Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 56: Ngôi nhà nhỏ trong thôn




Edit: Hồ ly lông xù

Bạch Thủy Sinh không còn cách nào khác, đến lúc này mặt mũi cũng chẳng còn quan trọng nữa, nếu mình còn không theo kịp, đến con quỷ cuối cùng cũng không giết được, thì mình sẽ chỉ nhận được phần thù lao ít ỏi nhất!

Chín đạo sĩ chen nhau xông lên, nhưng vì ba người, Tần Thất Bảo, Phó Thành và Trần Phong phối hợp vô cùng tốt, một đường mạnh như vũ bão mà tiến vào, khiến bọn họ chậm chân chỉ có thể nhặt nhạnh mấy con quỷ nhỏ còn sót lại trên đường, toàn bộ phía trước thôn, thậm chí một con ác quỷ cũng không để lại cho bọn họ.

""Chúng ta cần tăng tốc lên, dù sao cũng phải giết ác quỷ, nếu không... chỉ chém giết những thứ này, tiền thù lao cầm về cũng chẳng được bao nhiêu."" Thiên Sư trong tổ bọn họ lên tiếng.

""Nhưng bọn họ quá nhanh!"" Bạch Thủy Sinh chém giết một con quỷ hồn, quay đầu nói.

""Chúng ta đi đường đó, không đi cùng đường với bọn họ nữa."" Thiên Sư kia liếc mắt nhìn Bạch Thủy Sinh, trong mắt mang theo điểm oán giận, nói xong xoay người nhanh chóng chạy theo một lối khác.

Theo lý thuyết, Bạch Thủy Sinh cùng với đám người Tần Thất Bảo đều từ Yến Kinh tới, cho nên cũng có quen biết nhau, kết quả ngay từ ban đầu anh ta đã chạy theo nhóm người bên này, còn nói Phó Thành chỉ là kẻ bám đuôi theo, khiến bọn họ phán đoán được thực lực của đội Yến Kinh, vì vậy bọn họ bị vọt mất cơ hội ngay từ đầu.

Nhưng cũng không thể chỉ trách Bạch Thủy Sinh, Lưu Toàn nghĩ qua, coi như biết trước được sự tình, không dám như ba người bọn họ xông vào cửa thôn, quỷ ở nơi đó thực sự quá nhiều!

""Nhưng mà Lưu trưởng lão, nếu chúng ta gặp lại gặp phải một đám quỷ thì có thể ứng phó được sao?"" Một chân nhân cấp bậc đạo sĩ trong nhóm lên tiếng hỏi.

""Bên này đường nhỏ không một bóng người, chắc quỷ cũng không nhiều, chúng ta cần phối hợp với nhau mới có thể ứng phó được."" Lưu Toàn nói.

Trong đội, thực lực của Lưu Toàn cao nhất, hắn đã quyết định, lời giải thích cũng khá thuyết phục, cho nên hai người đi về hướng đường nhỏ mà ông ta chỉ.

Còn dư lại hai người trong nhóm bốn người kia, họ cũng quyết định chọn một con đường khác, còn hai anh em Tô Hồng, Tô Hà vẫn một mực đi theo phía sau ba người Tần Thất Bảo, chuyên tâm đánh giết quỷ hồn.

Mặc dù đánh giết đám quỷ hồn còn sót lại trên đường cũng chẳng thu hoạch được lợi ích gì lớn, thế nhưng... ít nhất... vẫn an toàn mà còn có chút hiệu quả, trong thôn có rất nhiều quỷ, ba người Tần Thất Bảo đi một đường không có khả năng giết sạch toàn bộ bọn chúng, để hai người phía sau đánh giết đám quỷ còn sót lại vẫn là an toàn nhất, dù sao bọn họ cũng chỉ là chân nhân, nếu không có thực lực của Thiên Sư căn bản không dám đơn độc mở đường.

Bất quá hai anh em Tô Hồng phía sau nhưng lại giúp đỡ được ba người trước mặt dọn dẹp một chút phiền toái.

Pháp khí của Tần Thất Bảo là kiếm, đồng thời còn thêm cả bùa chú cho nên cả đoạn đường, đi qua cũng không tốn sức, Trần Phong và Phó Thành không giống nhau, hai người bọn họ, một người dùng phất trần, một người dùng nắm đấm, đuổi ma quỷ nhưng thực sự cũng lọt lưới vài con, nếu chúng đánh lén từ phía sau thì thật phiền phức, nhưng hiện tại phía sau đã có hai người Tô Hồng, Tô Hà hỗ trợ xử lý.

""Được rồi, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này một lát! Xem ở đây có thôn dân nào không.""

Ba người bọn họ đi một đường từ đầu thôn tới gần sát cuối thôn, cuối cùng dừng lại ở một bãi đất trống, Tần Thất Bảo lấy đồng xu tạo một cái kết giới nhỏ, có thể tạm thời ngăn cản quỷ hồn công kích trong khoảng mười phút, để cho mọi người tạm thời nghỉ ngơi một lát.

""Dường như không có bất kì thôn dân nào quanh đây.""

Phó Thành thở hổn hển, một bên xoa cổ tay ê ẩm vừa lên tiếng nói.

Đoạn đường này bọn họ đi một mạch tới, những ngôi nhà xung quanh đều an tĩnh dị thường, trên đường đi thì khỏi cần nói, ngoại trừ quỷ ra không hề có một bóng người nào, trong phòng này cũng là một mảnh đen nhánh, không hề có một tiếng động.

""Có người, nhưng không nhiều lắm, cậu xem bên kia còn có ánh đèn."" Trần Phong nghỉ ngơi chốc lát, nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào một ngôi nhà nhỏ phía bên phải ngay trước mặt bọn họ.

Ngôi nhà nhỏ này có kiến trúc hiện đại, đặt trong thôn này có chút kì lạ, những ngôi nhà khác đều làm bằng gạch ngói, thậm chí có chút đơn sơ, có thể thấy được cơ bản điều kiện của thôn này không được tốt lắm, mà ngôi nhà nhỏ có kiến trúc hiện đại kia nằm trong thôn này cũng có thể coi là ""Xa hoa"" rồi.

Lúc này, Tần Thất Bảo và Phó Thành cùng nhìn theo hướng tay Trần Phong chỉ, quả nhiên nhìn thấy được cửa sổ tầng hai và tầng ba của ngôi nhà kia đang sáng đèn.

""Đi qua xem thử xem, cảm giác có rất nhiều người bên trong."" Tần Thất Bảo phất tay, gọi hai người cùng nhau đi về phía bên đó.

Dưới sự điều khiển của cô gái, đồng xu kết giới cũng đồng thời di chuyển theo họ, giống như một vòng bảo hộ di động, chặt chẽ bảo vệ ba người bọn họ.

Tuy nhiên, mười phút trôi qua rất nhanh, ban đầu bọn họ chỉ nghỉ ngơi tại chỗ vài phút, hơn nữa đi qua đoạn đường này... lúc bọn họ đến trước cửa ngôi nhà, đồng xu tự động rơi xuống đất.

Trong nháy mắt quỷ hồn xung quanh lập tức bổ nhào tới, nhưng không nhiều lắm, chỉ có ba, bốn con quỷ bình thường, bị Tần Thất Bảo chém một kiếm, toàn bộ chết hết.

Tô Hồng và Tô Hà vẫn còn nán lại ở vùng phụ cận giết quỷ hồn, Tần Thất Bảo liếc mắt nhìn bọn họ, thấy họ cũng không gặp nguy hiểm, vì vậy trước tiên để Phó Thành tiến đến gõ cửa.

""Cốc cốc, Cốc cốc...""

Cửa bị gõ hai cái thì tự động mở ra, nhưng nó chỉ lộ ra một khe hở, phía sau là một con mắt đang cẩn thận quan sát bọn họ vài lần, sau đó cánh cửa mới được mở rộng hơn một chút.

""Các người vào đi, trưởng thôn cùng những người khác đều ở trên lầu.""

Cửa mở ra, Phó Thành và Trần Phong mới nhìn thấy rõ, đây chỉ là một cô bé khoảng chừng mười tuổi, trông khá xinh xắn, đôi mắt to tròn, chỉ là có chút nhỏ gầy, nhưng trong bóng tối nhìn cô bé cực kỳ lanh lợi hoạt bát.

""Mọi người trong thôn đều đang ở đây?""

Tần Thất Bảo nhặt mấy đồng xu ở cửa thả vào trong túi của mình, sau đó cùng bước vào cửa, nhìn cô bé dẫn đường phía trước hỏi.

""Đúng vậy, nơi đây là nhà bà ngoại em, bà em là thầy đồng."" Cô gái nhỏ gật đầu, cũng không nhiều lời, dẫn mọi người lên lầu.

Lầu hai có hai căn phòng, trong phòng đều có người, nghe thấy bên ngoài có tiếng động mới thò đầu ra xem, trông họ có vẻ lo lắng, tò mò đánh giá người tới, cô bé không để ý những người này, dẫn ba người phía sau lên thẳng lầu ba.

Trên lầu ba không có đồ đạc gì, khiến cho gian phòng trông rộng rãi hơn, người đứng cũng rất nhiều, nhìn thấy cô bé đi lên, đều rối rít chào đón.

""Tiểu Lê, phía dưới còn rất nhiều quỷ sao?""

""Trong phòng này sáng quá, bên ngoài lại quá tối, không thấy rõ được phía dưới.""

""Ba người này biết bắt quỷ đúng không?""

Mọi người ai nấy cũng xôn xao hỏi chuyện, cô bé tên Tiểu Lê kia mặt vẫn lạnh lùng, len qua đám đông đi tới chiếc giường gỗ nhỏ phía góc tường.

""Phía dưới quỷ rất ít, ít ra ta nhìn thất rất ít.""

Người nằm trên giường là một bà lão tóc hoa râm, thoạt nhìn tuổi tác đã cao, dường như bà đang bị bệnh, nằm trên giường trông khá yếu đuối.

Nhóm người này xác thực đều là những thôn dân may mắn còn sống xót, bọn họ là được bà lão hiện tại đang nằm trên giường kia cứu giúp, bà là thầy đồng trong thôn, bình thường bản lĩnh cũng không lớn, không đủ khả năng để xua đuổi ma quỷ, chỉ có thể loại bỏ một ít bệnh vặt mà thôi.

Khi trong thôn xảy ra chuyện, hai ngày đầu, phần lớn người dân trong thôn đều bị quỷ giết chết, sau đó cũng biến trở thành quỷ, những người dân sống gần ngôi nhà này đều được bà che chở giúp đỡ.

Bà đồng có một đứa con trai và hai cô con gái, cả ba đứa con đều không thích nghề nghiệp của mẹ mình, bọn họ tự mình ra ngoài học đại học rồi kiếm việc làm, mấy năm nay phát triển rất tốt, vốn định đưa bà ra ngoài sống, nhưng bà không muốn, nhất định ở lại trong thôn này, con gái bà không có biện pháp, đành cho người xây một ngôi nhà ba tầng ở đây.

Thời điểm xảy ra chuyện, bà dán đầy phù chú bên ngoài ngôi nhà, bên trong cũng có rất nhiều vật trừ tà, cho nên ma quỷ không vào được, vì vậy mấy ngày nay mấy chục người trong thôn đều chen chúc ở chỗ này.

""Bà ấy bị sao vậy?""

Tần Thất Bảo theo Tiểu Lê tiến về phía trước, nhìn thoáng qua bà lão trên giường, nhíu mày hỏi.

""Không biết, thân thể bà em rất tốt, ngày hôm qua vẫn không có việc gì, sáng sớm nay bỗng nhiên không thể cử động tay chân được."" Tiểu Lê lo lắng lôi kéo tay của bà lão.

""Có người đã bỏ bùa nguyền rủa bà ấy."" Tần Thất Bảo tỉ mỉ kiểm tra, sau một lúc lâu mới ngồi dậy kết luận.

""Nguyền rủa? Không thể nào, hai ngày nay bà đồng không hề ra khỏi cửa mà!""

""Đúng vậy, tất cả đều ở chung với nhau.""

""Chẳng lẽ những thứ tà vật kia đã lẻn vào được hay sao?""

""...""

Không chỉ có Tiểu Lê, những người xung quanh nghe vậy khuôn mặt đồng loạt đổi sắc, có chút lo sợ bất an.

""Không phải quỷ, quỷ sẽ không đi nguyền rủa con người, chỉ có tà sư mới làm."" lúc này Trần Phong mới mở miệng nói.

""Tà sư là người sao?"" Có người hỏi.

""Là người."" Tần Thất Bảo gật đầu.

Nghe được câu trả lời này, mọi người trong phòng đều yên lặng, bọn họ đồng loạt nhìn mọi người xung quanh, những gương mặt hết sức quen thuộc... thế nhưng lại đi nguyền rủa người khác, vậy chỉ có thể khẳng định... là người trong phòng.

""Các người đều quen biết nhau sao, trong này có người nào lạ không?"" Phó Thành vẫn trầm mặc, lúc này mới mở miệng hỏi.

""Không có, tất cả bọn họ đều sống gần đây."" Một người phụ nữ trẻ lắc đầu, những người khác cũng gật đầu phụ họa theo.

""Có thể tà sư đó giả trang thành dáng vẻ của thôn dân nào đó, tà sư cũng là đạo sĩ, trong đạo thuật có thuật pháp dịch dung, có thể thay đổi khuôn mặt."" Tần Thất Bảo nói.

Lời này vừa nói ra, nhất thời tất cả mọi người lâm vào khủng hoảng, trong phòng người đứng rất đông, vốn là chen lấn lẫn nhau nên chẳng còn bao nhiêu khoảng trống, ánh mắt người nào người nấy đều cảnh giác nhìn xung quanh, không biết trốn nơi đâu.

""Nhưng những người này lúc nào cũng ở chung với nhau sao? Người ở cấp bậc Thiên Sư cũng chỉ có thể duy trì thuật dịch dung trong vòng nửa giờ."" Trần Phong nghi ngờ nói.

""Tôi biết, nhưng hắn ta có thể tìm cách rời đi và thi triển thuật dịch dung một lần nữa, hoặc nếu tà sư đó biết cấm thuật, sẽ có biện pháp kéo dài thời gian dịch dung."" Tần Thất Bảo nói.

""Mọi người suy nghĩ một chút, hai ngày nay có ai thường xuyên xuống lầu đi nhà vệ sinh không!"" Tiểu Lê phản ứng đầu tiên, trực tiếp đứng lên nhìn về phía mọi người mở miệng nói.

Cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng tính cách lại trưởng thành, không giống như những đứa trẻ khác trốn đằng sau người lớn hoặc là núp ở trong góc, cô bé thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc mở miệng.

""Tiểu Lê nói đúng, mọi người nhớ lại xem, có những ai thường đi ra khỏi căn phòng này."" Tần Thất Bảo nói theo.

Căn phòng yên tĩnh một cách quỷ dị, mọi người nhìn nhau, sắc mặt vừa nghiêm túc vừa khẩn trương, cẩn thận nhớ lại.

""Tôi dường như nhớ ra, anh Quốc Cường thường đi ra ngoài rất nhiều lần...""

Lát sau, một thanh niên thận trọng nói, ngón tay chỉ về hướng người đàn ông trung niên bên cạnh.