Hôm sau Vũ Hàm Anh bị bệnh… cũng không phải bởi vì cái chuyện kia kia, thầy Hạ vẫn là đã rất dịu dàng.
Thật ra Vũ Hàm Anh có chút không thích ứng với khí hậu, hơn nữa ăn hải sản
nhiều quá, dạ dày đau đau, tinh thần cũng không tốt lắm, hơi sốt. Vì vậy liên tục nằm trên giường mấy ngày.
Đợi đến sau khi bệnh khá hơn
cũng đã ở khách sạn bốn ngày hơn. Nhưng hai người là khách du lịch, mùa
đông cũng không có cảnh đẹp có thể nhìn, đơn giản cuộn trong phòng lên
mạng chơi game, bị người trong bang khinh bỉ nửa ngày không biết tìm thú vui.
.
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Hai người thật sự là…
[Bang hội] [Ô ô ố~]: Khác người…
[Bang hội] [Anh Hàm]: Là tớ bị bệnh thôi
[Bang hội] [nhìn về bên trái]: Anh, hai người chạy đến nơi xa như vậy chỉ để nằm khách sạn à
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Tớ vừa thấy được cái chi ấy !!!! Chị dâu chị bị bệnh!
[Bang hội] [Ô ô ố~]: Bị bệnh !! Chẳng lẽ là là là là… che mặt
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Áu ú~ Anh đại V5 !!
[Bang hội] [nhìn về bên trái]: Bị ăn sạch rồi sao ?!
[Bang hội] [Ô ô ố~]: Nhìn trái mỹ nhân V5 !!
[Bang hội] [hàng ngàn nấm]: Ha ha
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Nhìn trái mỹ nhân V5 !!
.
Vũ Hàm Anh ôm laptop ngồi trên giường, nhìn thấy lời Nhìn về bên trái, mặt thoáng đỏ ửng. May mắn hiện tại Hạ Thần đi vắng, ra ngoài mua đồ ăn cho cậu. Thế là quả quyết tiếp tục dạo Cửu Châu Thương Hội, bang hội gì gì
đó, ừ, cậu thật ra là không có nhìn thấy.
.
[Bang hội] [hàng ngàn nấm]: Chị dâu hẳn bị các cậu dọa chạy
[Bang hội] [nhìn về bên trái]: Rất có thể
[Nói thầm] [Nho nho nhỏ~] nói với các hạ: Chị dâu chị dâu !!! Đừng giả chết a
[Nói thầm] [Nho nho nhỏ~] nói với các hạ: Chị dâu chị dâu! Cầu ảnh chụp a,
nhớ phải chụp ít ảnh mang về a, bọn em muốn phúc lợi !!
[Nói thầm] các hạ nói với [Nho nho nhỏ~]: Ảnh chụp không cho, phúc lợi không có
[Nói thầm] [Tiểu tiểu hạt] nói với các hạ: ……
[Nói thầm] [Tiểu tiểu hạt] nói với các hạ: Anh đại đi là anh đại đi ?! Vừa
nhìn đã biết không phải chị dâu. Chị dâu phải sáu cái chấm mới đúng!
[Nói thầm] [Tiểu tiểu hạt] nói với các hạ: Anh đại anh đại !! Nghe nói anh
ăn được rồi ?! Áu áu, phải dịu dang nha! Chị dâu đã bị bệnh! Cầm thú!
Lần sau chị dâu đá anh xuống giường !!
.
“Tới ăn, lát chơi tiếp.” Hạ Thần mang máy tính ôm đi, sau khi trả lời để trên bàn. Vũ Hàm Anh cũng không qua xem, đợi hơn nửa tiếng ăn cơm xong đi qua thì thấy
trong khung nói chuyện phiếm bị Nho nho nhỏ spam đầy. Đều là cái gì gì
nhớ bôi trơn !! Phải dịu dàng! Phải rửa sạch! Xoa bóp cho chị dâu! ……
Vũ Hàm Anh 囧囧, đây là cái gì a…
Ở bờ biển ngốc thêm mấy ngày, hai người chỉ chơi game, chơi mệt thì ra
ngoài lái xe hóng gió. Đương nhiên, là Vũ Hàm Anh lái xe, tốc độ 40,
trải qua mấy ngày luyện tập đã rất tốt. Nhưng điều kiện tiên quyết là
tình trạng trên đường xe không nhiều. Xe mà nhiều thì vẫn bị căng thẳng
đến tắt máy. Trở lại Bắc Kinh nơi chen chúc như vậy, tám phần vẫn không
lái được.
Lúc gần Tết hai người lái xe trở về. Khi đến Bắc Kinh
khoảng 6, 7 giờ, trời đã tối, chính thức vào giờ cao điểm tan tầm, kẹt
xe tự nhiên không phải nói. Vũ Hàm Anh ngồi còn đang rất bùi ngùi, hoài
niệm bờ biển nhỏ yên tĩnh kia.
Đêm ba mươi Vũ Hàm Anh không thể trải qua cùng Hạ Thần, phải về nhà.
Hạ Thần tối ba mươi cũng phải về nhà, ông cụ đã hết càu nhàu, còn nói muốn nhìn Vũ Hàm Anh. Vũ Hàm Anh hạ quyết tâm nửa ngày mới đồng ý mùng một
theo anh ấy gặp gia trưởng.
Ba mươi đương nhiên Vũ Hàm Anh bận
rộn nhiều việc. Thím và chú chưa tới giữa trưa 11 giờ thì không rời
giường, sét đánh cũng không dậy. Vũ Ninh thức quậy cũng không ai dỗ, bà
nội đành bỏ việc trong tay đi dỗ nó chơi. Không ai ra ngoài mua đồ, Vũ
Hàm Anh đành phải đi. Trở về còn phải giúp nấu cơm, tối đêm ba mươi đồ
ăn lại đặc biệt phong phú đặc biệt nhiều, càng bận túi bụi.
Hơn 7 giờ tối ăn cơm xong, lại phải chuẩn bị sủi cảo 12 giờ ăn, làm xong ngẩng đầu thế mà đã sắp 9 giờ.
.
Một tin nhắn mới [Hạ Thần]:
Cơm nước xong chưa? Năm mới vui vẻ. Tiểu Vũ, anh yêu em
20:56:45
.
Vũ Hàm Anh cảm thấy di động rung rung, cầm lên thì thấy tin Hạ Thần gửi qua, không nén nổi cười ngây ngô.
Tin nhắn chúc tết âm lịch chưa bao giờ thiếu, đều chất đầy, đủ loại câu
chúc mới lạ, ai như anh ấy, cứ vậy có vài chữ. Chỉ có điều vỏn vẹn vài
chữ này, người xem cũng đã cười.
Vũ Hàm Anh cầm điện thoại loay
hoay nửa ngày, muốn gửi lại một tin cho anh ấy, nhưng không biết nên ghi cái gì, gửi một chuyện đùa chúc tết cũng hiểu được không có ý nghĩa.
Đơn giản nhấn dãy số gọi đi.
“Tiểu Vũ? Ăn cơm xong rồi?”
“Ăn xong rồi, chờ lát nữa ăn sủi cảo.” Vũ Hàm Anh đi đ%E