Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 74: C74: Cuộc hẹn




Địch Linh hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu, không, nói một cách chính xác thì hơn cô đến đây là để tìm Hạ Nặc.

Hạ Nặc nhìn cô thì thầm vài câu gì đó với người phục vụ, không lâu sau người phục vụ nọ đi tới với chiếc khay trên tay, một ly rượu trong suốt đang yên vị ở đó.

Người phục vụ đặt ly rượu lên bàn dài trước mặt Hạ Nặc, hơi cúi đầu nói: "Quý cô bên kia vừa nhờ tôi mang cái này đến cho cô.(*)"

(*) Hạ Nặc đang trong hình dạng thiếu nữ

Hạ Nặc khó hiểu nhìn Địch Linh. Không hiểu tại sao cô lại đưa rượu cho mình, đúng lúc Địch Linh tình cờ nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Địch Linh mỉm cười với cậu, rồi quay người rời đi.

Luôn cảm thấy cô ta hơi kỳ lạ.

Hạ Nặc nghĩ vậy, quyết định không chạm vào ly rượu.

Nhưng một điều kỳ quái đã xảy ra, cậu rất chắc chắn mình không hề chạm vào ly rượu, nhưng giọng nói của Địch Linh lại vang lên bên tai.

"Nếu muốn biết sợi dây chuyền ở đâu, hãy một mình đến căn phòng đầu tiên bên trái, cuối hành lang trên tầng hai."

Hả?

Hạ Nặc sửng sốt một lát mới nhận ra đây hẳn là một đạo cụ truyền âm, có tính định mục tiêu nên chỉ có mình cậu mới nghe được.

"Sao vậy?" Tiểu thư người cá nhận thấy cậu có gì đó kỳ lạ, nhìn ly rượu trên chiếc bàn dài.

Hạ Nặc do dự chưa đầy một giây liền kể lại câu chuyện, cuối cùng bổ sung thêm ý kiến ​​của mình: "Tôi nghĩ... chuyện này có gì đó không đúng."

"Hửm?"

"Cô ta có vẻ không phải là người tốt." Hạ Nặc hồi tưởng lại: "Lần cuối cùng tôi gặp, cô ấy rõ ràng không hề có thiện cảm với tôi, thậm chí còn ghét tôi."

Không cần nhìn cũng biết.


"Hơn nữa còn nhấn mạnh rằng tôi nên đi một mình cũng rất đáng nghi."

Trong rất nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, nhân vật chính mà tới cuộc hẹn một mình chắc chắn sẽ rơi vào cạm bẫy do kẻ thù giăng ra!

Biết có vấn đề nhưng vẫn nhảy vào, Hạ Nặc không kìm được muốn tức điên lên mỗi khi gặp cái cảnh quen thuộc đó. Hiện tại ai biết bản thân lại "may mắn" trải qua, nên cậu rất tự nhiên lựa chọn cách nói cho tiểu thư người cá biết, rồi hai người cùng nhau bàn bạc biện pháp đối phó.

Suy cho cùng, dù theo tiêu chuẩn của con người hay tiêu chuẩn của quái vật thì không thể nghi ngờ rằng tiểu thư người cá rất mạnh.

Hơn nữa Hạ Nặc không biết tại sao nhưng cậu luôn có quan điểm, cho dù gặp phải khó khăn gì thì tiểu thư người cá cũng có thể dễ dàng giải quyết. Nói cách khác, trước khi Hạ Nặc kịp nhận ra thì trong lòng cậu đã hình thành một niềm tin rất lớn đối với tiểu thư người cá.

Có lẽ là do tiểu thư người cá luôn hành động như thể cô biết mọi thứ và có thể đối mặt với chúng một cách dễ dàng nhỉ? Hạ Nặc nghĩ như vậy.

"Vậy cậu muốn làm gì?" Người cá mỉm cười nhìn thiếu niên trước mặt, giọng nói hời hợt khá tùy ý, có thể thấy được hắn(*) thật sự không để tâm chuyện này.

(*) Tiểu thư người cá đang ở dạng nam.

"Ừm..." Hạ Nặc trầm ngâm suy nghĩ một chút: "Tôi vẫn muốn xem cô ta đang âm mưu gì."

"Nếu cô ta thực sự biết tung tích của sợi dây chuyền, chúng ta có thể trực tiếp tìm thấy."

Không cần phải tham dự bữa tiệc tiếp theo, cũng không cần phải mặc quần áo phụ nữ thêm ba ngày nữa!

Nói xong, cậu không khỏi liếc nhìn người đàn ông này. Đến bây giờ cậu vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của hắn.

Nếu hắn thực sự không muốn tìm sợi dây chuyền, thì đâu cần phải đưa cậu đến bữa tiệc và chuẩn bị nhiều thứ như vậy.

Còn nếu muốn tìm, xét theo vẻ ngoài thì có vẻ như hắn không để tâm lắm, không hề tỏ ra lo lắng hay căng thẳng chút nào.

"Nếu cô ta không biết sợi dây chuyền ở đâu thì hành động của cô ta rất đáng ngờ." Hạ Nặc chống cằm, trông như đang suy nghĩ rất nghiêm túc: "Cô ta muốn giao dịch với tôi hay là muốn lợi dụng tôi để nhằm đạt được mục đích nào đó đây?"


"Nếu tôi không tới, cô ta nhất định sẽ không từ bỏ. Thay vì ở thế bị động, tốt hơn hết là chủ động xem xem cô ta muốn gì."

"Nhưng trong trường hợp này, vấn đề lại tới." Ánh mắt Hạ Nặc hiện lên vẻ đau khổ. Cậu vô thức nhìn người đàn ông với ánh mắt cầu cứu mà có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, "Làm sao đây? Chẳng lẽ tôi sẽ 'một mình' đi gặp cô ta thật sao??"

Cậu không hiểu sao nhưng chắc chắn rằng người đàn ông nhất định sẽ có biện pháp để cậu đạt được điều kiện này.

Vì thiếu niên đã đưa ra yêu cầu nên việc cho thú cưng yêu quý của mình ra ngoài chơi là một ý tưởng không tồi, nhưng tiền đề là nó phải luôn ở trong tầm mắt của cậu.

"Rất đơn giản." Người đàn ông dĩ nhiên sẽ không phụ lòng mong đợi của thiếu niên, "Chỉ cần..."

...

"Cộp, cộp, cộp" Đó là âm thanh giòn giã của giày cao gót bước trên sàn đá cẩm thạch.

Một thiếu niên mặc váy hồng đang đi trên hành lang, tư thế có chút lúng túng, nhưng dường như lại có một nhịp điệu tao nhã không thể giải thích được.

Thiếu niên cầm một chiếc quạt gấp màu ngà gõ gõ vào lòng bàn tay, nhìn vẻ mặt nhàn nhã của cậu, người không biết sẽ không ngờ được rằng cậu đang đi gặp một người có âm mưu gì đó với mình.

Nhưng lạ thay, ánh mắt của thiếu niên cứ liên tục rơi vào ngực của chính mình dù cố ý hay vô ý. Nhưng nếu nhìn kỹ ở đó thì chỉ có những bông hồng lớn để trang trí chứ không có gì khác.

Điều này chắc chắn sẽ khiến nhiều người đặt ra một câu hỏi: Cậu ấy đang nhìn cái gì vậy?...

Không biết Địch Linh dùng thủ đoạn gì mà dọc đường Hạ Nặc không hề gặp mặt những vị khách khác.

Cậu đi theo địa chỉ mà Địch Linh chỉ, đến cuối hành lang, đứng trước một căn phòng có số 1558, cậu giơ tay gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, mặc dù cô đã cố gắng để che giấu nhưng vẫn có thể nhìn thấy Địch Linh đang hơi lo lắng khi xuất hiện trước mặt Hạ Nặc, nhìn vẻ mặt kia không khó để tưởng tượng ra cô đã chờ đợi ở đây từ lâu.

Khi thấy bóng dáng của thiếu niên, Địch Linh vô thức nhìn về phía sau và ở đó không hề có người cá kia, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói khó tránh khỏi lộ ra một chút kiêu ngạo: "Cậu đã đến."


"Sợi dây chuyền đâu?" Hạ Nặc không có ý định cùng cô tán gẫu liền vào thẳng vấn đề.

Địch Linh phức tạp nhìn cậu, từ bộ quần áo quý giá đến món trang sức cũng đắt không kém và chiếc quạt gấp, không có gì ngạc nhiên khi cô rút ra kết luận rằng thiếu niên này rất được yêu quý.

Nhưng vậy thì sao, chẳng phải cậu ta cũng đã ngoan ngoãn bước vào cái bẫy của cô sao?

Địch Linh không khỏi bật cười.

Ngay từ lần cuối gặp nhau, cô đã điều tra Hạ Nặc rất kỹ. Thị trấn đã bị phong tỏa nên tin tức truyền đi rất nhanh, việc Hạ Nặc tiến vào biệt thự của tiểu thư người cá ngày đó được rất nhiều người chứng kiến và chuyện này rất nhanh đã được mọi người biết đến.

Cùng với thông báo trước đó của tiểu thư người cá về việc tìm kiếm sợi dây chuyền, Địch Linh dễ dàng có được thông tin mình muốn.

Tuy nhiên, cô đã đi đến một kết luận sai lầm - cô nghĩ rằng việc thực hiện nhiệm vụ này là cơ hội để thiếu niên kết duyên với tiểu thư người cá (mặc dù nó cũng đúng theo một nghĩa nào đó) và thiếu niên đã chinh phục được trái tim của tiểu thư người cá chỉ sau vài ngày (nghe hơi quá). Để lấy lòng tiểu thư người cá và hoàn thành nhiệm vụ, thiếu niên nhất định sẽ làm mọi cách để tìm lại sợi dây chuyền bị đánh cắp.

Với ý tưởng này trong đầu, cô đã thiết kế ra một loạt kế hoạch, khi bữa tiệc khai mạc và thiếu niên cũng đã xuất hiện thì kế hoạch của cô bắt đầu được thực hiện.

Mặc dù việc Nữ công tước ngất xỉu gây ra một thay đổi nhỏ nhưng nó cũng mang lại một số thuận lợi cho kế hoạch của cô. Không có sự chú ý của Nữ công tước, cô được tự do và có thể làm những việc cô luôn muốn làm nhưng không dám.

Sự xuất hiện của thiếu niên đồng nghĩa với việc kế hoạch của cô có thể được thực hiện suôn sẻ.

"Theo tôi." Địch Linh vội vàng quay người lại, không để Hạ Nặc nhìn thấy nụ cười quái dị trên mặt cô.

Cô đi thẳng về phía kệ trưng bày trong phòng, sau khi di chuyển một chiếc bình, trong phòng vang lên tiếng "ầm ầm".

Chiếc bàn ban đầu di chuyển ra xa, để lộ một cái lối đi tối tăm và một dãy bậc thang dẫn xuống dưới.

"Ở đây có một căn phòng bí mật, sợi dây chuyền được giấu trong đó." Địch Linh vui vẻ giải thích, để lấy được sự tin tưởng của thiếu niên, cô không ngại tiết lộ thêm nhiều thông tin: "Thật ra, người lấy trộm sợi dây chuyền là Nữ công tước!"

"Cô ấy luôn thích sưu tầm bảo vật quý hiếm, nhưng lại rất ghét tiểu thư người cá. Muốn dạy cho cô ta một bài học nên đã dàn dựng một vở kịch và trộm sợi dây chuyền trong lúc tiểu thư người cá không để ý."

"Cho nên cô ấy mới không đồng ý việc lục soát lâu đài, cũng không đồng ý giúp cô ta đi tìm trộm -- như vậy chẳng phải là trộm hô to có trộm sao?"

"Là vậy à?' Hạ Nặc không có ý kiến ​​gì.

Cậu không hoàn toàn tin vào những lời này.


Trước đó cậu cũng đã suy đoán liệu có phải Nữ công tước lấy trộm sợi dây chuyền hay không, nhưng phản ứng của người đàn ông khiến cậu lật ngược suy đoán này.

Nhưng Địch Linh lại thẳng thừng nói Nữ công tước là kẻ chủ mưu sau lưng, hoặc là cô ta cố ý lừa gạt, hoặc là không biết chân tướng sự việc.

"Chúng ta đi xuống đi." Địch Linh tìm đâu ra một chiếc đèn dầu cầm trong tay, trên mặt không tự chủ được hiện lên vẻ hưng phấn.

Hạ Nặc trong lòng hơi động, nghĩ lại vừa rồi Địch Linh có nói về bảo vật của Nữ công tước với giọng điệu kỳ quái, trong đầu cậu hiện lên một ý nghĩ: Mục đích thực sự của cô ta không phải là lấy trộm bảo vật của Nữ công tước đó chứ?

Vậy tại sao cô ta lại yêu cầu cậu đến? Muốn lợi dụng cậu?

Quả thực nếu bảo vật của Nữ công tước bị đánh cắp, thì Hạ Nặc, người từng vào căn phòng bí mật này chắc chắn sẽ có liên quan.

Nhưng... chỉ vậy thôi sao?

Hạ Nặc không khỏi có chút thất vọng trong lòng, cậu còn tưởng rằng là có một âm mưu to lớn nào đó đang chờ mình.

Hạ Nặc khẽ thở dài, thu hút ánh mắt kinh ngạc của Địch Linh. Không biết có phải là cô tưởng tượng hay không mà hình như cô nhìn thấy thứ gì đó đang chuyển động trên ngực cậu?

Nhưng nếu nhìn kỹ, trên đó không có gì khác ngoài những bông hoa trang trí.

"Đi theo tôi." Địch Linh tạm thời gạt đi nghi hoặc trong lòng, dẫn đầu đi xuống bậc thang.

Lối đi dẫn vào căn phòng bí mật vô cùng hẹp và chỉ có thể cho một người đi qua. Thế là có cảnh Địch Linh đi trước, Hạ Nặc theo sau. Hai bên bậc thang của lối đi mọc rêu xanh nhưng ở giữa cực kỳ bằng phẳng, cho thấy có người thường xuyên đi lại, trên tường có những viên đá phát sáng được dát cách quãng, những ánh đèn cực kỳ mập mờ nhưng chúng vẫn chưa được thay mới.

Hạ Nặc gần như không nhìn thấy bậc thang dưới chân mình, mỗi bước đi đều rất thận trọng, càng đi xuống không khí càng khó lưu thông, còn có mùi ẩm mốc mốc meo.

Hạ Nặc cảm thấy có chút ngột ngạt, không khỏi nhẹ nhàng chọc vào ngực mình, dường như nhận thức được nhu cầu của cậu, một luồng hơi nước trong lành đột nhiên xông tới.

Đi không biết bao lâu, hô hấp của Địch Linh càng ngày càng nặng nề, nghe ở trong hành lang nửa kín đặc biệt đáng sợ.

Nhưng so với cô, thiếu niên dường như không gặp rắc rối vì thiếu oxy, nếu không chú ý đến hơi thở của cậu thì hoàn toàn không nghe thấy được, nhất là khi bị tiếng thở lớn của Địch Linh che lấp.

Địch Linh không khỏi có hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh trước mặt cô xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, hoàn toàn thu hút sự chú ý của cô.

- --Đã đến căn phòng bí mật.