Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân

Chương 49: Nằm Bò Lên Bàn




Sau khi có điểm thi đại học, chuyện quan trọng nữa quyết định số mệnh chính là điền nguyện vọng.

Sau khi thi đại học, Hạ Quý đã nói với bố mẹ ý định của mình, trong lòng cô cũng đã có nguyện vọng của mình, cho nên khá là nắm chắc quyết định này.

Ngày tới trường điền nguyện vọng, sáng sớm Phó Dụ đã tới đón cô.

“Nghĩ kỹ rồi?” Phó Dụ nói bóng nói gió hỏi Hạ Quý vài lần, cô đều không nói cho cậu biết ý định của mình.

Bởi vì cô hiểu cậu suy nghĩ điều gì, dù sao nguyện vọng hai người cũng không giống nhau.

Cô cảm thấy, học tập nhiều năm như vậy, Phó Dụ nên điền tên những trường thật tốt, cô không nên trở thành nhân tố khiến cậu suy xét một trường học khác.

“Nghĩ kỹ rồi, Phó Dụ đâu?” Hạ Quý dời đề tài, sắc mặt Phó Dụ âm trầm.

“Ở trên xe.

” Phó Dụ để Hạ Quý lên xe trước, liếc mắt đã thấy một nữ nhân quyến rũ bên trong.

Đi du lịch nước ngoài về một chuyến, Phó Nhụy vốn đã xinh đẹp động lòng người nay lại càng thêm vài phần hương vị phụ nữ.

Hạ Quý đã trải qua chuyện này, tất nhiên hiểu rõ nguyên nhân.

Cùng bạn trai đã kết giao mấy năm đi du lịch, trai đơn gái chiếc, củi khô bốc lửa, tất nhiên phải làm chuyện tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía rồi.

“Hạ Hạ!” Thấy Hạ Quý, Phó Nhụy kích động hét lên, “Tớ rất nhớ cậu đó!”

“Cậu vẫn rảnh để nhớ tớ sao?”

“Đương nhiên, sao cậu lại không đi chơi cùng tớ chứ?” Phó Nhụy ấm ức bĩu môi hỏi.

“Thành tích chưa có, sao tớ có tâm tình đi chơi chứ? Điểm thi cậu thế nào?”

Thành tích của Phó Nhụy mọi người đều hiểu rõ trong lòng bàn tay, nhưng một năm lớp 12 này, dưới sự trợ giúp của Diệp Hâm và Phó Dụ, thành tích cô đã được cải thiện.

Dù có sự chênh lệch nhưng vẫn không tồi, vẫn có cơ hội học chung đại học với ba người bọn họ.

“Tớ được 526 điểm.

” Vẻ mặt Phó Nhụy ngạo kiều mà nói, “Lợi hại không?”

“Lợi hại!” Hạ Quý gật đầu, thành tích này có thể nói là cao nhất từ trước đến nay của Phó Nhụy, cô đúng thật là rất may mắn.

Có vài người thành tích ngày thường rất tốt, nhưng thi đại học lại không ổn, lỡ mất cơ hội với trường đại học yêu thích.

Từ nhà Hạ Quý tới trường học, dọc theo con đường, bọn họ thảo luận nhiều nhất chỉnh là điền nguyện vọng.

Phó Nhụy ôm cánh tay Hạ Quý nói, “Hạ Hạ, tới muốn học chung một trường với cậu, cũng muốn ở chung với cậu.



“Tớ định học đại học P, chúng ta có khả năng học chung được, nhưng cùng phòng thì có chút khó khăn.

Trường đại học P không tồi, từ nhà ngồi xe lửa hai tiếng đã tới nơi.

Phó Dụ nghe cô nói, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Cậu hỏi cô thế nào cô cũng không chịu nói, Phó Nhụy vừa hỏi đã nói ra, còn suy xét tình huống của Phó Nhụy.

Trong lòng cô, cậu còn kém hơn cả Phó Nhụy sao?

Phó Dụ ghen tị, còn tức giận, cảm thấy cô không đủ thích mình.

Nhưng nghĩ tới đồ vật trong balo, sắc mặt lại dịu hơn vài phần.

Đến trường học, trong lòng bốn người đều đã có quyết định, điền nguyện vọng rất nhanh.

Phó Nhụy kéo cánh tay Hạ Quý đi phía trước, “Chờ có giấy báo trúng tuyển, tớ sẽ tìm nhà thuê quanh trường, chúng ta ở cùng nhau!”

“Cậu không ở ký túc xá sao?”

“Vậy nếu chúng ta không được sắp xếp ở chung thì sao?”

Phó Nhụy không muốn ở trong trường, bố mẹ cô cũng vậy, mà Diệp Hâm cũng thế, muốn hai người sống chung.

Đương nhiên ý Diệp Hâm là mua một căn nhà, chỉ có hai người bọn họ sống.

Phó Nhụy lại tâm tâm niệm niệm ở chung với chị em tốt, Diệp Hâm thật đáng thương!

“Mau chóng thu phục bạn gái cậu đi, đừng đoạt Nhụy Nhụy của anh.

” Diệp Hâm nghe Phó Nhụy nói, thấp giọng nói với Phó Dụ phía sau.

Chuyện Phó Dụ thích Hạ Quý, Diệp Hâm sớm đã nhìn ra, bởi vì ánh mắt cậu nhìn Hạ Quý giống với ánh mắt anh nhìn Phó Nhụy.

“Cậu mang theo đồng phục không?” Phó Nhụy hỏi Hạ Quý.

“Có mang, cậu thật sự muốn chụp ảnh sao?”

Tối qua Phó Nhụy cố ý gọi điện thoại nhắc nhở Hạ Quý, bảo cô nhớ mang đồng phục tới, sau khi điền nguyện vọng xong, bốn người họ sẽ chụp ảnh ở trường.

Tuy rằng trước khi tốt nghiệp trường học đã tổ chức chụp ảnh, nhưng Phó Nhụy vẫn muốn tìm nhiếp ảnh gia, muốn chụp ảnh nhóm, lưu lại những ký ức tốt đẹp nhất.

Đây là chuyện vô cùng có ý nghĩ, Hạ Quý không có lý do từ chối cho nên đã đồng ý.

Bốn người vào nhà vệ sinh thay đồ, từ khi thi đại học xong tới giờ chưa tới một tháng, nhưng bốn người hầu như đã xảy ra một chút thay đổi.

Nhìn Hạ Quý một lần nữa mặc đồng phục trên người, sắc mặt Phó Dụ dịu đi rất nhiều.

Hạ Hạ của cậu vĩnh viễn đều xinh đẹp như vậy, là ánh sáng trong cuộc đời cậu, là mối tình đầu tươi đẹp nhất!

Ánh mắt Phó Dụ quả thật rất nóng, Hạ Quý trốn tránh không dám nhìn thẳng.

Phó Nhụy vẫn còn ở đây, cô còn chưa nói với cô ấy chuyện cô và Phó Dụ ở bên nhau.

Bốn người cùng nhau chụp ảnh, thời tiết tháng sáu vô cùng nóng, chụp một lát đã đổ mồ hôi.

Thấy Phó Nhụy và Hạ Quý mệt mỏi, Diệp Hâm lập tức bảo ngừng, quay về phòng học nghỉ ngơi,

Ngồi trong phòng điều hòa, bọn họ mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Phó Nhụy mệt mỏi không muốn chụp tiếp, đợi nghỉ một lát rồi về nhà.

“Tớ muốn tắm rửa!” Cả người đều là mồ hôi, vô cùng khó chịu.

“Vậy chúng ta về thôi.

” Hạ Quý đứng dậy lại bị Phó Dụ kéo lại.

“Em và Hạ Hạ có chuyện cần nói, hai người về trước đi, lát nữa bọn em bắt xe về là được rồi.



Phó Dụ nói xong lập tức lôi kéo Hạ Quý đi, Phó Nhụy chuẩn bị đuổi theo lại bị Diệp Hâm ngăn lại.

“Đừng quấy rầy bọn họ, chúng ta về trước.



“Chuyện gì vậy?” Phó Nhụy chớp chớp mắt, “Hạ Hạ và em trai em có chuyện gì?”

“Người yêu thì có thể làm gì? Tất nhiên là hẹn hò rồi!” Diệp Hâm búng trán cô một cái, đồ ngốc Nhụy Nhụy này thế mà chưa nhìn ra.

Vẻ mặt Phó Nhụy khiếp sợ, cô hoàn toàn không nghĩ tới điều này, hoặc là nói, trước nay cô chưa từng nghĩ tới Hạ Quý và Phó Dụ sẽ có chuyện gì, bởi vì ở chung ba năm, cái gì cô cũng chưa phát hiện!

Phó Dụ kéo Hạ Quý tới một phòng tự học, khóa toàn bộ cửa lại.

Bởi vì hôm nay là ngày điền nguyện vọng, cho nên phòng học cũng không có ai.

Gian phòng tự học này cũng rất hẻo lánh, ngày thường cũng không có học sinh học, chỉ để đựng đống bàn ghế không dùng tới mà thôi.

Không khí tỏa ra mùi nấm mốc nhàn nhạt, Hạ Quý khẩn trương nuốt nước miếng, chiếc quạt cũ kĩ phát ra âm thanh kẽo kẹt.

“Anh đưa em tới đây làm gì?”

“Trừng phạt đồ vô tâm em!”

“???” Sao cô đã thành đồ vô tâm rồi?

“Nằm bò lên bàn đi!”

“Anh… A!”

Hạ Quý còn muốn hỏi, Phó Dụ trực tiếp xoay người cô lại, để cô nằm bò lên một cái bàn gần nhất.