, hắn nhặt lên và bất ngờ:

- Là que thử thai, hai vạch!

Hắn lay gọi nó dậy. Nó mở mắt ra nhìn hắn, nó muốn ôm chầm lấy hắn nhưng không hiểu sao, nó không thể. Nó đầy hắn ra, cố gắng nói những điều mà mình không muốn:

- Anh đi đi! Tôi không cần anh đâu! Cám ơn vì đã đến tìm tôi!

- Em đừng như vậy nữa! Đừng giấu anh nữa! - hắn đưa que lên cho nó xem.

Nó hoảng hốt sờ vào túi, không thấy gì, nó giật lại que từ tay hắn:

- Sao anh lục túi của người khác?

- Là nó rớt ra! Em đừng giấu anh nữa!

- Đó là con của tôi! Anh đi mà chịu trách nhiệm với cô ta kìa!

Hắn vịn vào hai vai nó:

- Nhưng đó cũng là con anh, vả lại em còn nhớ hôn ước của tụi mình chứ?

- Anh buông tôi ra! Tôi không muốn anh có bất cứ quan hệ nào với con tôi đâu, anh đi đi. - nó đập vào ngực hắn.

Hắn nắm hai tay nó, no vẫn luôn miệng la mắng hắn, hắn không chịu được nữa, hắn kéo nó vào lòng hôn thật sâu, để hắn cảm thấy bớt phần nào cảm giác tội lỗi.

Nhi từ đâu bước ra chung với Thảo và Huy, Nhi lên tiếng:

- Tôi không cần Phong miễn cưỡng kết hôn với tôi! Tôi chỉ muốn Phong tự nguyện đến bên tôi!

Nó đứng dậy, đẩy hắn qua một bên, đi lại chỗ của Huy và Thảo. Thảo xoa xoa cái bụng của nó:

- Mày làm tao bất ngờ lắm đó!

- Mày im đi! - nó cáu.

- Rồi rồi! Tao im!

Hắn cũng đứng dây đi lại chỗ nó, bế nó lên, hắn quay qua Nhi:

- Cám ơn cô vì đã giải thích giúp tôi!

Nói xong, hắn cùng Huy và Thảo đi về khách sạn. No vẫn còn giận hắn, quay mặt đi chỗ khác chứ không áp mặt vào ngực hắn như thường ngày, hắn chỉ biết cười trừ.