Trình Huyễn Chu để ý thấy Đỗ Tẫn Thâm đang xách một chiếc túi vải đơn giản có in logo chữ C lớn, chiếc túi căng phồng không biết có gì bên trong đó.
Lâm Phức hình như cũng không lường trước được Đỗ Tẫn Thâm sẽ đột nhiên xuất hiện, cậu lập tức hoảng hốt đứng lên rồi kêu một tiếng, "...!Anh Đỗ."
Đỗ Tẫn Thâm gật đầu như chào hỏi cậu, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh Trình Huyễn Chu.
Từ trong chiếc túi vải, hắn lấy ra một bình giữ nhiệt thường dùng để đựng cà phê.
Trình Huyễn Chu im lặng một lát rồi đưa tay ra nhận lấy, y mở nắp mới biết bên trong đựng nước ấm chứ không phải cà phê.
Trình Huyễn Chu ừng ực uống đến nửa bình, cảm giác như mình đã chuyển từ miếng bọt biển khô thành miếng bọt biển no nước.
"Biết ngay cậu không mang theo nước mà." Đỗ Tẫn Thâm nói.
Lâm Phức đứng ở một bên do dự không biết nên nói gì, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào hai người như thể không cam lòng nhưng cũng không dám hấp tấp đến bắt chuyện.
Cậu không dám làm càn trước mặt Trình Huyễn Chu, vì biết chắc chắn Trình Huyễn Chu sẽ không bị mất thể diện trước công chúng.
Giống như bất kỳ sinh viên nào trong trường đại học C, cậu đương nhiên nghe được vô số tin đồn về đàn anh Trình Huyễn Chu, nào là nói y kiêu ngạo không ai với tới nổi, nói y hay làm ra vẻ cho rằng mình là phượng hoàng còn người khác chỉ là gà rừng.
Thực ra hai lời bình luận này rất hợp lý, Trình Huyễn Chu quá sĩ diện nên đôi khi không biết nhún nhường cũng là một khuyết điểm.
Nhưng đối với Lâm Phức đương nhiên đây lại là chuyện tốt vì Lâm Phức đang đánh cược với sự quyết tâm không từ thủ đoạn của bản thân, đánh cược rằng Trình Huyễn Chu sẽ vì sĩ diện mà thất bại trong chuyện tình cảm, từ đó cậu sẽ lợi dụng cơ hội chen vào giữa hai người họ.
Nhưng hình tượng được xây dựng cẩn thận của cậu không được phép sụp đổ trước mặt Đỗ Tẫn Thâm.
Lúc Trình Huyễn Chu đang uống nước, Đỗ Tẫn Thâm đột nhiên liếc nhìn về hướng Lâm Phức.
Tin tức tố do người đàn ông điều khiển nhẹ nhàng tiết ra một liều lượng nhỏ, mục tiêu rõ ràng đang nhắm thẳng vào Lâm Phức.
Lâm Phức vô cớ cảm thấy sợ hãi.
Mùi hương rượu hoa quế đã không còn ngọt ngào mà đã trở nên nguy hiểm, hơn nữa điều này vốn chỉ xuất hiện ở Omega đang đấu đá với đối thủ khác khi nhận được tín hiệu của Alpha.
Đó là một lời cảnh cáo thầm lặng.
Cảnh cáo cậu không được tùy tiện đến gần Trình Huyễn Chu.
Lâm Phức khựng lại, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.
Cũng chính vào lúc này cậu mới chợt hiểu ra rằng sở dĩ lúc trước mình có thể chạy nhảy lung tung trước mặt hắn, chỉ bởi vì Alpha này ngay từ đầu đã không quan tâm đến cậu.
Nói cách khác, Đỗ Tẫn Thâm chỉ xem cậu như một con vật nhỏ quay quanh chân hắn, không đá cậu ra đã cho cậu thể diện lắm rồi nên đừng mong hắn sẽ quan tâm đến những chuyện khác.
Nếu nói Trình Huyễn Chu bộc lộ cảm xúc của mình rất rõ ràng, thì ngược lại Đỗ Tẫn Thâm giống như biển sâu không đáy.
Mà các thuyền viên thường xuyên ra khơi sẽ càng kính sợ đại dương có vẻ ngoài tĩnh lặng, vì nó không những có thể đánh chìm tàu mà còn có thể nuốt chửng tất cả những kẻ xâm nhập bất cứ lúc nào.
Do đó, Lâm Phức quyết định tạm thời gác lại kế hoạch và im lặng tránh xa bọn họ.
Sau vài giây ngắn ngủi, Đỗ Tẫn Thâm bình tĩnh thu hồi tầm mắt, sau đó lấy ra một cái chăn lông cừu san hô đã được gấp gọn gàng.
Chiếc chăn hình tròn này khá bắt mắt vì trông rất giống một chiếc bánh kếp lớn.
Trình Huyễn Chu lúc này mới quay đầu lại, vẻ mặt có hơi khó tả: "… Sao cậu lại mang nó theo thế?"
Đỗ Tẫn Thâm cầm chăn quấn Trình Huyễn Chu thành một chiếc bánh burrito, Trình Huyễn Chu vừa ngồi ôm gối vừa quấn chăn bông trông rất giống một cục đồ ăn khổng lồ thơm phức khiến người ta muốn cắn một miếng.
Chiếc chăn này được Đỗ Tẫn Thâm mua khi vừa học đại học, nhưng vì Trình Huyễn Chu sợ lạnh nên thường chiếm nó làm của riêng.
Mỗi lần Vu Vị Minh đi ngang qua cái chăn rơi trên mặt đất, anh ta sẽ khoa trương kêu lên một tiếng rồi nói là tưởng trong phòng ngủ có một cái bánh làm anh ta trông thấy mà thèm.
"Trong khán phòng lạnh lắm, đừng có ngồi dưới đất suốt."
Trình Huyễn Chu không có từ chối, mỉm cười chế nhạo hắn: "Cậu bị ba của mình ám rồi hả?"
Đỗ Tẫn Thâm nhẹ nhàng cong khóe môi lên, đưa tay ôm Trình Huyễn Chu: "Vậy cậu cứ gọi tôi là ba nhé?"
Trình Huyễn Chu tức giận nói, "Mặt dày gớm."
Nửa tiếng nghỉ giải lao đã hết, các diễn viên và nhóm nhân viên phụ trách cũng đang trở về chỗ cũ.
Trình Huyễn Chu thúc giục Đỗ Tẫn Thâm rời đi nhưng hắn nhất quyết không di chuyển, đồng thời những người đi qua đều đang dán mắt vào Trình Huyễn Chu đang được bọc thành chiếc bánh burrito.
Trong vòng vài phút, Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm đã bị bao vây bởi đám đông.
"Ở đây có món ngon...!À, lộn..."
"Ồ, sếp Đỗ đến xem buổi tổng duyệt của chúng ta à? Làm em hơi lo lắng đấy."
"Đã lâu sếp Đỗ mới đến, nhớ lại lúc sếp Đỗ chưa từ chức cũng tham dự rất nhiều buổi liên hoan, hồi đó tôi với Tiểu Hàn có đóng một vở kịch bằng tiếng nước ngoài không biết sếp Đỗ còn nhớ không nhỉ?"
"Chăn của chủ tịch Trình xịn quá, tôi cũng muốn có một cái giống thế."
Trình Huyễn Chu không chịu nổi khi bị nhiều người quấy rầy: "Việc của ai thì người đó làm, tính tối nay ngủ lại trong khán phòng hả?"
Mọi người thở dài rồi tản ra.
Trình Huyễn Chu cầm lấy micro chuyên dụng từ Úc Lương.
"Đánh dấu trên mặt đất, chưa làm sao?"
"Làm quá chậm, đang làm gì đó, đừng để tôi phải tiếp tục nhắc nhở."
"Dây giày bị bung, chú ý bản thân."
Người phụ trách ánh sáng được mời từ bên ngoài đã nóng lòng muốn được tan làm nên Trình Huyễn Chu không thể không chạy đua với thời gian, lời nói cũng trở nên thẳng thắn và nghiêm khắc hơn.
Tay Đỗ Tẫn Thâm vòng qua lưng Trình Huyễn Chu đặt lên eo của y, bàn tay hắn tiếp tục chui vào trong chăn rồi lặng lẽ thò tay vào túi.
Lời nói cuối cùng của Trình Huyễn Chu vô tình để lộ một chút run rẩy.
Với một tiếng "bụp" chói tai vang lên, toàn bộ sân khấu bao gồm cả khán phòng đều chìm trong bóng tối.
Trình Huyễn Chu lập tức theo bản năng ấn nút tắt nguồn của micro, để đảm bảo rằng giọng nói của mình sẽ không bị người khác nghe thấy và khuếch đại.
"Đỗ Tẫn Thâm, cậu..."
Trong bóng tối, y có thể cảm nhận được hơi thở của Đỗ Tẫn Thâm đang ở rất gần mình.
Lúc Trình Huyễn Chu đi ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo hoodie, nên hiện tại lòng bàn tay của Đỗ Tẫn Thâm chỉ đang bị ngăn cách một lớp vải mỏng trên người y.
Bàn tay hắn đặt trên eo của y không nhẹ cũng không nặng giống như chỉ là một động tác thân mật rất bình thường giữa những người bạn thân, nhưng y có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ còn sót lại trong lòng bàn tay hắn.
Trong đầu Trình Huyễn Chu đột nhiên có một liên tưởng vô lý, y cảm thấy đối phương giống như thiếu niên 18 tuổi đang trốn giáo viên chủ nhiệm để làm những chuyện xấu xa.
Y tự dưng nhớ lại lúc bọn họ học cấp hai còn làm những chuyện quá đáng hơn thế này.
Khi đó, Đỗ Tẫn Thâm và Trình Huyễn Chu luôn ngồi cùng bàn với nhau.
Các đặc điểm giới tính thứ hai của Đỗ Tẫn Thâm đã xuất hiện từ sớm, do đó hắn thể hiện các đặc điểm rõ ràng của Alpha lúc khoảng 17 tuổi.
Năm đó, Trình Huyễn Chu nhớ rõ đó là vào một mùa hè nóng nực.
Một Đỗ Tẫn Thâm tràn đầy tinh lực vì đang trong thời kỳ phát dục, hắn dường như đã thay đổi một con người khác khi trở nên bồn chồn và hiếu động hơn.
Đồng thời, hắn cũng có một loại tò rất quái dị với toàn bộ thế giới và những người thân thiết xung quanh.
Lúc ấy, Đỗ Tẫn Thâm sẽ không giấu giếm bất cứ chuyện gì và hiển nhiên Trình Huyễn Chu luôn ở gần hắn nhất đã trở thành mục tiêu quấy rối đầu tiên của hắn.
Đôi khi giữa giờ học, Đỗ Tẫn Thâm đang xoay bút bất ngờ đánh rơi bút xuống sàn.
Đỗ Tẫn Thâm chui xuống gầm bàn nhặt lên, nhưng khi đứng dậy hắn lại vùi đầu vào bụng của Trình Huyễn Chu.
Hắn ngửi một hơi thật sâu qua một lớp áo, sau đó hắn ngẩng đầu rồi ngồi đàng hoàng bên cạnh y như không có chuyện gì xảy ra.
Như vậy còn chưa đủ, Đỗ Tẫn Thâm hạ giọng, kề sát vào lỗ tai Trình Huyễn Chu rồi nói nhỏ: "Chu Chu, trên người em thơm quá, thơm phức luôn."
Trình Huyễn Chu sợ tới mức tim gần như ngừng đập, đúng lúc này giáo viên đứng trên bục giảng gọi tên y và hỏi tại sao mặt lại đỏ như vậy, Trình Huyễn Chu mới đáp là do trời nóng quá.
Theo tài liệu khoa học phổ thông, Alpha, đặc biệt là Alpha cấp cao gặp phải tình huống như vậy trong giai đoạn phân hóa là chuyện rất bình thường.
Hắn rất nhạy cảm với mùi hương và càng nhạy cảm hơn với tin tức tố của Omega, thậm chí có khi còn không kiềm chế được h@m muốn của mình.
Tất cả đều là do sự thay đổi nồng độ hormone,ngoài ra không còn thể hiện được điều gì nữa.
Trình Huyễn Chu nghĩ đến vừa rồi mình đã đổ mồ hôi đầm đìa do chơi bóng trong lớp thể dục, thơm ở đâu chứ.
Khi đó y còn chưa có những dấu hiệu phân hóa rõ ràng vì thể chất mỗi người khác nhau, nên thời gian phân hóa cũng không giống nhau, dù trong lòng Trình Huyễn Chu khá lo lắng nhưng chung quy cũng không có tác dụng gì.
Đỗ Tẫn Thâm nói rằng y có mùi thơm...!Liệu sau này y có thể trở thành một Omega không?
Kể từ đó, Trình Huyễn Chu thường xuyên có một giấc mơ giống nhau đó là mơ thấy mình làm Omega của Đỗ Tẫn Thâm.
Trình Huyễn Chu suy nghĩ vẩn vơ một lúc, nhưng rất nhanh đã kịp thời dừng lại để chú ý đến diễn viên trên sân khấu.
Hiện đang có một tiết mục nhảy đang diễn ra, đèn LED từ từ sáng lên tạo thành ánh sáng xanh tím rất mộng ảo.
Trong bóng tối mờ mịt, tay Đỗ Tẫn Thâm vẫn đặt tay trên eo Trình Huyễn Chu trong tấm chăn, hắn đứng phía sau dùng một tư thế tràn đầy sự chiếm hữu để bao quanh y.
Giờ phút này Trình Huyễn Chu vẫn còn có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác, y biết Lâm Phức vẫn chưa rời đi mà đang đứng phía sau cẩn thận quan sát bọn họ.
Trình Huyễn Chu đang hừng hực ý muốn trả thù, vì vậy y không tránh né sự đụng chạm của Đỗ Tẫn Thâm, để cho Đỗ Tẫn Thâm dùng một khoảng cách gần đến mức trước nay chưa từng có để kề sát vào người y.
Đỗ Tẫn Thâm đè nén giọng nói của mình, giọng nói trầm thấp vang lên như của một loại nhạc cụ quý giá, thế nhưng nội dung hắn nói lại liên quan đến những thứ rất nhỏ nhặt.
"Tối nay mấy giờ cậu về?"
"Tôi không biết, tranh thủ trước 12 giờ."
"11 giờ ký túc xá sẽ đóng cửa, cậu kêu bảo vệ mở cửa cho mình sao?"
"Tôi ở lại bên ngoài, đi thuê phòng với bọn họ."
"Mấy ngày tới cậu cũng tính làm vậy sao?"
Trình Huyễn Chu hơi mất kiên nhẫn nên hỏi: "Cậu ngồi ở đây với tôi làm gì, sao không đến với bạn trai của mình đi?"
Đỗ Tẫn Thâm kỳ quái hỏi: "Ai?"
Trình Huyễn Chu dừng lại, trong bóng tối nhẹ nhàng nói, "Lâm Phức."
"Hai người không hẹn hò sao?"
Đỗ Tẫn Thâm cau mày: "Sao có thể chứ."
Trình Huyễn Chu: "…Ồ."
"Hỏi một chút thôi." Y nói, "Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
Đỗ Tẫn Thâm nói, "Ngày mai tôi phải đến chỗ ba, công ty của ông ấy có vài việc."
"Ừ."
"Hôm nay cậu không đến lớp, vậy cậu muốn mượn tập của ai để chép bài nhỉ?"
Trình Huyễn Chu im lặng và chăm chú nhìn hắn: "Ai cũng được."
Đỗ Tẫn Thâm nói, "Thế à."
Hắn bắt chước giọng điệu của Trình Huyễn Chu, bình tĩnh lặp lại một lần nữa: "Ai cũng được."
"Vậy tôi có được không?"
Sau khi bài hát kết thúc có một tiếng "bụp" khác vang lên rồi tất cả các đèn sân khấu đều bật sáng cùng một lúc, như thể từ ban đêm tối tăm trở lại ban ngày chỉ trong tích tắc.
"Cái gì?" Câu hỏi của Trình Huyễn Chu bị trộn lẫn trong tiếng nói ồn ào và ánh đèn chói lọi của khán phòng.
Y thực ra đã nghe thấy, nhưng trong tiềm thức lại muốn xác nhận lại.
Đỗ Tẫn Thâm thành niên đã lâu lặng lẽ rút bàn tay đang ôm eo Trình Huyễn Chu về, nhẹ nhàng bâng quơ đáp, "Không có gì.".