Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân

Chương 17: Đưa Em Đi Du Lịch




Công ty nhà Diệp Hâm bé hơn Phó gia một chút, Diệp Hâm đề nghị đi du lịch nước ngoài.

“Chúng ta cũng chưa đi du lịch với nhau bao giờ, nhân dịp nghỉ hè, chơi thỏa thích đi!” Diệp Hâm nói.

Mặc dù Diệp Hâm cũng là phú nhị đại, nhưng bố mẹ quản giáo vẫn rất nghiêm khắc, trước khi học cao trung, chỉ có thể ở nhà hoặc tới lớp học thêm, đi du lịch là chuyện không dám nghĩ.

Cuối cùng cũng chịu đựng thi đại học xong, lúc này không chơi thì bao giờ chơi?

Hai người ngày thường ngọt ngào, hơn nữa mới vừa nếm thử tư vị làm tình, Diệp Hâm muốn có nhiều thời gian riêng tư giữa hai người hơn nữa.

Phó Nhụy vốn thích đi chơi, Diệp Hâm còn bồi cô đi du lịch, sao cô có thể không đồng ý.

Hai người thương lượng mấy ngày, nhìn không ít ảnh đẹp, cuối cùng quyết định đi Úc.

Phó Nhụy theo thói quen đưa Phó Dụ và Hạ Quý theo, nếu bọn họ đi theo, không chỉ không gây trở ngại tới thế giới riêng của hai người, Phó Dụ và Hạ Quý còn có thể kết bạn du ngoạn, một công đôi việc!

Nhưng Phó Nhụy không nghĩ tới, mới thi đại học xong mấy ngày, Hạ Quý đã bắt đầu đi làm thêm.

Nghe được Phó Nhụy nói Hạ Quý không đi, trong lòng Phó Dụ mất mát.

Sau khi cảm thấy mất mát lại thấp thỏm, từ đêm đó cũng chưa gặp Hạ Quý lần nào, không biết trong lòng cô nghĩ gì.

Liệu cô có cho rằng cậu là biến thái không? Bỗng nhiên bắt cô cởi quần giúp mình đi vệ sinh.

Còn có thể cho rằng cậu là lưu manh, đi vệ sinh xong cũng không mặc quần, trần truồng để cô kéo lên giường.

“Em trai, thu dọn hành lý đi, chị đây đưa em đi du lịch xả stress!” Phó Nhụy không biết đi tới lúc nào, vỗ vỗ vai cậu.

“Em không đi.



“Cái gì?” Phó Nhụy thích náo nhiệt, Hạ Quý không đi đã thiếu một người, Phó Dụ cũng không đi? “Vì sao? Em ở nhà cũng đâu có gì làm!”

“Em có việc làm.



“Lừa ai chứ?” Phó Nhụy chống nạnh trừng mắt nhìn cậu.

“Tận hưởng thế giới riêng của hai người không phải là tốt sao?” Phó Dụ nhíu mày.

“Nhụy Nhụy, hai người chúng ta đi cũng được.

” Diệp Hâm đi tới, ôm eo Phó Nhụy dỗ dành cô.

“Chúng ta tự đi! Lần sau không đưa bọn họ đi cùng nữa!” Tính tình Phó Nhụy trẻ con, ôm lấy Diệp Hâm làm nũng.

“Được.



Diệp Hâm dỗ dành Phó Nhụy lên lầu, hai người thu thập hành lý, hôm sau bay sang Úc.

Bố mẹ đi công tác nước ngoài, Phó Nhụy cũng đi Úc, trong nhà chỉ còn Phó Dụ và người làm.

Phó Nhụy nói đúng một điều, Phó Dụ ở nhà không có việc gì làm.

Phó Dụ rảnh rỗi lại nhớ tới chuyện đêm đó, trong lòng càng thêm đắn đo không hiểu thái độ của Hạ Quý.

Cô chán ghét cậu, hay chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi?

Ngày thứ ba Phó Nhụy và Diệp Hâm đi Úc, Phó Dụ cũng không kìm nén được mà ra ngoài.

Thời điểm Phó Nhụy nói chuyện điện thoại với Hạ Quý, cậu cũng ở ngay đó, cho nên cũng biết nơi cô làm thêm.

Phó Dụ ăn trưa xong ra ngoài, cũng chưa thi lái xe nên chỉ có thể để tài xế đưa mình qua.

Phó Dụ rất ít khi đi dạo phố, trung tâm thương mại mới xây cũng chưa đi bao giờ, bể bơi ở ngay tầng một, nhưng tầng một đều là tiếng trẻ con khóc thút thít, thanh âm vui đùa, tiếng người lớn quát trẻ nhỏ… Âm thanh ầm ĩ khiến Phó Dụ nhíu mày, vẫn tiếp tục tìm kiếm thân ảnh người kia.

Hạ Quý mặc áo ngắn tay quần sóoc đứng ngay cửa ra vào bể bơi, đưa cho mỗi đứa trẻ tiến vào một lá phiếu.

Toàn bộ bể bơi cũng chỉ có một cửa vào cửa ra, cho nên Phó Dụ rất nhanh đã tìm được cô.