Sau khi Đỗ Tẫn Thâm rời khỏi khán phòng, hắn đi ra từ cửa hông của tòa nhà đại học C.
Hắn không lái xe của chính mình, vì tài xế lớn tuổi trong nhà đã đợi sẵn ở cửa.
Chiếc xe Bentley phiên bản dài đang đậu ở chỗ trống của lối vào chính, đám sinh viên đi ngang qua đều nhanh chóng dừng lại nhìn về hướng Đỗ Tẫn Thâm vài lần rồi thì thầm với nhau điều gì đó.
Đỗ Tẫn Thâm lên xe mà không để ý tới xung quanh, hắn chào hỏi tài xế một cách lịch sự rồi thấy một bộ vest ngăn nắp đang đặt trên băng ghế sau.
Sau khi Đỗ Tẫn Thâm thay đồ xong, trên chiếc áo sơ mi gọn gàng không có một nếp gấp.
Hắn vuốt mái tóc ra sau để lộ vầng trán đầy đặn, cả người toát ra cảm giác dịu dàng mà vẫn rất sắc sảo và tự phụ.
Lúc ở trường hắn sẽ không ăn mặc như thế vì xung quanh là nhiều sinh viên có gia cảnh bình thường, cho nên Đỗ Tẫn Thâm không hề muốn mình xuất hiện quá khác biệt chứ đừng nói đến chuyện hắn có ý khoe khoang.
Trong nhà cũng biết điều này nhưng quy mô kinh doanh của nhà họ Đỗ buộc Đỗ Tẫn Thâm không thể ăn mặc tùy tiện mọi lúc mọi nơi, do đó nếu hắn phải tham gia dịp quan trọng thì tài xế sẽ chuẩn bị trước một bộ vest cho hắn trên xe.
Mùi hương dùng trong xe hơi là hương trà pha lẫn bạc hà, hương thơm thanh mát có tác dụng duy trì sự tỉnh táo.
Tổ tiên của dòng họ Đỗ khởi nghiệp từ nghề thủ công và sản phẩm lụa, sau này còn bắt tay vào tranh sơn dầu rồi màu mực.
Khi khu Tô giới còn tồn tại, Đỗ thị đã là công ty kinh doanh đầu tiên có quy mô lớn nhất từ trước đến nay.
Đến hiện tại, Đỗ thị đã lột xác nhiều lần nhưng nghiễm nhiên vẫn giữ được sự phát triển lâu dài, gia đình họ cũng vì thế giàu có suốt ba đời.
Hồi đó ba Đỗ Thành là chủ gia đình vì hai người anh trai của ông đã đi ra nước ngoài định cư, thế là cậu út Đỗ Thành bị các trưởng bối ép buộc phải tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Người trong gia tộc họ Đỗ đều là những kẻ khác thường, họ theo đuổi giá trị sống và ý nghĩa hão huyền của cuộc sống hơn là lợi ích kinh tế.
Họ đề cao văn hóa truyền thống, cứng đầu và thậm chí là ngây thơ.
Họ dành tình yêu cuồng nhiệt cho tất cả những sự vật và con người đẹp đẽ hoặc.
Một trong những người chú của Đỗ Tẫn Thâm cách đây không lâu đã đi du lịch ở Iceland, sau đó kết hôn với một người mẫu nước ngoài tròn 18 tuổi.
Dù Đỗ Tẫn Thâm không được xem như khác biệt hoàn toàn với họ, nhưng hắn cũng không phải loại người chỉ biết mơ mộng viễn vông.
Điều này bắt nguồn từ việc Đỗ Thành luôn nói với hắn rằng gia đình sắp phá sản từ khi hắn mới mười mấy tuổi, tạo cho đứa con một là Đỗ Tẫn Thâm có cảm giác hoang mang trước nay chưa từng có.
Không những vậy mà Đỗ Thành còn nói rằng hắn phải chăm chỉ học tập và sớm chia sẻ công việc với ông, nếu không công ty sẽ sụp đổ mà hắn cũng sẽ không có tiền cưới vợ.
Khi đó, Đỗ Tẫn Thâm còn đang ở độ tuổi hồn nhiên không thể không nỗ lực vươn lên.
Ước mơ thời thơ ấu của hắn là trở thành một họa sĩ tự do tự tại, có thể kiếm tiền bằng cách biểu diễn nghệ thuật trên đường phố, và khi gặp những người thú vị thì hắn sẽ tặng người đó bức chân dung trừu tượng miễn phí.
Một hình tròn làm đầu và bốn cây gậy lần lượt sẽ làm tay chân, đọc là chân dung của phái trừu tượng nhưng thường được gọi vắng tắt là nghệ thuật người que.
Hắn lại nghĩ rằng gia đình hắn phá sản cũng không sao, hắn sống vất vả cũng không thành sao, nhưng Trình Huyễn Chu có lẽ sẽ bật khóc mất thôi.
Và tương lai hắn không cưới vợ cũng không, nhưng hắn phải giúp Chu Chu cưới vợ mới được.
Kết quả khi lớn lên hắn mới biết mình bị Đỗ Thành lừa dối, công ty không sụp đổ càng không có dấu hiệu sụp đổ.
Dù Đỗ Thành lừa dối hắn, nhưng không thể phủ nhận rằng ông là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh.
Chuyên ngành của Đỗ Tẫn Thâm ở trường đại học là luật kinh doanh - một thứ mà hồi nhỏ hắn sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ như vậy nữa.
Theo một cách nào đó, sự giáo dục và lời khuyên của ba mẹ đã giúp hắn trở thành một con người tốt hơn.
"Cậu chủ, đến công ty rồi ạ."
Đỗ Tẫn Thâm tỉnh táo lại, khẽ gật đầu, "Cảm ơn."
"Buổi tối tôi đến đón cậu nhé?"
"Không cần." Đỗ Tẫn Thâm nói, "Tôi sẽ về trường học sau khi kết thúc."
"Ý định của ông bà chủ là muốn cậu về nhà, nhà ở gần nên khỏi phải tốn công đi đường vất vả ạ."
Đỗ Tẫn Thâm vẫn lắc đầu.
Người lái xe già mỉm cười và không thuyết phục thêm nữa.
Toàn bộ các tầng trong công ty đều được trồng nhiều loại cây xanh, phần lớn diện tích sử dụng kính thủy tinh trong suốt, bậc thang và cầu thang xoắn ốc được ghép thành các khối hình học, khắp nơi đều có không khí nghệ thuật rất mãnh liệt.
Văn phòng của Đỗ Tẫn Thâm rất sạch sẽ khi chỉ có màu xanh xám đơn giản, thậm chí có vẻ quá tối tăm và u ám.
Màu sắc ảnh hưởng đến cảm xúc, đặc biệt là đối với một người cực kỳ nhạy cảm với những nội dung hình ảnh.
Người lái xe già rất hiểu tính cách của cậu chủ nhà mình, không chỉ áo vest của Đỗ Tẫn Thâm có màu đen mà ngay cả áo sơ mi cũng là màu xám đen.
Do đó, mỗi lần cậu chủ Đỗ đến công ty sẽ không giống như đi tham gia cuộc họp mà càng giống đi dự đám tang hơn.
Thái độ Đỗ Tẫn Thâm như đi thăm mộ cũng không làm cô gái ngồi ở quầy lễ tân ngần ngại, cô dùng hết sự nhiệt tình chào hỏi Đỗ Tẫn Thâm: "Sếp Đỗ, sếp đến rồi ạ."
Đỗ Tẫn Thâm quả thực rất hợp với trang phục tối màu, vả lại khuôn mặt của hắn cũng đã đẹp trai đến mức làm nhiều cô gái cho hắn làn người tình trong mộng của mình.
Hắn khoác lên mình bộ đồ cứng nhắc nhưng cả người vẫn toát ra chất thơ, bước ra từ trong giấc mộng hư ảo đi vào thế gian chồng chất mùi tiền tài.
Họ muốn nhìn thấy hắn, càng muốn chạm vào một cái.
Người trợ lý đi phía sau nói: "Chuyên viên pháp lý của Hưng Duệ đang chờ trong phòng họp ạ."
Đỗ Tẫn Thâm nói, "Tôi biết rồi."
Đỗ Tẫn Thâm vừa bước vào cửa lập tức nhìn thấy năm nam nữ trung niên mặc vest và đi giày da đang xếp hàng chờ.
Bọn họ lần lượt bước tới khom lưng bắt tay với Đỗ Tẫn Thâm, một người niềm nở nói: "Tôi đã nghe danh cậu Đỗ từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp.
Cậu thực sự là một người tuấn tú và lịch thiệp." Tuy nhiên, ánh mắt đầy toan tính của ông ta không ngần ngại che giấu việc đang nhìn chằm chằm vào Đỗ Tẫn Thâm như hổ rình mồi.
Hưng Duệ và Đỗ thị đã có mối quan hệ hợp tác nhiều năm.
Vậy mà khi Đỗ Thành đi vắng thì đối phương đột nhiên đề nghị hủy hợp đồng, thậm chí họ còn cử người đến đây gây rối mấy lần.
Đỗ Tẫn Thâm thản nhiên kéo ghế dựa ngồi xuống, hắn như thể đang ngồi ở giữa khu rừng bị bầy sói vây quanh mà vẫn không hề cảm thấy hoang mang.
Đối phương in ra rất nhiều tài liệu để chơi trò hèn hạ.
Đỗ Tẫn Thâm bình tĩnh đáp lại từng người một, nhẹ nhàng ném cái xấp giấy gọi là chấm dứt hợp đồng ra trước mặt năm con rô bốt đang mải mê nói chuyện.
Túi hồ sơ "bang" một tiếng.
Bỗng dưng khiến người ta lạnh sống lưng.
"Giả mạo chứng cứ là vi phạm pháp luật, các vị đều là người chuyên nghiệp nên chắc không cần tôi nhắc nhở đâu."
Giọng điệu của hắn như chỉ đang nói lại một sự thật đơn giản.
Chuyên viên pháp lý của Hưng Duệ bị nói trúng tim đen nên càng trở nên tức giận, đồng thời nụ cười trên mặt càng lúc càng lộ rõ, ông ta ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không vui khi nói: "Cậu Đỗ, năm nay cậu chưa tốt nghiệp đại học phải không? Học sinh giỏi sao hôm nay lại không đi học nhỉ?"
Giọng điệu khi nói chuyện của ông ta rất quái gỡ, trong lời nói hiển nhiên đang ám chỉ Đỗ Tẫn Thâm mới bước vào đời, chẳng qua dựa vào thế lực của gia tộc mới dám ỷ thế hiếp thì có tư cách gì để dạy đời bọn họ chứ?
Đỗ Tẫn Thâm không hề tức giận, giọng nói nhẹ nhàng mà vững vàng: "Tôi chưa tốt nghiệp, nhưng việc này chẳng liên quan gì đến ngài cả.
Ngài nói gì không quan trọng, những lời tôi nói mới có giá trị."
Người đàn ông trung niên nghiến răng: "Được rồi, cậu Đỗ kiêu ngạo quá, chúng tôi không tranh luận nổi với cậu!"
Ông ta nhếch mép: "Cậu tìm ba mình đến đây, tôi muốn xem..."
Đỗ Tẫn Thâm không bị ảnh hưởng, chỉ hơi nhướng mi với ánh mắt u ám, chậm rãi nói: "Ngài nhân lúc ba tôi đi vắng định toan tính gì vậy, dám nói ra sao?"
"Chuyện đã quyết định thì không thể thay đổi, ai đến cũng vậy thôi."
Đỗ Tẫn Thâm trầm giọng nói từng chữ một.
Hưng Duệ không ngờ hắn lại cứng rắn đến vậy, không chừa chỗ thương lượng nào.
Đỗ Tẫn Thâm nhìn thoáng qua còn tưởng là người dễ nói chuyện, nhưng thực tế hắn mạnh mẽ đến mức dao kiếm không thể xuyên thủng, ngược lại còn khiến bọn họ bị chèn ép không còn đường lui.
Đoàn người đóng sầm cửa bỏ đi.
Đỗ Tẫn Thâm vẫn ngồi một mình trong phòng họp, lặng lẽ đối mặt với bức tường trống không.
Một lúc sau, hắn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay ba lần.
Năm người vừa rồi còn có mùi khói thuốc lá hăng hắc rất khó chịu.
Đỗ Tẫn Thâm rửa tay xong rồi lại rửa mặt, sau đó hắn trở về phòng làm việc của mình.
Cách bài trí bên trong văn phòng của Đỗ Tẫn Thâm rất ngăn nắp, khi đi vào phía trong cùng sẽ thấy một gian phòng nhỏ chứa đầy những đồ vật linh tinh.
Nơi đó chứa tất cả những bức tranh mà hắn đã vẽ nguệch ngoạc từ khi còn là một đứa trẻ.
Có một khoảng thời gian lúc Đỗ Tẫn Thâm vẫn còn là học sinh trung học, Hạ Vãn Quyên nhất quyết kêu tài xế đến đón hắn ngay sau khi tan học.
Khi ấy, Đỗ Tẫn Thâm đang trong thời kỳ phân hóa, gia đình lo lắng hắn sẽ bị những kẻ xấu dạy hư nên canh chừng Đỗ Tẫn Thâm rất nghiêm khắc.
Đỗ Tẫn Thâm ném cái túi xuống đất, trở về phòng với trái cây và sữa chua lấy được từ người hầu trong nhà, hắn mở tập phác thảo rồi bắt đầu vẽ tranh.
Đỗ Tẫn Thâm nằm ở trên bàn, hắn không có việc gì làm nên quả thực có phần lơ đễnh.
Kỳ thực giai đoạn phân hóa mang lại cho hắn cảm giác lớn nhất đó là có thứ gì đó xa lạ trong cơ thể đột nhiên nảy mầm và phát triển mạnh mẽ.
Ở giai đoạn đầu phân hóa, mùi hương của hắn vô cùng ngọt ngào.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, có thể cơ bản xác định mùi tin tức tố của hắn là hoa quế.
Hắn lên lầu rồi lại xuống lầu như một cái cây biết đi, lắc lư lung tung và không ngừng tỏa ra mùi hương ngào ngạt.
Trước đây, Đỗ Tẫn Thâm thường đến phòng của Trình Huyễn Chu.
Do trong phòng chỉ có một cái bàn và một cái ghế, Trình Huyễn Chu đã ngồi trên bàn nên Đỗ Tẫn Thâm phải bò lên trên giường của y.
Chỉ một lúc sau Trình Huyễn Chu quay lại, và bắt đầu phàn nàn rằng mùi hương của hắn quá nồng, khiến cảm thấy như mình được ngâm trong một lọ mật ong thơm ngọt, ngọt ngào đến mức suýt ngất đi.
Đỗ Tẫn Thâm nghiêm túc hít hà bản thân: "Thật sao, anh không ngửi thấy gì hết."
Những bông hoa trong tự nhiên sẽ nở, cũng đã đến lúc ấn định mùa gieo hạt.
Hắn dường như có năng lượng và sức lực vô tận, như thể hắn đang chuẩn bị cho một nghi lễ ngầm nào đó mà tất cả người lớn đều phải trải qua.
Vậy mà ba mẹ lại trông coi hắn như canh giữ tù nhân, còn Trình Huyễn Chu ngoan ngoãn lại không chịu chơi với hắn nữa, ghét bỏ mùi hương quá mức ngọt ngào và nồng nàn của hắn.
Trong giờ sinh lý, giáo viên liên tục nói rằng các bạn đã đến thời điểm quan trọng trong thời kỳ phát dục.
Ở giai đoạn này, các A và O đã có dấu hiệu phân hóa càng phải giữ khoảng cách nhất định, không khuyến khích yêu sớm và đừng làm chuyện bậy bạ.
Tại sao?
Giáo viên sốt sắng trả lời, vì các bạn còn nhỏ nên hậu quả của sự bốc đồng sẽ rất nghiêm trọng.
Thích và yêu là lẽ thường tình, nhưng cuộc đời đâu chỉ có chuyện tình cảm.
Đợi đến khi các bạn đến tuổi có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân và gia đình, bạn sẽ hiểu ra rằng yêu đương không chỉ xoa đầu nhìn nhau là xong, mối quan hệ mà không tính đến kết quả cùng lắm chỉ được xem như trò đùa mà thôi.
Vào thời điểm đó, kỹ thuật xóa đánh dấu vẫn chưa phát triển nên dấu cắn trên tuyến thể ở cổ Omega tượng trưng cho dấu ấn vĩnh cửu.
Giáo viên tiếp tục nói ra rất nhiều lời khuyên bảo, món đồ chơi mà bạn yêu thích hồi tám tuổi không biết đã đi về đâu rồi, vậy tại sao bạn dám đảm bảo rằng người bạn thích năm mười tám tuổi sẽ đi cùng bạn đến hết cuộc đời?
Đầu óc rối bời khiến Đỗ Tẫn Thâm cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, cây bút chì trong tay hắn vẫn cứ phác thảo theo bản năng.
Chỉ với một vài nét vẽ, một góc nghiêng của khuôn mặt xinh đẹp đã hiện ra trên trang giấy trắng như tuyết.
Sau đó, hắn đổi sang một cây bút nhỏ hơn, từng nét từng nét cẩn thận khắc họa mái tóc mềm mại, lông mi dài, môi mỏng, chiếc mũi cao thanh thoát và đôi mắt sáng lấp lánh như đá quý.
Bức tranh vẽ khuôn mặt trẻ trung mà không kém phần điển trai của thiếu niên dần xuất hiện nổi bật trên giấy.
Đây cách thư giãn của riêng hắn, vẽ tranh một mình có thể khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Sau khi vẽ xong, Đỗ Tẫn Thâm cắt trái cây thành từng miếng trộn chung với sữa chua rồi ăn từng muỗng một.
Toàn bộ tập ký họa dày cộp bay phấp phới vì cơn gió lùa qua ô cửa sổ, mỗi trang đều vẽ cùng một người từ nhiều góc độ khác nhau.
Nhưng dù người đó mỉm cười, cau mày, vui vẻ, ngơ ngẩn hay đang ngủ say đều được vẽ vô cùng sống động.
Tất cả đều là Trình Huyễn Chu.
Sau cùng, tất cả sức lực tràn trề trong độ tuổi dậy thì của Đỗ Tẫn Thâm đều được dùng để làm mỗi chuyện đó.
Hắn không nỡ tiêu hủy những bức tranh đó nên đã đặt chúng vào phòng đựng đồ lặt vặt của công ty, cánh cửa của căn phòng này bị khóa quanh năm, ngay cả dì dọn dẹp cũng không vào được.
Không phải những bức tranh đó đáng xấu hổ, mà là Đỗ Tẫn Thâm cảm thấy trong lòng mình ẩn chứa điều gì đó không thể phơi bày ra.
Căn phòng này không có cửa sổ mà chỉ có một lỗ thông hơi nhỏ nên việc thông gió rất hạn chế, chỉ cần có người mở cửa bước vào sẽ lập tức ngửi thấy mùi thơm của mực quyện với hương thơm ngọt ngào và đậm đà, giờ đây giấy vẽ đã nhăn nhúm như bị ngâm trong một thứ dung dịch nhớt nháp nào đó rồi đưa đi phơi khô.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với chồng giấy vẽ chân dung của cùng một người, ngoại trừ chính Đỗ Tẫn Thâm.
Mà những bức tranh của những năm tháng trẻ thơ được bảo quản trong không gian nồng nàn mùi hương đến giờ vẫn còn chưa bị phai màu.
Đỗ Tẫn Thâm được chẩn đoán có mùi hương hoa quế khi ở trong giai đoạn đầu của kỳ phát dục, không ai nghĩ rằng hắn sẽ là một Alpha cực kỳ hiếm khi mùi hương trung hòa được giữa hương hoa và rượu.
Trừ khi không thể kiểm soát được thì Đỗ Tẫn Thâm sẽ không cho phép người ngoài biết mùi tin tức tố của hắn, đối với nhiều Alpha mà nói thì đó là nghi thức xã giao nhưng đối với hắn lại chính là sự kiềm chế của lý trí.
Lúc đầu mùi hương tin tức tố của hắn vẫn ngọt ngào và dễ chịu, có lẽ sẽ khiến người khác liên tưởng đến một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa.
Nhưng lúc sau mùi hương lại biến thành mùi rượu mãnh liệt, nên nếu hắn không kiềm chế sẽ rất dễ gây ra tổn thương cho những Omega yếu ớt không có sức phản kháng.
Nói chung, mùi hương càng đậm và càng mãnh liệt thì chứng tỏ chất lượng của tuyến thể cùng với cấp bậc càng cao, đây cũng là một luật bất thành văn tượng trưng cho một người có thân phận vượt trội.
Đôi khi Đỗ Tẫn Thâm cảm thấy rằng đó hệt như là một cách thoái thác lịch sự của con người đối với việc sinh sản và chọn lọc con cháu, mặc dù môi trường hắn trưởng thành cũng đủ để khiến vượt trội hơn rất nhiều người.
Những người nổi tiếng trong giới thượng lưu không nhiều, ở tuổi của Đỗ Tẫn Thâm càng không có mấy người được gia đình giao cho trọng trách quản lý gia đình.
Mọi người nhìn chằm chằm vào hắn đều nói thiếu gia Đỗ năm nay đã hai mươi hai, hiếm thấy một vị Alpha nào vừa là hậu duệ quý tộc vừa có nhan sắc không thể chê vào đâu được mà lại chưa có người yêu.
Họ bí mật hỏi thăm về mùi hương tin tức tố mà Đỗ Tẫn Thâm yêu thích, cả lịch sử tình ái trong quá khứ của hắn.
Những kẻ xấu xa đang âm thầm toan tính, những người còn lại thì lén lút suy đoán.
Họ nói rằng Đỗ Tẫn Thâm thực sự đã hẹn hò với một trúc mã Omega trong nhiều năm, nhưng vì một số lý do, chẳng hạn như hoàn cảnh của đối phương không phù hợp nên không thể công khai.
Nghe có vẻ giống như câu chuyện cổ tích nào đó về hoàng tử và cô bé Lọ Lem, tin đồn bịa đặt ngày càng trở nên thái quá khi được truyền miệng từ người này sang người khác.
Nhà họ Lâm đã đến chào hỏi nhà hắn vào tháng trước.
Tập đoàn Thắng Lâm chủ yếu kinh doanh bất động sản, gần đây có kế hoạch phát triển mạnh các dự án khách sạn cao cấp nên để mắt tới việc hợp tác với Đỗ thị.
Đối phương tỏ vẻ xu nịnh cực kỳ rõ rệt.
Ngoài vài đơn hàng lớn, trên bàn rượu, người cầm quyền nhà họ Lâm là Lâm Tuyên Minh còn đưa đến một chàng trai xinh đẹp và giới thiệu đây là con trai nhà họ - Lâm Phức.
Một Omega sạch sẽ và chất lượng cao, tin tức tố cũng là mùi hoa nồng nàn tốt nhất trong toàn bộ Omega, hiển nhiên chưa từng bị đánh dấu.
Lâm Phức cầm ly rượu bước tới, chủ động nâng ly kính rượu Đỗ Tẫn Thâm trong khi nở nụ cười rung động lòng người: "Ngài Đỗ, em có thể gọi ngài là đàn anh được không ạ? Nghe nói chúng ta đều là sinh viên trường C."
Đỗ Tẫn Thâm qua một lát mới cầm ly cụng ly của cậu, không tỏ ý kiến: "Vậy à."
Lâm Tuyên Minh mặt dày muốn làm thân, nói: "Con trai nhà tôi đã có kế hoạch sẵn, cũng xem như có duyên với ngài.
Đứa nhỏ này từ bé đã thông minh lại ham học hỏi, tôi cố tình muốn cho nó đi theo ngài Đỗ đây để có thêm nhiều kinh nghiệm, làm phiền ngài sau này quan tâm đến nó nhiều hơn."
Lần đầu tiên Đỗ Tẫn Thâm nhìn thấy Lâm Phức là hắn đã biết chuyện gì đang xảy ra, các mưu tính trong lòng đối phương hiện ra chỉ trong nháy mắt.
Đỗ Tẫn Thâm cười nhẹ rồi thản nhiên nói: "Kinh nghiệm thì tôi không thể nói cho cậu biết, nếu cậu Lâm đang rảnh thì tại sao không bắt tay vào làm việc trong kho hàng nhỉ?"
Lâm Phức vẫn giữ biểu cảm tươi cười, trong giọng nói chỉ có một khoảng dừng ngắn ngủi: "… Không thành vấn đề ạ."
Những người được Lâm Tuyên Minh đưa ra ngoài đi xã giao trong những dịp quan trọng nhất định cũng chẳng phải người yếu đuối, Lâm Phức dường như không nghe rõ lời nói của Đỗ Tẫn Thâm nên nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần chỗ của em có lợi cho ngài Đỗ là được ạ."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Đỗ Tẫn Thâm nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, chất lỏng màu đỏ chỉ chạm nhẹ vào môi hắn trên, cuối cùng hắn cũng cho nhà họ Lâm một ít thể diện.
Khi còn rất nhỏ thì hắn muốn mình lớn nhanh thiệt hơn, đến khi hắn có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình xứng với câu nói mà giáo viên cấp 3 đã nói: "Bạn có thể chịu trách nhiệm về bản thân và gia đình."
Bây giờ hắn xem như đã làm được điều đó nhưng phải chăng mọi thứ cũng vì thế mà hoàn toàn thay đổi, hắn chẳng thể nói rõ được.
Hắn không phải tự làm điều đó nữa, càng hiếm khi cầm bút vẽ tranh.
Trên khuôn mặt hắn khó có thể nhìn ra là đang vui hay buồn, hắn và Lâm Phức giao lưu với nhau dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Tuyên Minh.
Họ giả vờ khách sáo, khách và chủ nhà đều hết sức vui vẻ.
Đằng sau cánh cửa khóa chặt trong lòng hắn, căn phòng nhỏ và tối tăm chứa đầy những bức chân dung của Trình Huyễn Chu.
.