Tiếp đó, Tâm Dao đi tới phòng vẽ tranh của Mộ Văn.
Dù sao cũng là không gian làm việc của người làm nghệ thuật, vì vậy nơi này được bài trí hết sức thanh lịch.
Sàn nhà được lót bằng ván gỗ sáng bóng, cửa sổ sát đất hứng ánh sáng mặt
trời rực rỡ tràn ngập khắp phòng, trong góc phòng có vài chiếc gối dựa
thêu hoa được để rất tùy tiện, trên bàn chất đầy những dụng cụ thiết kế
mỹ thuật, có một cái giá gỗ cũng để những dụng cụ mỹ thuật chuyên dụng,
còn lại là từng chồng từng chồng giấy vẽ tranh sơn dầu.
Cô mở từng tác phẩm của hắn ra, chọn lựa thật lâu.
"Việc này thật sự làm khó tôi, thật sự tôi không biết lấy hay bỏ bức tranh nào!" Tâm Dao cười nói.
"Lấy bức nào mà em thấy vừa ý nhất." Hắn kiên trì.
Hắn chăm chú nhìn thật sâu gương mặt quay nghiêng của cô, ráng chiều nhuộm ở mép tóc, cái trán, chóp mũi, viền cằm chìm ngập trong ánh chiều tà, cô
như một viên ngọc hoặc như là một bức họa phát sáng động lòng người.
Không muốn kinh động tới cô, hắn nhanh chóng lắp giá vẽ, đặt những nét bút đầu tiên, nhanh chóng phác họa hình ảnh của cô.
"Anh rất nhạy cảm với màu sắc, cách anh vận dụng màu sắc trong tranh của
mình, luôn khiến cho người ta xúc động." Cô giơ lên một bức tranh đã
chọn, phát hiện hắn lại đang vẽ tranh, vì vậy liền đứng lên, đi tới giá
vẽ, ngạc nhiên nói: "Tốc độ vẽ tranh của anh thật là nhanh!"
"Tôi muốn lưu giữ lại giây phút trầm tư kia của em." Tiện tay cầm lấy bức vẽ trong tay cô, "Đây là bức tranh em cho là đẹp nhất?"
"Phải nói
là khiến tôi cảm động nhất, bởi vì tôi không đủ tư cách nói đẹp hay
không đẹp." Ánh mắt của cô tự nhiên và chân thành."Nhưng tôi lại có lòng tin, những bước tranh anh vẽ nhất định sẽ được hoan nghênh."
"Tại sao lại khẳng định như vậy?"
"Tôi có thể cảm động, tin rằng người khác cũng có thể." Cô quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện ra trời chiều nhuộm đầy những rạng
mây hồng, cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.
"Vẽ nó đi!" Cô kích động kêu lên.
Hắn đi tới, dừng ở bên cạnh cô, không bị thu hút bởi những ánh hoàng hôn
buổi chiều kia, mà bị thu hút bởi dáng vẻ của cô, hắn chăm chú nhìn cô,
lẳng lặng nói: "Không, vẻ đẹp cần lưu giữ giờ phút này . . . . . . Là
em."
Tâm Dao quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, hai người lặng lẽ một thời gian dài, không ai lên tiếng.
"Mộ Văn. . . . . ." Cô khẽ gọi một tiếng, "Có chuyện tôi phải nói cho anh biết."
"Em có một vị hôn phu ở Mĩ, đúng không?" Hắn nhanh chóng tiếp lời, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi khuôn mặt của cô.
"Anh biết?" Ánh mắt của cô mở lớn .
"Vĩ Quần đã nói với tôi."
Hai người lại lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Mộ Văn mới cúi đầu, nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng: "Số phận thường trêu đùa con người,
khiến tôi đã chậm một bước, rồi lại an bài cho tôi gặp em!" Ánh mắt sâu
đen phát ra tia sáng, nhưng khuôn mặt lại có chút thiếu sức sống, "Tôi
hiểu rằng người quân tử không cướp đoạt người yêu của kẻ khác, nhưng em. . . . . . Em làm người ta không có cách nào kháng cự được.
Từ
một tháng nay, lý trí không ngừng nói cho tôi biết, chúng ta không có
khả năng tiến triển, nhưng, mỗi lần đến nhà Vĩ Quần, mỗi lần đến ‘Nghệ
Linh’, một góc nào đấy trong trái tim tôi, luôn mơ hồ có chút mong đợi. . . . . ."
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, động tác thật cẩn thận, giống như cô là pha lê mỏng manh dễ vỡ.
"Tối hôm qua, tôi đấu tranh cả một đêm, rốt cuộc cũng thông suốt, tôi thật
vất vả mới tìm được em, một cô gái đồng điệu tâm hồn với tôi, tôi không
thể từ bỏ dễ dàng như thế, tôi có quyền được nắm bắt hạnh phúc của chính mình, dù sao. . . . . . Em và anh ta cũng chưa kết hôn, không phải sao? Cầu xin em hãy cho tôi một cơ hội để cạnh tranh, được không?" Mặc dù là thỉnh cầu, nhưng trong mắt của hắn, lại lóe lên những tia sáng kiên
định.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đã ươn ướt.
Trong một tháng nay, đốm lửa luôn phải đè nén cứ muốn bùng cháy trong lòng, cô
không biết mình nên nói cái gì, nhưng lại nghe được âm thanh yếu ớt rung động trong lòng, cúi đầu thì thầm:
"Em cũng giống như anh, cho
dù em trốn tránh, che giấu như thế nào, cũng không cách nào chống lại
được cảm xúc của bản thân. . . . . ."
"Tâm Dao!" Hắn kích động hô một tiếng, cánh tay siết chặt cơ thể cô, bất ngờ cúi đầu xuống, hắn đem đôi môi nóng bỏng của mình gắt gao phủ chặt lên môi cô.
Những áng mây màu hồng nơi chân trời, chiều nay, hình như đặc biệt rực rỡ. . . . . .
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Hàn Tâm Dao đột nhiên trở nên bận rộn, cô nói với gia đình, buổi tối phải
đến dạy kèm thêm ở nhà học sinh, vì vậy phải thường xuyên đi ra ngoài.
"Sao lại thế? Nhà chúng ta có thiếu tiền đâu." Mẹ Hàn không hiểu hỏi.
"Bởi vì. . . . . ." Cô cười, nụ cười mang vẻ rất thần bí, "Khi làm việc thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, con sẽ cảm thấy một ngày vui vẻ hơn một
chút."
Mẹ Hàn không hỏi tới nữa, chỉ chằm chằm nhìn Tâm Dao, kinh ngạc phát hiện, một Tâm Dao tiều tụy, tinh thần sa sút, ánh mắt u buồn
trước kia, nay đột nhiên trở nên vui vẻ, ánh mắt cũng tràn đầy vẻ tươi
sáng nhẹ nhàng.
Sự thay đổi này của cô làm mẹ Hàn mừng rỡ không
thôi, Bà ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, Hàn tâm Dao đang điên cuồng
đắm chìm trong một tình yêu hoàn toàn mới.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Ngồi ở trên ghế sa lon bằng da thật, Hà Mộ Văn chuyên tâm nhìn văn kiện trên bàn, ký từng tập hồ sơ bằng tốc độ nhanh nhất.
Nhờ tiếng tăm đã tạo được trước đây ở Hoa Kỳ, vì vậy khi chi nhánh công ty ở Đài Loan khởi động, việc kinh doanh liền trở nên tấp nập, toàn thể nhân viên đáp ứng không xuể.
"Tổng giám đốc, Diệp quản lý của “Cự
Triển” đang chờ anh ở phòng họp." Đẩy cửa ra, thư ký mang trên mặt nụ
cười ngọt ngào, báo cáo.
"Biết rồi."
Khép hồ sơ lại, Hà Mộ Văn đứng dậy đi về phía phòng họp. Vẻ mặt trầm tĩnh, nghiêm túc, thật
sự rất khó làm cho người ta liên tưởng đến, hắn là một họa sĩ nghiệp dư.
"Hà tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Nhìn thấy hắn, Diệp quản lý lập tức
đứng dậy, đưa tay ra bắt tay hắn, "Tin đồn Hà tổng tuổi trẻ tài cao, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Không dám!" Khóe
môi nhếch lên, hắn ngồi xuống đối diện Diệp quản lý, "Nhưng lần gặp mặt
này, dựa vào những thành tích công ty đã đạt được, có lẽ quan trọng hơn
tin đồn chứ."
"Dĩ nhiên! Thành tích của Hà tổng, giới doanh
nghiệp đã quá rõ ràng, nếu không quý công ty cũng sẽ không trở thành
công ty duy nhất được ‘Cự Triển’ lựa chọn cho kế hoạch xây dựng
resort mới nhất."
Resort? Xem ra đây là một kế hoạch buôn bán lớn!
Buổi họp được tiến hành, chỉ thấy Mộ Văn lúc thì nhíu mày, lúc thì vuốt cằm, cặp mắt nhìn chăm chú vào tài liệu trên tay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rốt cuộc, hai bên đạt được hiệp ước, hắn đã ký được một hợp đồng quan trọng với tập đoàn kinh doanh du lịch
nghỉ mát đứng số một số hai ở trong nước.
"Thật vui khi được hợp tác với anh." Hà Mộ Văn cầm tay Diệp quản lý của Cự Triển
"Đây là vinh hạnh của công ty chúng tôi, hi vọng sẽ gặp lại anh sớm ." trên mặt Diệp quản lý tràn ngập sùng bái cùng tán thưởng.
"Vâng, sẽ rất nhanh."
Sau khi tiễn khách, Hà Mộ văn lập tức trở về phòng làm việc của mình, lại vùi đầu vào đống hồ sơ trên bàn.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Sau giờ học, Tâm Dao ôm quyển sách, bước nhanh chân về phía cổng trường,
vừa ra tới cổng, liền nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng bạc của Mộ Văn,
dừng ở ngã tư đối diện.
Cô vội vàng băng qua đường, ngồi lên xe Mộ văn.
"Hôm nay không đến công trường giám sát sao? Sao lại về sớm thế ?" Cô hỏi.
Hà Mộ văn không nói lời nào, cũng không khởi động xe, chỉ đưa tay ôm cô, cúi đầu tìm môi của cô.
Cô giật mình, vội vàng đẩy hắn ra, hốt hoảng nói: "Đừng như vậy! Đây là
cổng trường trường, bị nhiều người thấy sẽ không tốt!" cô vén lại tóc.
Hắn nhìn cô chằm chằm, đáy mắt có hai ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót.
"Tiếp tục như vậy nữa, anh nhất định sẽ điên mất!"
"Sao thế?"
Hắn bình tĩnh nhìn cô, nắm hai tay cô.
"Chúng ta không thể
trốn tránh mãi như vậy được, mỗi ngày gặp nhau không tới nửa tiếng. Năm
giờ em kết thúc công việc, sáu giờ về tới nhà, lại không cho phép anh
gọi điện thoại đến nhà của em, tình yêu như vậy, quá cực khổ!"
"Em biết. . . . . .Mọi việc em đều biết. . . . . ." Đáy mắt cô mang theo áy náy, bất đắc dĩ nói: "Một ngày nào đó, em sẽ bồi thường cho anh. Cho em một chút thời gian, để em tìm thời cơ thích hợp, đem chuyện của chúng
ta nói cho người nhà biết, có được hay không?"
Hắn không nén
được, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, dịu dàng nói: "Để em chịu đựng
áp lực lớn như vậy, anh thật sự sợ em chịu đựng không nổi!"
"Đừng thấy em mảnh mai như thế!" Cô nắm tay hắn, "Có thể thấy được anh vẫn chưa hiểu hết về em. . . . . ."
"Em nói lời này rất không công bằng!" Hắn bất mãn kháng nghị, "Mỗi ngày chỉ có thể gặp nhau nửa tiếng, nửa tiếng này còn phải vội vội vàng vàng,
em. . . . . ."
"Em biết rồi! Đừng có làu bàu nữa. . . . . ." Cô
cười cắt ngang lời hắn, "Sáng sớm hôm nay, em nói với mẹ là sẽ dạy kèm
học sinh tại nhà vào mỗi tối thứ tư, thứ năm, cho nên, từ hôm nay trở
đi, mỗi tối thứ tư, thứ năm từ sáu đến chín giờ, tất cả đều dành cho học sinh này rồi." Ánh mắt cô lóe sáng, nhìn hắn.
Nghe vậy, hắn thỏa ý ôm cô vào trong ngực, đôi môi kề sát vành tai cô nói nhỏ: "Sao em lại đáng yêu như vậy. . . . . ."
"Ưhm!" Nàng giùng giằng vùng khỏi vòng tay của hắn."Anh lại quên nơi này là cổng trường rồi sao?"
Hắn lập tức rút tay về, khởi động xe và từ từ chạy nhanh hòa nhập với dòng xe trên đường phố.
"Chúng ta đi đâu?"
"Trước tiên theo anh đi lấy mấy khung vẽ tốt, sau đó chúng ta lên núi." Hắn vui vẻ nói.
"Thật muốn lên núi?" Cô hỏi, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, bàng hoàng, "Em cảm thấy không hay lắm."
Mộ Văn bỗng dưng dừng xe sát lề đường, quay đầu nhìn cô, "Tại sao không hay lắm? Không phải em rất thích Vũ Hiên sao?"
"Không!" Cô mở to đôi mắt sáng ngời, nói: "Em sợ gặp cha anh."
"Tâm Dao." Hai tay hắn vịn bờ vai của cô, nhìn cô, "Cha anh không phải là
người quá uy nghiêm, lạnh lùng, ông ấy rất hiền lành, hôm trước, sau khi em về, dì Diệp liền nói về em cho cha anh biết rồi, sáng sớm hôm nay
ông ấy còn hỏi em liên tục. Ông ấy đang rộng mở hai tay chuẩn bị chào
đón em tới đấy."
"Mộ Văn!" Cô hét lên một tiếng."Nhưng . . . . . ."
"Đừng nhưng nữa." Hắn ngắt lời cô, nói tiếp: "Anh muốn em hiểu, về phía anh
hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng về phía cha mẹ em, anh hiểu rõ còn
muôn vàn khó khăn trắc trở đang ở trước mặt chúng ta, nhưng anh tin
tưởng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nâng đỡ lẫn nhau, nhất định
mọi việc sẽ trôi chảy." Hắn vừa kiên định nói, vừa nắm chặt đôi tay mịn
màng của cô.
Cô nhìn hắn thật sâu, cắn chặt môi dưới, cuối cùng cũng nhoẻn cười hớn hở.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Buổi tối, trong phòng khách lớn ở Vũ Hiên, Tâm dao gặp được cha của Mộ Văn.
Cha Hà bình thường rất bận rộn công việc nhà nước, thường hay đi Nam về
Bắc, hoặc ra nước ngoài liên tục, khó khăn lắm mới chạm mặt con trai để
tâm sự, về đời sống tình cảm của con trai, ông đều từ dì Diệp mới biết
sự tình, trong lòng ông đã sớm chuẩn bị muốn cùng cô gái thật vất vả mới khiến con trai động lòng này gặp mặt.
Khuôn mặt thanh tú, phong
thái cùng cử chỉ lời nói biểu lộ sự thanh nhã ấn tượng, lập tức chiếm
được cảm tình của cha Hà, ông gần như lập tức đón nhận cô.
Sau
khi ăn xong, cha Hà cùng dì Diệp rất thức thời rút lui về phòng của
mình, trả lại không gian yên tĩnh của Vũ Hiên vào đêm mùa hè, dành cho
đôi tình nhân trẻ.
Tâm Dao dựa cửa, nhìn cảnh đêm đẹp như tranh vẽ, trong lòng có ngàn vạn câu nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
"Vũ Hiên thật là đẹp, như một giấc mơ chứ không phải thật." cô mỉm cười, đôi mắt đẹp long lanh.
"Bên cạnh anh cũng đang có một cô gái, cũng giống như một giấc mơ chứ không
phải thật." Hắn cầm tay cô thật chặt, chân thành nói: "Nhưng đây không
phải là mơ, đây là thật."
"Thật may, chúng ta không phải sống trong ảo tưởng, nếu như có một ngày anh tỉnh lại, phát hiện đây là. . . . . ."
Không biết tại sao, trong lòng của cô đột nhiên giống như có một bóng ma che phủ, nụ cười biến mất trong nháy mắt.
Trong cảnh đêm, tuyệt đẹp như thế này, sao lại đột nhiên đi nói tới chủ đề là những giấc mơ hư ảo?
Cô không khỏi lạnh run!
Mộ Văn giật mình nhận ra sự khác thường của cô, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì!" Cô vội vàng che giấu, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút được không?"
Họ nắm tay nhau đi ra vườn, tới ghế đá dưới gốc cây mai ngồi xuống.
Tay của hắn nhẹ nhàng ôm vai của cô siết chặt, đầu của cô không tự chủ tựa
vào bả vai hắn, hắn nghiêng đầu, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào trán cô.
"Anh có chút không tin đây là thật." Hắn nói.
Cô ngẩng đầu lên."Cái gì không phải thật?"
Hắn bỗng quay đầu lại, đôi tay nâng mặt cô lên, chuyên tâm, thành khẩn nhìn cô chăm chú.
"Tâm Dao, thật sự mà nói, anh thật rất cảm kích vũng nước đã làm ướt em vào
đêm mưa đó, nhìn thấy đôi mắt mở lớn cộng với dáng vẻ sợ hãi của em, thì em đã từ từ bước vào tim anh rồi. Cuối cùng anh luôn hỏi mình, anh có
thể theo đuổi em sao? Anh có thể có được em sao?
Vào chuyến đi
Đạm Thủy, anh cảm thấy kinh ngạc khi đọc được trong ánh mắt của em sự
vùng vẫy cùng với tình yêu, cảm giác này đã cho anh một tia hi vọng,
rốt cuộc anh hiểu rõ tình yêu này là hạnh phúc cả đời của chúng ta, anh
không thể từ bỏ dễ dàng như thế, giờ đây, anh thật sự cùng em lặng lẽ
ngồi giữa vườn Mai này, về sau bất chấp gặp phải thử thách ác liệt như
thế nào, anh nhất định sẽ kiên trì đến cuối cùng."
Cô kinh ngạc
nhìn hắn, thời điểm này, cô thực sự cảm nhận được ở hắn toát ra chia sẻ
chân thành tha thiết, tình cảm thâm sâu, nước mắt từ từ thấm ướt hai mắt của cô, trong lúc nhất thời, cô không nói được lời nào, thật lâu, mới
giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai tay hắn đang áp lên gò má của cô.
"Những lời nói của anh, đã cho em thêm can đảm, chỉ mong trời cao đừng dành cho chúng ta quá nhiều đau khổ."
Hắn ôm cô, khẽ gọi: "Tâm Dao."
"Dạ?" Cô ngoan ngoãn nép vào vai hắn.
"Em. . . . . ." Bờ môi của hắn dán sát vào lỗ tai của cô, có chút bất an
nói: "Em có thích người bạn thanh mai trúc mã kia một chút nào không?"
Hàn Tâm Dao gỡ hai tay của hắn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Thẳng thắn mà nói, em thích anh ấy, hơn nữa còn rất rất thích."
"Hả?" Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn cô, trong cổ họng giống như đang mắc nghẹn thứ gì đó.
"Nhưng . . . . . ." Cô thở dài, nói tiếp: "Gặp anh, em mới biết đó không phải là tình yêu."
"Nhưng, anh ta yêu em, đúng không?"
Hàn Tâm Dao cúi đầu, trầm mặc không nói, thật lâu, mới nặng nề nói: "Cho
nên, em mới thường xuyên cảm thấy em là người có tội. . . . . ."
Hai tay hắn gắt gao ôm chặt cô vào lòng, đôi môi nóng bỏng che phủ làn môi
của cô, giống như là muốn hất ra khỏi lòng cô cái bóng ma kia. Thật lâu
sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nâng mặt của cô, dịu dàng, áy náy nói: "Thật sự xin lỗi, anh không nên tạo cho em nhiều gánh nặng như vậy."
Trong lòng hắn xẹt qua một hồi chua xót, để đầu cô dựa vào ngực hắn, dịu dàng ôm cô.
Chợt, một hồi chuông yếu ớt từ xa vọng đến. Tâm Dao lắng nghe, cảm thấy tiếng chuông này từng tiếng lại từng tiếng gõ vào sâu trong nội tâm của cô.
"Tiếng chuông này ở đâu truyền tới?"
"Ở trên đỉnh núi có một ngôi trường đạo, mỗi đêm vào giờ này, sẽ rung chuông."
"Hay quá!" Cô tán thưởng nói.
"Không chỉ có như thế! Đầu xuân sang năm, vào lúc này vườn mai vàng sẽ nở rộ hết trong một đêm, cảnh đẹp này đều thuộc về em.
Hàn Tâm Dao nhìn chằm chằm vào hắn, trong đầu dường như có lẽ đang hiện lên cảnh tượng những cánh hoa rơi xuống như mưa.
Hắn cũng chăm chú nhìn cô, sau đó ôm cô cùng cười.
Lúc này, không khí vui vẻ hạnh phúc ở vườn Mai lan tràn ra, bao phủ cả đêm hè.
Hôm nay là thứ Năm, buổi tối, Vũ Hiên chào đón một vị khách khác - Tiểu Lâm.
Gần đây, Hà Mộ Văn lại bắt đầu sử dụng lại những cây bút vẽ đã lâu không
dùng tới vẽ rất chăm chỉ. Trái tim tràn đầy nhiệt huyết, hơn nữa cùng
với việc gặp mặt Tiểu Lâm thường xuyên, đã khích lệ hắn có ý muốn triển
lãm những tác phẩm của mình.
Năm đó cùng nhau học vẽ, Tiểu Lâm đã sớm đã biết những tác phẩm của Mộ Văn rất đặc sắc, hắn luôn luôn ngưỡng mộ và thích phong cách vẽ của Mộ Văn. Gần đây, mỗi khi hai người gặp
nhau ở ‘Nghệ Linh’, Tiểu Lâm luôn nói: "Có hứng thú mang tranh của cậu
triển lãm ở ‘Nghệ Linh’ không? Nếu có hứng thú, cứ việc mang tới, tôi sẽ thu nhận toàn bộ."
Câu nói giựt dây thật hấp dẫn, đúng là cách
nói khuyến khích nhiệt huyết của người ta. Vì vậy, hôm nay, đúng sáu giờ sau khi Hà Mộ Văn đưa Hàn Tâm Dao về nhà, liền mời Tiểu Lâm lên núi,
hai người uống rượu một hồi rồi cùng nhau vào phòng làm việc, đối mặt
với một vài bức tranh hắn đã sắp xếp sẵn, trao đổi rất tâm đắc.
Tiểu Lâm đứng ở một góc phòng, nhìn xa xa xem xét kỹ lưỡng dọc theo bờ tường một vài bức tranh có phong cảnh làm lòng người mềm mại, yên tĩnh.
"Ngọn bút của cậu thật là phi thường! Học kiến trúc, thật sự là lãng phí tài năng trời cho mà." Hắn than thở, tiếc nuối nói.
Mộ Văn đứng bên cạnh, trầm tư nhìn Tiểu Lâm, "Đừng có khen tặng tôi, Tiểu
Lâm, trước đây tôi đã nói rõ với cậu, đừng vì chúng ta là bè, mà đặc
biệt châm chước tôi, tôi muốn nghe ý kiến cùng cảm giác chân thực của
cậu."
"Tôi biết, tôi biết." Tiểu Lâm tiếp lời nói: "Đây là sở
thích của cậu, chứ không phải nghề nghiệp của cậu, nhưng, thiên tài
chính là thiên tài, tôi rất có lòng tin đối với khả năng xem xét và
thưởng thức tranh của mình, dù sao tôi cũng quyết tâm tiếp nhận những
bức tranh này, về phần giá trị của nó, sẽ để cho những chuyên gia về mỹ
thuật đánh giá đi!"
Mộ Văn nghiêng người dựa vào tường, hai tay
khoanh trước ngực, nhìn Tiểu Lâm một lúc, thật lâu sau mới nói: "Anh
thật sự quyết định?"
"Dĩ nhiên là quyết định chứ!" Tiểu Lâm móc trong túi ra một cây bút đi về phía Mộ Văn."Cậu có giấy trắng hay không?"
"Giấy trắng?" Mộ Văn đứng thẳng người, kinh ngạc hỏi: "Cậu cần giấy trắng làm cái gì?"
"Viết biên nhận cho cậu."
"Đừng nói đùa!" Mộ Văn chau mày lại: "Tôi còn không tin tưởng anh sao? Anh đã có hứng thú với tranh của tôi như thế, vậy thì mang bọn chúng đến ‘Nghệ Linh’ đi! Nếu không có người nhìn ngó tới chúng, tôi sẽ mang chúng quay về đây."
Tiểu Lâm cười lớn, cất bút đi, "Được rồi! Cứ quyết định như vậy đi, nhưng cậu cũng phải ra giá chứ?"
"Tùy cậu." Mộ Văn cười, nhìn những bức tranh kia một chút, "Tôi chỉ quan tâm những bức tranh của tôi có thể chiếm được sự đồng cảm của công chúng
không mà thôi, còn những việc khác, đều không quan trọng."
"Điểm này, tôi có thể chắc chắn."
"Cậu tin tưởng vào khả năng đánh giá và thưởng thức của mình đến thế sao?"
"Dĩ nhiên." Ánh mắt của Tiểu Lâm rơi vào bức họa "Trầm tư". "Khả năng vẽ
của cậu chỉ có một chữ có thể hình dung - ‘thật’, đường nét phong phú
nhưng không khoa trương, hơn nữa rất dễ dàng làm cho người ta hiểu ý.
Giống như bức ‘trầm tư’ này, đem cô Hàn của cậu trở nên rất thanh tú dịu dàng, mô tả thật vô cùng tinh tế."
"Cậu nhìn ra cô gái trong bức tranh là cô ấy?" Mộ Văn kinh ngạc hỏi.
"Dĩ nhiên, tôi cũng không phải đứa ngốc!" Tiểu Lâm cười nói: "Cậu hái ở đâu được ngôi sao lấp lánh đặc sắc như thế này?"
"Cậu cũng thích sự lấp lánh của cô ấy?" Mộ Văn trêu ghẹo nói.
"Tôi thích cũng vô dụng, ánh sáng của cô ấy không chiếu tới tôi a!" Tiểu Lâm cười sảng khoái, "Chỉ có điều, nói đi thì phải nói lại, nếu như cậu
không cần, có thể nhường cơ hội ấy cho tôi a!"
"Kiếp sau đi!" Hà Mộ Văn gõ vào bả vai Tiểu Lâm một cái.
"Được rồi, không đùa nữa." Tiểu Lâm bắt tay hắn, "Tôi phải đi rồi, ngày mai
cậu đem những bức tranh đến ‘Nghệ Linh’ nhé, nếu như tôi không có ở đấy, thì giao cho Tiểu Chương, cậu ấy sẽ biết xử lý như thế nào."
Mộ Văn tiễn Tiểu Lâm về, sau đó đem mấy bức tranh đóng gói lại cẩn thận.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Quả nhiên đúng như Tiểu Lâm dự đoán, những bức tranh của Mộ Văn khi mang
triển lãm ở ‘Nghệ Linh’, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, dòng
người tới thưởng thức nối liền không dứt, chỉ trong vòng vài ngày, đã
bán hết sạch.
Khi Tiểu Lâm gọi điện thoại tới Vũ Hiên, đúng lúc Tâm Dao cũng ở đó.
Hôm nay, là một đêm ấm áp thuộc về hai người bọn họ, điện thoại gọi tới
trong khi hai người đều đang ở phòng vẽ tranh, Mộ Văn đang vẽ một bức
tranh toàn cảnh tư thế ngồi của Tâm Dao.
"Chúc mừng cậu, Mộ Văn, những bức tranh của cậu đã bán hết sạch! Thu vào một khoản tiền không nhỏ!"
"Thật sao?" Mộ Văn ngạc nhiên mừng rỡ.
"Tôi muốn gửi lời cảm ơn tới cậu."
"Tại sao?"
"Những bức tranh của cậu đã mang đến sự kinh doanh tốt đẹp cho ‘Nghệ Linh’,
mang đến danh dự cùng cảnh quan rất náo nhiệt a!" Tiểu Lâm vui vẻ la
hét.
"Hàaa...!" Hà Mộ văn vui vẻ cười: "Xem ra tôi đây không thật sự lười biếng khi cầm bút vẽ."
"Ra ngoài ăn mừng một chút không?"
"Bây giờ?" Hà Mộ văn có chút khó xử nói: "Bây giờ thì tôi không thể!"
"Ah! Tôi hiểu rồi, bên cạnh đang có ngôi sao lấp lánh, đúng không?" Tiểu Lâm đùa giỡn nói nhảm.
Hà Mộ văn mỉm cười và quay lại nhìn Tâm Dao.
Tối nay cô mặc một bộ quần áo màu vàng rất xinh đẹp, rạng rỡ đến chói mắt,
nhẹ nhăn mày cười yếu ớt ngồi ngay ngắn ở trong chiếc ghế mây, tản mát
ra hào quang sáng rực, quả thật sáng chói như một ngôi sao đang lấp
lánh!
"Tối mai nhé?" Mộ Văn nói.
"Cũng được! Tối mai tôi chờ cậu."
Sau khi Mộ Văn cúp điện thoại, Tâm Dao cười nhẹ hỏi: "Điện thoại của ai mà khiến mặt mày anh hớn hở như thế?"
Hà Mộ văn xoay người lại, chạy tới trước mặt cô, hí hửng bế cô lên.
"Tranh của anh đã có người mua, hơn nữa lại bán hết sạch luôn!" Hắn ôm cô xoay tròn, hưng phấn la hét.
Tâm Dao cười, đầu bị xoay đến mơ màng, nhưng cô lại mỉm cười thật vui vẻ, khuôn mặt lóe lên thứ ánh sáng của hạnh phúc.
Cô vừa cười, vừa nói: "Em đã nói rồi mà, anh sẽ trở thành một hoạ sĩ và có một ngày anh sẽ nổi tiếng trên toàn thế giới, đó là sự thật!"
Hắn đặt cô xuống, chăm chú nhìn thật sâu khi cô đứng trước mặt hắn.
"Trước kia, anh cảm thấy, ba chữ ‘Anh yêu em’ thật buồn nôn, thật khó để mở
miệng, nhưng bây giờ anh không thể kìm nén mà không nói ra được: “Anh
yêu em, Tâm Dao!"
Tâm Dao nhìn ánh mắt dịu dàng và tha thiết kia, không nhịn được đem cả khuôn mặt vùi sâu vào trong bờ ngực rắn chắc,
nghe từng tiếng tim đập của hắn.
Đột nhiên, tiếng chuông tịch mịch, lại từng tiếng từng tiếng vang lên, mơ hồ, nhẹ nhàng bay vào trong phòng.
Tâm Dao giống như là bị thứ gì đó làm cho bừng tỉnh, giơ cổ tay lên nhìn.
Mộ Văn có chút bất mãn, cầm cổ tay của cô lên che, "Anh ghét tiếng chuông này! Anh muốn đập nát cái chuông này!"
Tâm Dao kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn."Tại sao?"
"Nó vừa vang lên là em muốn về." Trong mắt của hắn thể hiện rõ sự buồn bã và thất vọng.
Cô cười một tiếng, đẩy hắn ra, cầm túi xách lên, "Để theo đuổi tình yêu vĩnh hằng, sự chia ly nhất thời có tính là bao?"
Mộ văn nhìn cô thật sâu, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó.
"Em đừng vội đi, " hắn hưng phấn nói: "Anh muốn đưa cho em một vật, em chờ ở đây, để anh đi lấy."
Nàng hoài nghi nhìn hắn chạy sang phòng làm việc, sau đó lại nhanh chóng
chạy vảo, đứng ở trước mặt cô, đưa cho cô một cái hộp gấm nho nhỏ, "Cái
này cho em, mau mở nó ra." Hắn cẩn thận nói.
Tâm Dao nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn nghe lời mở hộp gấm ra.
Một chiếc nhẫn kim cương được chế tác thủ công khảm ngọc Phỉ Thúy tinh tế,
vẻ đẹp càng được tôn thêm bởi lớp vải nhung đen lót xung quanh, nhìn nó
giống như một ngọn lửa màu xanh biếc đang lấp lánh.
Cô như muốn ngừng thở, "chiếc nhẫn này. . . . . . chiếc nhẫn này quá quý giá! Em không thể nhận được."
Hắn cầm chiếc nhẫn kia lên, đeo vào ngón tay giữa của cô, thật là vừa vặn.
"Người ta nói rằng ngọc Phỉ Thúy tượng trưng cho sự kiên định và chung thủy,
anh cảm thấy nó rất xứng với em, tặng nó cho em, cũng không phải là muốn gò bó hay giam giữ em gì cả, chỉ hi vọng nó lúc nào cũng nhắc nhở em
rằng, anh sẽ yêu em mãi mãi, mãi mãi."
Cô nghẹn ngào, đôi mắt nhìn hắn tha thiết.
Giờ phút này, cô xác định, hắn chính là sự khát khao mà cô muốn có, là toàn bộ hy vọng của cuộc đời cô!