Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám

Chương 5: Chương 5





Bên khác.
Lộ Nhâm giống như bà Lưu vào vườn Đại Quan vậy, rất thích thú dạo qua dạo lại phim trường Đao Phong.
Hồi năm nhất cậu không có tài nguyên gì, năm hai đóng thuộc hạ trong phim cổ trang, trải nghiệm phim hiện đại lại càng ít.
Với lại mấy phim cổ trang đó đều là phim mạng, hầu hết đều quay ở mấy phim trường gần Hoành Điếm.
Mỗi lần cậu diễn đều là vai phụ mờ nhạt, cái gì mà thái giám, thị vệ, nói chung đều là đi qua đi lại trong cung, chưa bao giờ đến phim trường ngoài trời như thế này.
Bốn phương vị thời gian ngả bóng, máy móc bị đẩy khắp nơi.
Ánh nắng chói chang, một tay Lộ Nhâm che trán, híp mắt thấy một số thứ được học lúc lên lớp.
Bãi cỏ ở đường lớn lởm chà lởm chởm, màu xanh màu vàng lẫn vào nhau, có chọn cảnh như thế nào cũng không đẹp.
Nhưng mà đoàn phim cố ý bài trí một dãy đạo cụ vàng đen để cân bằng màu sắc.

Cuối cùng lên hình cũng không quá tệ, những thứ này cũng có thể thể hiện vẻ hoang tàn của con đường.
Cậu đến đúng lúc, buổi trưa đoàn phim cũng không nghỉ ngơi mà vẫn tiếp tục quay phim.
Bây giờ là lúc mặt trời lên cao nhất, bóng người chỉ bé nhỏ tí teo.
Dưới cái nóng như thiêu đốt, một nam diễn viên trẻ tuổi bị nam diễn viên đóng vai cảnh sát đánh ngã xuống đất, liên tục vùng vẫy.
Cậu ta bị viên cảnh sát dùng đầu gối của đè vào cổ, cả người bị đè xuống bãi cỏ đầy bùn bẩn, vừa nhìn đã thấy rất khó chịu, quay phim vác máy quay quay cận cảnh cậu ta từ trên xuống dưới.
Lộ Nhâm muốn nhìn rõ hơn nên bước lại gần hai bước, đứng ở trước vị trí khán giả xem phim.
Khi đến gần, Lộ Nhâm đột nhiên ngây ra.
..Đỗ Hoài.
Trong lòng Lộ Nhâm bỗng nhảy ra cái tên này.
Cậu biết Đỗ Hoài.
Những người khác đều bị vả mặt hoặc trên đường bị vả mặt, Đỗ Hoài cũng coi như là nhân vật nam chính diện ít ỏi của Đông Phương Chi Trúc.
Cũng không phải là Đỗ Hoài đặc biệt đến thế nào, chủ yếu do Đông Phương Chi Trúc sắp hết thời rồi.
Đỗ Hoài đến gần lúc kết thúc mới xuất hiện, phải nói tháp yêu cầu Maslow, “Hành trình của nam diễn viên xuất sắc nhất” đến phần hậu kỳ, tình tiết vả mặt được người khác tôn trọng đã chán ngắt vậy, dù sao thì Lộ Nhâm cảm thấy Đông Phương Chi Trúc không còn cách nào khác nên mới viết ra một nhân vật như Đỗ Hoài.
Đỗ Hoài là để tôn lên “nhận thức bản thân” của Ân Bắc Lâm.
Cậu ta là một người có năng khiếu, nhưng năng khiếu của cậu ta thực chất là để làm nổi bật tài năng của Ân Bắc Lâm.
Mỗi lần Đỗ Hoài và Ân Bắc Lâm đấu với nhau, Phương Đông đều miêu tả đại khái là:
"Đỗ Hoài kinh ngạc phát hiện, cậu ta tưởng rằng trình độ diễn xuất đến đây là cao lắm rồi, nhưng Ân Bắc Lâm lại giống như một vị thần vậy.

Anh ấy cùng với chính mình, đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới - một cảnh giới mới của diễn xuất.


Nghĩ lại đoạn miêu tả này, Lộ Nhâm nhất thời không nói nên lời.
Nhưng dù thế nào đi nữa, với tư cách là một đàn em của chính diện, thành tích của Đỗ Hoài trong truyện cũng không tệ, cậu ta đã giành được giải thưởng Nam diễn viên mới xuất sắc nhất của giải Cành Vàng.
Sau đó đến ngày trao giải, Đông Phương Chi Trúc lại điên cuồng nâng Ân Bắc Lâm lên.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, Đỗ Hoài nói tên của nam diễn viên mà cậu ta thích nhất trước mặt tất cả mọi người - Ân Bắc Lâm.
Còn nói gì mà mãi mãi đi theo bước chân của tiền bối Ân, tóm lại không biết Đỗ Hoài nhận giải hay giả bộ khen Ân Bắc Lâm nữa!
Nhưng thật lòng mà nói, giải thưởng của Đỗ Hoài quả thực là do cậu ta dựa vào năng lực bản thân mà giành được.

Tuy còn trẻ nhưng Lộ Nhâm bây giờ cũng có thể thấy kỹ năng diễn xuất của cậu ta rất tốt.
Cảnh quay của Đỗ Hoài là một cảnh quay rất cận cảnh.
Cổ của cậu ta bị nam cảnh sát ấn chặt, dáng vẻ công tử nho nhã, vì tư thế này mà mặt đỏ lên, lại thêm vũng vẫy không ngừng, đồ tây tinh tế trên người đều bị vấy bẩn, cà vạt bị nới lỏng, cả người nói như rất khổ sở.
Cậu ta diễn cảnh bị nghẹt thở rất sinh động.
Lộ Nhâm vừa nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy đau đớn, nhịn không được giơ tay bóp bóp.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Lộ Nhâm cúi đầu, phát hiện đó số lạ, còn là số ngắn có chín số, có vẻ như gọi quấy rối.
Cậu thấy có chút kỳ lạ, không để ý, bất cẩn va phải người đang đi tới.
Lộ Nhâm lùi lại hai bước, cắn răng.
Người đối diện nhỏ nhẹ “Ôi trời” một tiếng, được trợ lý đỡ lấy.
Lộ Nhâm vội vàng nói: “Xin lỗi.”
Cậu nhìn mới thấy người đối diện là một cô gái xinh đẹp thuần khiết vô cùng, mái tóc dài mượt mà óng ả, mặc một bộ quần áo chống nắng đơn giản, dáng người nhỏ nhắn, mắt to vô tội, là kiểu khiến người khác muốn bảo vệ.
...Nhiêu Manh Manh?
Đây không phải là nữ phụ trong Đao Phong ký hợp đồng hôn nhân với nam chính sao!
Đm, thì ra cuối cùng Đông Phương Chi Trúc thích kiểu như thế này.
Ký ức của nguyên chủ lại nổi lên, nhưng dường như có chút cảm giác bất mãn bị phóng đại, khiến Lộ Nhâm hoảng sợ.
Nhiêu Manh Manh nhìn sang, sửng sốt một lát, sau đó kinh ngạc nói: “Lộ Nhâm?”
Lộ Nhâm gật đầu.
Nhiêu Manh Manh có chút kinh ngạc nhìn cậu, như đùa cợt nói: “Cậu đúng là mỗi ngày một phong cách, ngày hôm qua với hôm nay khác quá rồi.”
Lộ Nhâm ngượng ngùng bật cười.
Cậu cảm thấy nguyên chủ với Nhiêu Manh Manh rất thân...!Lộ Nhâm cũng gật đầu không dám nói chuyện, sợ nói nhiều lộ nhiều.
Nhưng mà Nhiêu Manh Manh thích thú nhìn cậu, "Quần áo này của cậu...!Oa," Mắt cô chợt sáng lên, "Đây là mẫu mới mùa này của Balwin mà! Cậu lấy đâu ra vậy?"
Bộ đồ này là của Ân Bắc Lâm.
Lộ Nhâm không biết mẫu mới mùa này của Balwin là cái gì, cậu lúng túng gãi gãi, “Không, cái này không phải của tôi…”
“Đương nhiên tôi biết nó không phải của cậu!” Vừa nói xong, Nhiêu Manh Manh đi tới, vỗ vai Lộ Nhâm, thấp giọng hỏi: "Lộ Nhâm, dù sao cũng là bạn bè, cậu nói cho tôi biết làm sao mà cậu có được quần áo của nhãn hiệu này đi."
...Bạn bè?
Lộ Nhâm suýt thì sặc khi nghe thấy lời này.
Nhưng mà Nhiêu Manh Manh vẫn ở trước mặt chờ cậu trả lời, cậu mới nói thật, "Tôi thật sự không biết, đây là...!Đây là của người khác, tôi chỉ mượn một ngày rồi trả lại thôi."
Nhiêu Manh Manh nhìn cậu hai giây rồi bĩu môi, tựa như có chút bất mãn.
Lộ Nhâm nhìn vẻ mặt của cô, không muốn bị hiểu lầm lại giải thích, “Đúng lúc không có quần áo, nên người khác cho mượn.”
Nhiêu Manh Manh đâu có tin.
Những người trong nước nhận được đồ của Balwin chỉ đếm trên hai bàn tay, nên cô không tin “bạn” Lộ Nhâm không mặc mà cho mượn.
Nhưng Lộ Nhâm đã nói vậy, thì Nhiêu Manh Manh cũng không ngu xuẩn đến mức không biết cậu không muốn công khai con đường của mình.
Đều là người thông minh, Nhiêu Manh Manh khẽ mỉm cười, cũng không còn nói nữa, “Vậy được.”
“Điện thoại của cậu vẫn đang sáng kìa,” Nhiêu Manh Manh che miệng cười, “Cậu mau nghe đi, tôi đi trước, gặp lại sau.”
Nhiêu Manh Manh nói, Lộ Nhâm cúi đầu nhìn điện thoại.
Số ban nãy lại gọi tới, Lộ Nhâm gật đầu ý xin lỗi, đi tới góc tường trả lời cuộc gọi.
Bên kia, trợ lý với Nhiêu Manh Manh thì thầm.

“Manh Manh, cô và Lộ Nhâm cũng là bạn học?” Trợ lý Nhiêu Manh Manh ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cô với cậu ta và Đỗ Hoài là bạn học sao? Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc.”
“Đúng vậy, chúng tôi đều cùng một khóa.” Nhiêu Manh Manh thản nhiên giơ ngón trỏ lên, quấn một sợi tóc dài.
“Bình thường Lộ Nhâm cũng không nói lời nào, trước đây cũng không chào hỏi, tôi cũng chẳng nói.”
“Chậc, cũng đúng.” Trợ lý gật gật đầu, trợn mắt ngoác mồm, “Bình thường Lộ Nhâm như vậy, kênh kiệu nhìn mọi người, cũng chẳng nổi đến vậy, chẳng ai trong đoàn phim để ý đến cậu ta.”
Nhiêu Manh Manh nhún vai, “Nhưng mà hình như hôm nay cậu ta đổi phong cách rồi.”
“Đổi phong cách thì tính cũng vẫn vậy,” Trợ lý tặc lưỡi hai tiếng, “Đều là bạn học, cũng không biết Balwin tính thế nào, bố cục và tầm nhìn đều không ổn.”
Cô có chút cười trên nỗi đau của người khác, “Nhỡ đâu là giả, đến lúc bị bóc ra lại lên hot search.”
“Thôi vậy,” Nhiêu Manh Manh cười, “Chúng ta không cần nói cậu ta.”
“Chúng ta về phòng nghỉ đi,” Nhiêu Manh Manh vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, “Cảnh quay với anh Lâm mới là chuyện quan trọng nhất.

Bên khác.
Lộ Nhâm nghe điện thoại, còn chưa kịp trả lời thì trong điện thoại đã vang lên một giọng nói tức tối.
"Cậu Lộ đúng là người bận rộn," Giọng điệu người này không hòa nhã nói, "Còn không nghe điện thoại của tôi?"
Đây là ai?
Lộ Nhâm bỏ điện thoại xuống xem, trên đó không có ghi chú thì thôi đi, thậm chí còn không địa chỉ.
Lộ Nhâm đặt điện thoại lại bên tai, có chút bối rối hỏi: “…Anh là?”
Mấy chữ đơn giản này cậu bị bên kia hiểu lầm, cười nhạt.
“Đến giọng của quản lý cậu mà cũng không nhận ra?”
Đã cả một ngày, người đại diện không tìm cậu trên WeChat, lại gọi từ một số điện thoại lạ, ai mà biết đó là ai.
Lộ Nhâm không nói nên lời.
Nhưng ngay sau đó, cậu đột nhiên phản ứng lại.
Tay Lộ Nhâm buông bên người bỗng nắm chặt, ngập ngừng hỏi: “...Anh tìm tôi có chuyện gì?
Quả nhiên lời này của cậu khiến người kia cười nhạt hai tiếng, bĩnh tĩnh nói, “Tôi tìm cậu làm gì, cậu không rõ sao?” ”Rốt cục chuyện tối qua là như thế nào?” Anh ta nói, “Là đêm qua cậu nói ổn thỏa rồi nên tôi mới cho đi.”
“Tôi biết cậu đang ở phim trường phải không?" Giọng nói người đàn ông trầm xuống, "Biết điều đem đồ về công ty tìm tôi, đừng ép tôi phải đến đoàn phim đón cậu về.”
Trong lòng Lộ Nhâm “lộc cộc” một hồi, lưng toát mồ hôi lạnh.
...!Nghe giọng điệu này, nguyên chủ bị ép buộc?
Sau hai giây im lặng, Lộ Nhâm nắm chặt điện thoại.
Giây tiếp theo, cậu nói một cách chắc chắn, “Cái gì, tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Người bên kia hình như sững sờ một lúc, có lẽ là vì anh ta không ngờ cậu sẽ nói như vậy, bỗng yên lặng hai giây.
Lộ Nhâm nắm lấy thời cơ, tranh thủ bên kia không phản ứng kịp, nói: “Anh mà còn gọi điện thoại quấy rối như vậy nữa tôi sẽ báo cáo anh, bớt phiền tôi đi!”
Nói xong, Lộ Nhâm nhanh chóng cúp điện thoại.
Cậu vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, nhưng chưa đầy hai giây.
Điện thoại lại rung lên, Lộ Nhâm không còn cách nào khác, đành phải chặn số anh ta.
Lần này đến lượt WeChat.
Lộ Nhâm nhấp vào WeChat thấy một loạt cuộc gọi đến.
Lộ Nhâm rùng mình cúp máy, sau đó lại xóa.
Sau khi làm xong, cậu mới có thời gian để đọc lại tin nhắn mới nhất trước khi xóa.

“Lộ Nhâm, cậu ác thật, tốt lắm.”
Hai ngày sau không có năm triệu tệ cho anh Bân thì đừng trách tôi không nói trước.”
Lộ Nhâm “Đm” một tiếng khiến nhân viên bên cạnh phải quay sang nhìn.
Nhưng Lộ Nhâm không có thời gian để ý đến phản ứng của người khác, nhìn hai dòng tin nhắn, vẻ mặt dần dần có chút luống cuống.
...Vl! Lúc viết truyện Đông Phương Chi Trúc không có viết nhiều vậy, sao cậu đã nợ năm triệu tệ rồi?? Đừng có lừa cậu nhé?
Nhưng chính lúc này, trong tâm trí lúc có lúc không của Lộ Nhâm lại hiện lên ký ức lúc đó.
Ba giây sau, lòng Lộ Nhâm chìm xuống.
Cuối cùng cậu cũng biết bia đỡ đạn này lấy gan ở đâu ra để lừa Ân Bắc Lâm rồi.
Không có tiền làm gì cũng dám.
Nguyên chủ vay nặng lãi...
Cmn, Lộ Nhâm nôn ra máu.
Bia đỡ đạn có thể đừng thêm cảnh cho bản thân không?!! Cứu với!
Nhưng sau hai giây, Lộ Nhâm phát hiện ra chuyện còn kinh hãi hơn.
Cậu nhận ra bên trên còn mấy tin nhắn cậu chưa thấy.
Hồi trưa người đó gửi tin nhắn qua!
“Lấy được ảnh của cậu và Ân Bắc Lâm chưa?”
“Còn video của Ân Bắc Lâm?”
“Xong việc này, hết nợ năm triệu của anh Bân, tôi có thể cho cậu một triệu nữa."
“Ý cậu là sao? Sao không trả lời tin nhắn tôi.”
Bốn tin nhắn này rõ ràng đã được gửi từ một giờ trước, nhưng cậu hoàn toàn không nhìn thấy...
Đừng nói không nhìn thấy, đến cuộc đối thoại với người ghi là Trần Đức (Quản lý) này cũng là người đàn ông này gọi Wechat đến mới thấy.
...Nhưng khi nãy cậu xem điện thoại hoàn toàn không chú ý đến mấy tin nhắn này.
Một tiếng đồng hồ trước, một tiếng trước cậu đang làm gì?
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm im lặng.
Một tiếng trước...
Điện thoại bị giật lấy...
Wechat...!ghim...
Trong cơn hoang mang, hình ảnh Ân Bắc Lâm cười như không cười, đôi mắt đen thẳm không đoán được của anh hiện lên trong đầu cậu.
Lộ Nhâm, "..."
Thời tiết tháng sáu, đường sá nóng ran.
Trong lúc nóng nhất của buổi chiều, hơi lạnh trên người Lộ Nhâm lan từ trên xuống dưới.
“Lộ Nhâm, Lộ Nhâm?”
Nhiêu Manh Manh đứng trước Lộ Nhâm đang ngây người, vẫy vẫy tay, tò mò hỏi: “Cậu không sao chứ.”
“...Không sao...”
Nhiêu Manh Manh bĩu môi, giọng điệu ủ rũ này không thể không sao được..
Vừa thay quần áo liền thấy Lộ Nhâm ngẩn người đứng ở đây.
Nếu không phải vì Balwin trên Lộ Nhâm, Nhiêu Manh Manh cũng không quan tâm Lộ Nhâm xảy ra chuyện gì.
Được rồi, có thể nhiều hơn thế.

Nhiêu Manh Manh nhìn Lộ Nhâm không chút phô trương.
...Tên này, hình như quay lại dáng vẻ ngày trước rồi.
Từ góc độ này, không có lớp kẻ mắt trang điểm đậm, Lộ Nhâm đúng là có chút giống ngày trước.

Mặc dù chỉ một chút.
Những sợi tóc rũ xuống nhưng mà không che nửa mắt như ngày trước mà rẽ sang một bên, tóc mai đen nhánh tôn lên khuôn mặt trắng trẻo, lông mi giống như lông quạ rũ xuống.
Có lẽ là bởi vì ánh nắng mặt trời, mặt cậu cảm giác như có chút hồng hồng.
Nhiêu Manh Manh, "..."
Tại sao lại thấy mặt cậu bị ánh nắng chiếu hồng đẹp hơn phấn má của cô vậy?
Quên đi, một người đàn ông, đẹp hơn nữa thì có ích gì.
Nhìn ánh mắt đờ đẫn của Lộ Nhâm, Nhiêu Manh Manh thu lại ánh mắt, trong lòng khẽ lay động, chỉnh lại dây váy trắng.
Cô vừa đi thay quần áo mới.
Cách đây vài ngày, đạo diễn có ý muốn cô thêm cảnh đối đầu với nam chính Trần Nhược Ngu do Ân Bắc Lâm thủ vai.
Nhiêu Manh Manh biết chuyện nên cố ý nhờ trợ lý bí mật tìm người đọc kịch bản, quả nhiên cuối cùng có thêm một cảnh quay.
[Hoàn cảnh cầu vào: Chiều tối]
[Người phụ nữ váy dài, bên xe riêng, tuyệt vọng thê lương chết trong vòng tay Trần Đao.

]
[Cầu ra: Hoàng hôn u tối]
Tuy rằng đã xác định 80%, nhưng Nhiêu Manh Manh vẫn rất bình tĩnh, không hề khoe khoang.
Quả nhiên, cách đây vài ngày, tổ đạo diễn đã thông báo cho cô hôm nay đến đây.
Hôm nay là một vài cảnh cuối của "Đao Phong".

Cô là nữ phụ, vốn dĩ cảnh quay đã hoàn thành từ lâu - bây giờ để cô diễn không phải vì cảnh này sao!
Đây là cảnh đối đầu hạ màn với Ân Bắc Lâm.
Nhiêu Manh Manh nghĩ đến đây, không khỏi cắn môi, ngón tay lại móc tóc mình, trong lòng bỗng có chút rung rinh...
Người bên cạnh bỗng nhiên hít một hơi lùi lại phía sau.
Giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Nhiêu Manh Manh, cô bối rối liếc nhìn Lộ Nhâm bên cạnh, mới phát hiện ra trước mặt đang ồn ào.
Nhiêu Manh Manh vội vàng nhìn sang, ánh mắt chợt sáng lên!
- Ân Bắc Lâm đến rồi!
Anh bị một đám người vây quanh, đi cùng Đạo diễn Từ tới.
Đạo diễn Từ nổi tiếng khó gần trong giới, nhưng khi đi cùng Ân Bắc Lâm, gương mặt nghiêm nghị lại nở nụ cười, chỉ là không ai để ý tới.
Bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn Ân Bắc Lâm.
Nhân viên gần đó với Nhiễm Manh Manh gần như vô thức dừng mọi hành động, ánh mắt dõi theo Ân Bắc Lâm, cho đến khi anh chậm rãi đi tới đứng lại.
Nhiêu Manh Manh tỉnh lại từ cơn mơ.
Cô tự nhiên chào hỏi họ, “Đạo diễn Từ, anh Lâm.”
Đạo diễn Từ gật đầu, sau đó đột nhiên nói: “Đây là người mà cậu chỉ tên muốn cảnh đối đầu?”
“Đúng.” Giọng nói của Ân Bắc Lâm thản nhiên.
Nhiêu Manh Manh sửng sốt một hồi, kế tiếp chỉ cảm thấy tim mình nhảy bẩn hai giây.
“Ừm,” Đạo diễn Từ im lặng một giây, “Ừm… Thêm một cảnh này cũng không phải không được, khá là thú vị.”
… Xong rồi!
Nhiêu Manh Manh cố gắng hết sức kìm nén sự vui mừng, nở một nụ cười, đang muốn khiêm tốn đáp lại vài câu.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của cô đông cứng lại.
“Nếu đã như vậy,” Đạo diễn Từ nói, “Chàng trai, sao cậu vẫn chưa thay váy?”
Nhiêu Manh Manh, “...”
Nhiêu Manh Manh, “...”
Chàng trai Lộ Nhâm, “??????”