Hà Mộ văn lái xe, chạy thẳng tới ‘Nghệ Linh’.
Tiến vào ‘Nghệ Linh’, Tiểu Lâm đang bận rộn vì chuẩn bị triển lãm tranh.
Tiểu Lâm có vẻ ưu ái đặc biệt đối với Mộ Văn, đối với việc triển lãm tranh
lần này, sự tin tưởng và hăng hái của anh ta dường như cao hơn hẳn so
với bất cứ ai khác, anh ta hết chạy ra lại chạy vào tiếp đón các phóng
viên, thu xếp tất cả mọi việc, giống như triển lãm tranh của chính anh
ta.
Mặc dù bận rộn với việc bố trí, sắp xếp nhưng khi nhìn thấy Mộ Văn, Tiểu Lâm lập tức vui vẻ tiến đến đón tiếp.
"Hàaa...! Cuối cùng cậu cũng đến rồi! Có mấy vấn đề chi tiết, đang chờ cậu tới giải quyết."
"Việc chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh, cậu vô cùng quen thuộc, tôi hoàn toàn tin tưởng phương thức xử lý của cậu."
"Không!" Tiểu Lâm nghiêm túc nói: "Có mấy bức tranh nên treo ở đâu, bắt buộc
phải do chủ nhân cung cấp ý kiến. Một phần bên trong đã bố trí ổn thỏa
rồi, cậu chỉ cần nhìn một chút xem có chỗ nào cần sửa đổi, có bức tranh
nào treo quá cao hoặc quá thấp không."
Hai người sóng vai đi về
phía đại sảnh, Tiểu Lâm bật lên từng ngọn đèn pha, hành lang lập tức
hiện lên một bầu không khí yên tĩnh, nhẹ nhàng.
Mộ Văn nhìn một vài bức tranh của mình vẽ treo trên tường, đột nhiên có loại cảm giác không chân thực.
"Nhìn xuống tác phẩm của mình dưới ánh đèn, khiến tôi không có lòng tin vào
triển lãm tranh." Mộ Văn thẳng thắn nói ra cảm giác trong lòng.
"Không, cậu sai rồi." Tiểu Lâm lắc đầu một cái, "Hai ngày nay tôi sửa sang lại
những bức tranh của cậu, phát giác trải qua mấy năm học hành, những bức tranh của cậu lại tăng thêm cảm giác mới mẻ, bất luận về hình thức, sắc thái, hay đường nét cũng giàu sự thay đổi, cái khó chính là, những bức
tranh của cậu vẽ hòa nhập vào với thơ ca và âm nhạc, tinh thần tác phẩm
hội họa này, rất hiếm thấy ở trong nước! Hiểu được phong cách của mình,
cậu sẽ trở thành một họa sĩ kiệt xuất."
"Ha ha ha. . . . . ." Hà
Mộ Văn nở nụ cười, cười đến vui vẻ, cười đến thoải mái, "Tôi phát giác
cậu thật sự rất có tài ăn nói để khích lệ người khác, Tiểu Lâm, cậu là
người thật sự hiểu rõ những bức tranh của tôi, tôi vô cùng muốn thảo
luận với cậu một lần, nhưng hôm nay có chút việc không thể ở lâu, hôm
nay tôi tới đây là muốn lấy lại bức tranh tôi đã gửi cậu trước khi ra
nước ngoài, bức tranh đó đang ở trong phòng lưu trữ sao?" Mộ Văn nói
xong, liền đi về phía phòng lưu trữ, "Tự tôi đi tìm, cậu cứ làm việc của cậu đi."
"Chờ một chút!" Tiểu Lâm gọi hắn lại.
"Sao thế?"
"Bức tranh. . . . . ." Tiểu Lâm chậm rãi nói: "Bức tranh đã không còn ở Nghệ Linh nữa."
"Cái gì? !" Mộ Văn kinh ngạc la lên một tiếng, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất.
Những người khách trong quán cà phê đều nghiêng đầu nhìn hai người hắn.
"Đừng có la!" Tiểu Lâm vội vàng kéo hắn về phía phòng khách, "Trước tiên cậu hãy nghe tôi nói rõ ràng, được không?"
Tiểu Lâm vừa đóng cửa phòng khách, Mộ Văn lập tức kích động cầm hai cánh tay của anh ta, quát to lên: "Cậu bán bức tranh rồi?"
"Mộ Văn, cậu bình tĩnh một chút! Bức tranh kia mặc dù không ở đây, nhưng cũng không có nghĩa là tôi bán nó nha!"
Mộ Văn cau chặt đầu lông mày, hoài nghi nhìn Tiểu Lâm.
"Là như thế này. . . . . ." Tiểu Lâm nhìn chằm chằm Mộ Văn, vẻ mặt đăm
chiêu, "Bức tranh hiện giờ đang ở trong tay một cô gái có chân phải bị
khiếm khuyết."
"Cậu đưa bức tranh cho cô ấy?" Mộ Văn đề cao âm lượng.
"Đúng vậy, bởi vì, nếu đổi lại là cậu, tôi chắc chắn cậu cũng sẽ làm như vậy."
"Tại sao? Tôi không hiểu!" Mộ Văn không kềm chế được sự bất mãn trong lòng,
vội vàng kêu: "Không phải bởi vì cậu có cảm tình với cô ấy, mà quên mất
lời hứa với tôi chứ?"
Tiểu Lâm cẩn thận quan sát kỹ Mộ Văn, anh ta biết lúc này nên thẳng thắn.
"Cậu phải nói ra lý do nha!"
"Đừng nóng vội! Đừng nóng vội!" Tiểu Lâm liếc Mộ Văn một cái, lấy một cuốn sổ ghi chú trong túi ra, viết vài dòng, sau đó xé tờ giấy kia giao cho Mộ
Văn, mỉm cười bí ẩn, "Hiện tại cậu có thể đi lấy bức tranh trở về, đây
là địa chỉ, số điện thoại của cô gái kia, tôi đảm bảo bức tranh đến giờ
phút này vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu."
Mộ Văn cầm tờ giấy kia,
nhìn Tiểu Lâm vẻ không hiểu, khi ánh mắt chính thức chạm đến dãy số điện thoại và số nhà kia thì hắn liền kinh hãi, sắc mặt thoáng chốc trắng
bệch, tay chân lạnh như băng.
"Tiểu Lâm! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Cậu là người thông minh, chẳng lẽ cần tôi giải thích nữa sao?"
Mộ Văn mở to đôi mắt trừng trừng nhìn Tiểu Lâm, thật lâu vẫn không nói được lời nào.
"Cô ấy gặp một tai nạn xe hơi nghiêm trọng ở Mĩ, tai nạn đó đã cướp đi một
chân phải của cô ấy, cũng cướp đi sự tự tin của cô ấy. . . . . . Tình
hình thực tế tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết cậu vẫn chẳng hay biết gì."
Trái tim Mộ Văn giống như bị dao đâm, trong ngực đau nhói từng hồi, nỗi đau từ trong tim hắn kéo dài đến các đầu ngón tay.
Trong mắt hắn thoáng qua hình ảnh vừa rồi ở nhà hàng thức ăn nhanh, dáng vẻ
Tâm Dao vẫn thanh tú như trước, khó có thể tưởng tượng ở dưới bàn, lại
cất dấu sự đau đớn và khổ sở mãnh liệt của cô!
Hắn cắn chặt răng, lấy lại tinh thần, hắn nhận thấy Tiểu Lâm có vẻ đăm chiêu nhìn hắn.
"Mộ Văn, cô ấy là một cô gái hiền lành." Lời nói của Tiểu Lâm thành khẩn: "Nếu như bỏ qua cô ấy, cậu sẽ tiếc nuối cả đời."
Mộ Văn đưa tay ôm chặt bờ vai Tiểu Lâm, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
"Thật may mắn khi được làm bạn với cậu, bức tranh cậu đưa rất đúng người, cám ơn cậu!" Giọng điệu của hắn hết sức kích động.
Tiểu Lâm nhìn Mộ Văn, sau đó gật đầu một cái, chân thành nói: "Tôi biết rõ
tôi sẽ không nhìn lầm người, nhưng cậu ngàn vạn lần phải xử lý cẩn thận
chuyện này, bây giờ về mặt tình cảm cô ấy rất yếu ớt, chỉ cần sơ ý một
chút, rất có thể sẽ làm cô ấy tổn thương."
"Bất kể như thế nào,
hiện tại tôi muốn đi gặp cô ấy." Mộ Văn kiên định nói: "Tôi sẽ không để
hạnh phúc trôi khỏi tầm tay một lần nữa!"
"Đi đi! Chúc cậu may mắn!" Tiểu Lâm vỗ vỗ vai Mộ Văn khích lệ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Sau khi Tâm Dao ra khỏi nhà hàng thức ăn nhanh, cũng không trở về nhà.
Cô đi dọc theo những con đường lát gạch màu đỏ, đi qua vô số ngã tư đường, nhìn biển người nhộn nhịp, không biết nên đi về đâu.
Cô cho rằng, cô không xứng với một người đàn ông như Mộ Văn, cô sớm nên
tỉnh ngộ, nên rời xa hắn, cô đã xây dựng được một pháo đài tường đồng
vách sắt, bất khả xâm phạm, nhưng cuộc hội ngộ bất ngờ ngày hôm nay đã
làm cho nó sụp đổ hoàn toàn.
Có lẽ, đã đến lúc cô nên rời Đài
Bắc, tìm một thị trấn nhỏ vắng vẻ, làm một người lẩn trốn, một mình liếm láp vết thương một lần nữa lại rỉ máu.
Nhưng. . . . . . Có thể sao?
Ngày từ từ qua, đêm lại từ từ đến, khi lấy lại tinh thần thì cô phát hiện trong lúc vô tình, mình đã đi tới ga xe lửa.
Trong đêm khuya, ga xe lửa vô cùng yên tĩnh, ngồi trong phòng đợi, tâm trí cô mơ hồ nhìn những đoàn tàu dần dần rời ga, không biết phải làm sao. . . . .
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Tối nay, nhà họ Hàn long trời lở đất!
Tâm Dao mất tích, khiến cả nhà kinh hoảng, Tâm Uyển không ngừng gọi điện
thoại, mẹ Hàn lo lắng ngồi đợi ở ghế sa lon, vẻ mặt sốt ruột.
"Tâm Uyển, để điện thoại xuống đi!" Trang Vĩ Quần nói: "Em cứ gọi loạn như thế, sẽ không có kết quả đâu!"
Tâm Uyển để điện thoại xuống.
"Nhưng . . . . ." Cô lo lắng chau chặt chân mày, "Cũng đã đã trễ thế này, Tâm Dao vẫn chưa về, mọi người thật sự lo lắng!"
"Đêm đã khuya, một đứa con gái như thế có thể đi đâu?" Mẹ Hàn sắc mặt lo lắng nói.
"Tâm Dao cũng đã trưởng thành, sẽ biết chăm sóc chính mình." Cha Hàn tiếp
lời nói: "Nhưng, con bé nên gọi điện thoại về nhà mới đúng chứ!"
"Theo con thấy, ngoại trừ báo cảnh sát, không còn nghĩ ra được cách nào khác nữa rồi." Trang Vĩ Quần đề nghị.
"Không được!" Mẹ Hàn lập tức quát bảo ngưng lại, "Tâm Dao là một giáo viên, là một tấm gương cho học sinh noi theo, chuyện này một khi công khai ra
ngoài, sau này đối mặt với học sinh như thế nào?"
"Tạm thời chưa cần báo cảnh sát, chờ Mộ Văn trở lại rồi hãy quyết định." Cha Hàn nói.
"Mộ Văn xảy ra chuyện gì vậy?" Tâm Uyển sốt ruột nói: "Nói muốn đi ra ngoài tìm Tâm Dao, đã lâu như vậy rồi, cũng không gọi điện thoại về!"
Cũng trong lúc đó, Mộ Văn đang lái xe, điên loạn đi khắp ngõ nhỏ phố lớn
trong nội thành Đài Bắc, trong lòng không ngừng kêu tên Tâm Dao.
Hắn gần như tìm kiếm tất cả các tiệm cơm, khách sạn, quán trọ ở Đài Bắc,
thậm chí chạy hết tất cả các bệnh viện trong thành phố, không ngừng tìm
kiếm, cho đến rạng sáng, mới ủ rũ quay đầu trở lại nhà họ Hàn.
Khi hắn chạm đến ánh mắt lo lắng, sốt ruột của Trang Vĩ Quần, hắn biết Tâm
Dao vẫn chưa về! Nghĩ tới đây, máu của hắn dường như đông cứng lại!
"Vẫn không có tin tức?" Ánh mắt Mộ Văn ảm đạm, sắc mặt tiều tụy, xem ra rất mệt mỏi và không còn chút sức lực nào.
Trang Vĩ Quần lắc đầu một cái, cùng hắn tiến vào phòng khách.
Từ vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Văn, mọi người đều biết chuyện không ổn, cả nhà nhìn nhau, vẻ mặt nặng nề.
"Đừng lo lắng!" Vĩ
Quần đặt tay trên vai mộ văn, an ủi hắn: "Tôi tin rằng Tâm Dao không có
việc gì, cô ấy chỉ nhất thời không biết nên đối mặt với cậu như thế
nào."
Mộ Văn mệt mỏi kiệt sức ngồi xếp bằng ở trong ghế salon,
vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng nói đè nén vang lên qua khe hở các ngón
tay:
"Ban đầu mọi người thật sự không nên lừa gạt tôi!" Hắn kích
động kêu: "Cô ấy yếu ớt như thế, lại gánh chịu nhiều đau khổ như vậy, cô ấy rất cần tôi!"
Khóe mắt Hà Mộ Văn tràn ngập nước mắt, cực kỳ ân hận khi mình là người cuối cùng biết những chuyện xảy ra cho Tâm Dao.
Mẹ Hàn cảm thấy một làn hơi nóng tràn vào mắt, bà bị sự đau khổ ân hận mãnh liệt của Mộ Văn làm cho cảm động.
Mất đi một người đàn ông như Mộ Văn, đối với Tâm Dao mà nói, thật sự là bất hạnh!
"Mộ Văn. . . . . ." Gương mặt mẹ Hàn tràn đầy nước mắt, nhìn Mộ Văn nói:
"Cơm tối con còn chưa ăn, lại liên tục tìm Tâm Dao như thế, hiện tại
nhất định rất đói bụng phải không? Để bác vào bếp lấy ít đồ ăn ra."
Bà đứng lên, đang chuẩn bị vào bếp làm cho hắn một tô mì, lại bị Hà Mộ Văn ngăn lại:
"Con thật sự ăn không vô." Hắn nói, đầu vẫn vùi trong lòng bàn tay, thật lâu sau, mới ổn định tâm trạng của mình, ngẩng đầu lên lần nữa, "Không
được! Con không thể bó tay chờ đợi ở nơi này, con muốn tiếp tục đi tìm."
"Đi tìm ở đâu, con định tìm ở nơi nào?" Cha Hàn trước sau vẫn chưa mở miệng, giờ mới nói.
Tâm Uyển cũng không thể nhịn được nữa, cả đêm lo lắng cùng sợ hãi nên rất cáu giận, cô kích động phun ra một tràng:
"Đừng nghĩ rằng Tâm Dao mềm mại yếu ớt, nếu em ấy một lòng muốn biến mất trên thế giới này, không ai có thể tìm được em ấy!"
Dứt lời, cô che kín mặt, khóc nấc.
Vĩ Quần vội chạy lại, nhanh chóng ôm Tâm Uyển, "Đừng khóc, mọi người đang
cố gắng nghĩ về những nơi mà cô ấy có thể đến, chắc chắn sẽ tìm được cô
ấy!"
"Vĩ Quần." Mẹ Hàn nói: "Con đưa Tâm Uyển vào trong phòng nghỉ ngơi trước đi, con bé đang có thai, không nên để mệt mỏi."
Gật đầu xong, Trang Vĩ Quần đỡ Tâm Uyển trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Tiếp theo lại là một thời gian chờ đợi dài đăng đẳng, không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, mọi người đồng thời
giật mình chạy tới.
Cha Hàn từ trên ghế salon đứng phắt dậy, nói: "Nhất định là Tâm Dao!" Ông nhào tới, nhanh chóng cầm điện thoại, vội
vàng lên tiếng: "Alo!"
Đúng như ông dự đoán, trong loa truyền đến âm thanh yếu ớt, run rẩy của Tâm Dao: "Cha, con. . . . . . Không biết
phải làm sao đây. . . . . . Con. . . . . . Con mệt quá!"
"Tâm Dao!" Cha Hàn kêu to: "Quay về đi! Con đang làm tất cả mọi người lo lắng, con ở đâu. . . . . ."
Nói chưa dứt lời, Mộ Văn lập tức xông tới, đoạt lấy điện thoại, giọng nói
vội vàng, gấp gáp: "Tâm Dao! Đừng trốn tránh anh nữa, cầu xin em! Anh
yêu em! Anh không quan tâm chân của em như thế nào! Hãy tin anh, anh sẽ
hết sức nỗ lực, cố gắng chăm sóc cho em, chỉ xin em hãy quay về, Tâm
Dao!" Giọng điệu của hắn gần như cầu xin.
Bên đầu kia điện thoại một hồi trầm mặc.
"Tâm Dao!" Mộ Văn lo lắng kêu lên: "Em có nghe anh nói không? Cầu xin em nói cho anh biết, em rốt cuộc đang ở đâu?"
‘Cạch’ một tiếng, Tâm Dao đã cúp điện thoại.
"Tâm Dao! Tâm Dao!" Mộ Văn kêu to hai tiếng vào điện thoại, sau đó sững sờ
nhìn điện thoại thật lâu mới đặt xuống, tuyệt vọng nói: "Cô ấy cúp máy
rồi."
"Chẳng lẽ con bé chưa nói nó ở đâu sao?" Mẹ Hàn khẩn trương hỏi.
Mộ Văn lắc đầu, bỗng dưng nhớ tới, vừa rồi ở trong điện thoại, hình như mơ hồ truyền đến tiếng micro, thúc giục hành khách lên tàu. . . . . .
Ôi trời! Là ga xe lửa!
Mộ Văn nhảy dựng người lên, xoay người lao ra ngoài.
Cha Hàn đuổi theo, kéo áo của hắn, kinh ngạc hỏi: "Sao con gấp thế, muốn đi đâu?"
"Ga xe lửa!" Mộ Văn nói đơn giản, sau đó lao ra cửa, lập tức khởi động xe, chạy thẳng tới ga xe lửa.
Bình minh đã hé sáng báo hiệu sắp bắt đầu một ngày mới, làn gió buổi sáng
sớm thổi lướt qua mặt, mấy phút sau, hắn chạy tới ga xe lửa, dừng xe
xong, không kịp chờ đợi xông vào phòng đợi, nhưng, chỉ có lác đác vài
hành khách, không hề thấy bóng dáng của Tâm Dao đâu.
Hắn lo lắng đi tới quầy hướng dẫn, hỏi: "Xin hỏi, mười phút trước, có chiếc xe lửa nào rời khỏi ga không?"
Người hướng dẫn ngạc nhiên nhìn hắn."Xe lửa đi hướng nào?"
"Xe lửa đi bất kỳ nơi nào!"
Người hướng dẫn không hiểu, nhìn hắn chằm chằm, suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Mới vừa có một đoàn tàu từ thành phố Cơ Long đi về Cao Hùng vào ga,
hiện tại dừng ở đường ray thứ hai, vẫn chưa khởi hành."
Nghe vậy, hắn xông tới quầy bán vé, mua một vé, chạy như bay đến đường ray thứ hai.
Nhìn đường ray thật dài, vẫn không thấy bóng dáng Tâm Dao, hắn nhảy lên tàu, đi từng toa từng toa một, lo lắng tìm Tâm Dao.
Bước vào toa cuối cùng, hắn mừng rỡ dừng lại.
Tâm Dao đang cuộn tròn ở một góc toa, lông mày nhẹ chau lại, mắt nhắm chặt, hình như đang ngủ thiếp đi.
Hắn từng bước từng bước đi tới, dừng ở trước mặt cô, nhìn ngắm cô thật sâu, thật lâu, một câu cũng nói không nên lời.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rũ xuống trước trán cô, động tác
này lập tức làm cô tỉnh lại, cô sợ hãi mở to đôi mắt nhìn hắn chằm chằm.
"Anh. . . . . ." Cô ngập ngừng.
"Tâm Dao!" Hắn kích động hét to một tiếng, sau đó lập tức kéo cô lên, ôm
thật chặt vào trong ngực, "Tâm Dao, Sao em ngốc thế! Em cho rằng như vậy thì có thể bỏ anh được sao? Em thật khờ! Vì sao phải lẩn tránh anh? Anh không cho phép em rời bỏ anh, anh long trọng ra lệnh cho em, không được phép rời bỏ anh!"
Nước mắt nhanh chóng viền quanh đôi mắt mở to
của cô, tiếp theo không kìm chế được chảy xuống hai gò má, trong lòng
đau đớn, cộng thêm thân thể mệt mỏi, khiến cả người cô không còn sức
lực.
Cô yếu ớt dựa vào ngực hắn, mơ màng nói nhỏ nhẹ: "Sao anh biết em ở đây? Anh thật sự không nên tới!"
Trái tim Mộ Văn chấn động, sau đó liền ẵm cô lên.
"Đừng suy nghĩ gì nữa." Hắn dịu dàng nói: "Em mệt rồi, cần nghỉ ngơi thật tốt, tất cả đau khổ đều đi qua rồi."
Cô mệt mỏi, mệt mỏi thật sự, cô không thể suy nghĩ, không thể phân tích,
không còn sức lực để vùng vẫy, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, bay bổng khi nằm trong trong lồng ngực mạnh mẽ của hắn, cảm thấy rã rời.
Trong cơn mê man, cô cảm giác được đưa vào một chiếc xe hơi, chiếc xe lắc lư
nhẹ nhàng, rốt cuộc cô cảm thấy đầu óc mơ màng, không cách nào kháng cự
được nên ngủ thiếp đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Cô bị nắng chiều làm cho tỉnh lại.
Chớp mắt vài cái, sau đó mở ra, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc
giường xa lạ, trong lúc nhất thời, cô có chút mê hoặc, không biết đang ở chỗ nào.
Sau đó, cô chạm vào ánh mắt của Mộ Văn, lúc này mới
phát hiện ra hắn đang ngồi ở mép giường, đôi mắt sáng lên, lẳng lặng
nhìn cô.
"Mộ Văn!" Cô ngạc nhiên kêu lên một tiếng, chống tay ngồi dậy, "Đây là đâu?"
"Mau nằm xuống! Em cần nghỉ ngơi." Hắn ấn cô nằm xuống giường, nụ cười ân
cần và dịu dàng, "Đây là Vũ Hiên, đừng lo lắng, người nhà em cũng biết
em đang ở đây, họ muốn anh chăm sóc em."
Cô nghênh đón ánh mắt
của hắn, lặng lẽ nhìn hắn, biết ánh mắt của mình đã tiết lộ quá nhiều
cảm xúc, dù che giấu thế nào, cũng đều vô ích.
Hắn dùng tay vuốt ve mái tóc của cô, vuốt ve gương mặt của cô, nhỏ giọng nói: "Em đang suy nghĩ cái gì?"
"Em đang suy nghĩ. . . . . ." Cô nhẹ giọng nói: "Anh nên đi tìm một người con gái tốt hơn em. . . . . ."
Hắn che miệng cô lại, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
"Đừng nói như vậy nữa!" Hắn cất giọng khàn khàn nói: "Không có ai tốt hơn cả, trừ em ra. Vì tình yêu của chúng ta, em đã mất đi quá nhiều, cũng hy
sinh quá nhiều, mà những điều đó càng làm anh yêu thương em hơn, anh
không để ý gì hết! Đời này kiếp này, người anh muốn nhất chính là em, em đừng có mơ tưởng bỏ anh! Em đừng mơ tưởng! Nếu em có ý định chạy trốn,
vậy anh chỉ còn. . . . . ." Hắn bỗng dừng lại.
Cô bị che miệng, nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt chăm chú nhìn hắn.
"Vậy anh chỉ còn cách chặt đứt nửa chân của anh, như vậy, chúng ta liền huề nhau, xem em còn lấy cớ gì?" Hắn nặng nề nói.
"Mộ Văn. . . . . ." Thật vất vả cô mới ngừng được nước mắt, bây giờ lại
từng giọt từng giọt rơi xuống, "Em đầu hàng! Em đầu hàng!"
Hắn
vùi sâu gương mặt vào mái tóc cô, thở dài nói: "Cuộc sống về sau này,
chúng ta hãy tay trong tay, cẩn thận, từ từ đi qua, được không?"
Cô ôm cổ hắn, thật chặt thật chặt!
Ráng chiều dường như đỏ hơn, ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, trong phòng bóng dáng hai người dựa vào nhau, kề sát bên nhau.
Từ nay về sau, họ không bao giờ xa cách nữa. . . . . .
— Hết trọn bộ —