Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 38: Bùa hộ mệnh giả




Edit: cầm thú

"Cho nên mới nói, đây là duyên pận, hiện tại con bé xuất viện, có phải về trường đi học tiếp không?" Phó Dụ hỏi.

"Có lẽ sẽ về trường, nhưng mà con vẫn chưa nói chuyện với cô ấy, hôm nay cô ấy chuyển đến nhà con ở." Khóe miệng Phó Thành không kiềm chế được kéo lên.

Nghĩ đến việc về sau Tần Thất Bảo sẽ ở trong nhà mình, trong lòng không kìm được vui sướng, trước đó vẫn lo lắng sau khi cô xuất viện không còn gặp mặt nữa, bây giờ giống như mỗi ngày đều có thể gặp.

"Con trai không tệ a, đã ở chung rồi đó!" Phó Dụ nghe vậy kinh ngạc nói.

"Ba đừng hiểu lầm, con mới sắp xếp cho Thất Bảo một phòng, cô ấy với con ngủ ở phòng riêng." Vẻ mặt Phó Thành có chút buồn phiền.

Lừa Thất Bảo về nhà đã coi như thành công rồi, nếu để cô trực tiếp ở chung phòng với mình, hằng ngày ngủ trên một giường, lỡ như lúc không kìm chế được, dọa đến Thất Bảo, khiến cô chạy mất thì phải làm sao bây giờ?

Cho nên Phó Thành quyết định, việc này phải suy tính kỹ hơn, thỉnh thoảng chạy đến phòng cô lăn giường, thời gian lâu cô sẽ có thói quen, sau đó anh có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ rồi!

"Đúng, Thất Bảo còn nhỏ, con đừng khi dễ con bé, nếu người bỏ chạy, đến lúc đó hối hận không kịp đâu!" Phó Dụ nghiêm túc dặn dò.

"Con biết, con chắc chắn không khi dễ cô ấy." Phó Thành bất đắc dĩ gật đầu.

...

Trong bếp, Tần Thất Bảo đang xào rau, động tác thuần thục cùng với mùi hương phát ra từ trong nồi, khiến cho Vương Cần có chút kinh ngạc, đứa nhỏ này không chỉ biết nấu ăn, mà còn xào rau giỏi như vậy, thật khiến người ta ngoài ý muốn!

"Thất Bảo, trước kia con thường xuyên ở nhà nấu cơm sao?" Vương Cần hỏi.

"Dạ... có thể coi là vậy, cũng không phải ngày nào cũng làm, khi nào rãnh rỗi con mới đi giúp." Tần Thất Bảo nghĩ nghĩ, trả lời.

Khi ở Các Tạo môn cô thường xuyên chạy tới phòng bếp, cũng không phải siêng năng lắm, việc nấu cơm này không do cô phụ trách, cô chạy tới phòng bếp là do ham ăn thôi, vừa ăn vừa học.

"Cha mẹ con thật có phúc, có thể nếm đồ ăn do con gái mình làm." Vương Cần cảm thán nói.

"Cha mẹ con mất sớm, con đi theo sư phụ, còn có một vài vị sư huynh muội." Động tác trên tay Tần Thất Bảo dừng một chút, sau đó vẻ mặt khôi phục bình thường, mở miệng nói.

"Xin lỗi Thất Bảo, khiến con nhớ lại những chuyện không vui." Vương Cần có chút kinh hãi, ban đầu bà còn tưởng gia cảnh Tần Thất Bảo không tệ, lớn lên trong gia đình có cha mẹ cưng chiều, kết quả con bé là cô nhi.

"Không sao ạ, cha mẹ con cũng ngoài ý qua đời, đối với con bọn họ không có ấn tượng sâu lắm." Động tác xào rau của Tần Thất Bảo không ngừng.

"Sư phụ, sư huynh muội của con đều đối với con rất tốt, giống như gia đình vậy, cho nên ngày tháng qua cực kì vui vẻ."

"Sư phụ? Con đi theo người ta học cái gì sao?" Vương Cần rất tò mò hỏi.

"Học một chút thủ thuật, nói ra sợ bác gái không tin, con học về phương diện xem phong thủy." Tần Thất Bảo mơ hồi nói.

"Phương diện xem phong thủy?! Có phải có thể bắt quỷ trừ tà gì đó không?!" Vương Cần nghe vậy kích động nói.

Tần Thất Bảo xào đồ ăn xong bỏ vào trong dĩa, sau đó quay đầu hướng về phía Vương Cần, không biết có nên trả lời thật hay không.

Trên đường đi bác sĩ Phó từng nói qua với cô, nói ba mẹ anh lá gan không lớn, không nên nói chuyện quỷ quái với bọn họ, lỡ đâu dọa bọn họ sợ, nhưng hiện tại chủ nhân hỏi cô như vậy, trả lời thế nào đây?

"Sao lại không nói? Có phải Thành nói gì với con rồi đúng không?" Vương Cần sốt ruột hỏi.

"Bắt quỷ trừ tà có chút khó khăn, con cũng tìm hiểu về quỷ, còn phong thủy, với phạm vi thời cổ giống nhau, ngoại trừ học cái này, con cũng tới trường, hiện tại học cấp ba."

Tần Thất Bảo cẩn thận suy xét cảm thấy không nên nói sự thật vẫn tốt hơn, nếu như dọa người thì không hay chút nào.

"Hóa ra là vậy..." Vương Cần đi lên có chút thất vọng.

"Sao vậy bác gái, bác mơ thấy ác mộng gặp quỷ sao?" Tần Thất Bảo thấy cảm xúc của bà không đúng, liền dò hỏi.

"Không có, ta có một người bạn, bà ấy nói trong nhà xảy ra chuyện ma quái, muốn tìm người giúp, ta nghĩ cháu học phong thủy có lẽ sẽ biết bắt quỷ trừ tà gì đó." Vương Cần giải thích nói.

"Bác gái bác tin rằng nhà bạn bác có ma náo loạn sao?" Lúc này, chính Tần Thất Bảo cảm thấy có chút kinh ngạc, chẳng phải bác sĩ Phó nói cha mẹ anh sợ nhất chính là những thứ này à?

"Tin, bà ấy nói có da có thịt, chúng ta không dám đi, nhưng bà ấy gởi video qua, căn phòng kia quả thực tà môn, không có gió cũng "phần phật", ta tuyệt đối tin có quỷ!" Vẻ mặt Vương Cần nghiêm túc nói.

Lúc này Tần Thất Bảo không biết phải nói gì, bộ dạng này của bá mẫu, một chút cũng không giống như sợ hãi.

"Có phải Thành thật sự đã nói gì đó với con không?" Vương Cần tới gần phía trước hỏi.

"Thành nó không tin những thứ quỷ thần này, ta thử thăm dò thái độ của nó vài lần, quyết định lừa gạt nó, để tránh gây tranh cãi với nó."

"Nói như vậy, bác gái tin trên đời này có quỷ?" Tần Thất Bảo cười hỏi.

Cô không ngờ rằng hóa ra bên trong còn cái cong cong quẹo quẹo, bỗng nhiên cảm thấy mẹ bác sĩ Phó rất được.

"Tất nhiên là ta tin rồi, trên người ta còn có mang bùa hộ mệnh," Vương Cần lấy bùa hộ mệnh trong túi ra cho Tần Thất Bảo xem, "Thất Bảo, sư phụ con dạy thuật phong thủy, vậy sư phụ con có quen cao nhân bắt quỷ nào có thể giúp bạn ta được không?"

"Bác gái, bùa hộ mệnh này của bác xin ở đâu?" Tần Thất Bảo không trả lời vấn đề sau của bà, mà cầm lá bùa hộ mệnh hỏi.

"Bùa này ta xin của một đại sư, do một chị em của ta giới thiệu, bảo đáng tin, một lá bùa này tốn 500 đồng, bảo ta gửi qua thư." Vương Cần lên tiếng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài phòng bếp, sợ con trai nhìn thấy lá bùa này.

"Bùa này là giả, bác gái bị người ta lừa rồi." Tần Thất Bảo quơ quơ lá bùa trong tay, nhíu mày nói.

Mặt trên lá bùa vẽ phù văn loạn xạ, một chút kết cấu cũng không có, giống như con nít vẽ lung tung, nhưng dùng bút đỏ rất giống, người không hiểu sẽ bị lừa gạt.

"Gỉa? Không có khả năng này, mấy người chúng ta ai cũng mua một tấm, chị em của ta nói sử dụng được, giúp bà ấy cản ba lần tai họa!" Vương Cần không thể tin nói.

"Bùa hộ mệnh chỉ có thể cản hai lần tai họa, sau đó hóa thành bụi, hơn nữa không phải tất cả bùa hộ mệnh đều có thể chắn hai lần, chất lượng không tốt ngăn cản tai họa một lần liền không còn tác dụng." Tần Thất Bảo nói.

"Con, sao con biết?" Vương Cần quay đầu hướng về phía thiếu nữ.

"Bởi vì con cũng biết vẽ bùa hộ mệnh, là loại có thể ngăn hai lần, nếu bác gái muốn, con sẽ vẽ miễn phí cho bác mấy tấm." Trên mặt Tần Thất Bảo mang theo ý cười, giọng nói chân thành.

"Chẳng phải vừa nãy con nói chỉ biết coi phong thủy thôi sao?" Sắc mặt Vương Cần lập tức thay đổi.

"Phong thủy là một loại trong đó, con học được khá nhiều, hiện tại con là thiên sư, biết bắt quỷ với vẽ bùa." Tần Thất Bảo thản nhiên nói.

"Qủa nhiên Thành nói gì đó với con bảo con không được nói cho ta biết!" Vương Cần nghe vậy cực kì kích động, bất chấp cả đồ ăn, tiến lên kéo tay Tần Thất Bảo qua.

"Dạ, bác sĩ Phó... Phó Thành anh ấy nói với con, bác trai bác gái không tin quỷ thần nhưng lại sợ mấy thứ này, bảo con đừng nói cho các người nghe." Tần Thất Bảo nói.

"Ta có thể đưa cách liên lạc với con cho bạn bè ta không? Bạn ta bị dày vò sắp chịu không nổi rồi, nếu con có thể giải quyết được, bà ấy sẽ trả thù lao rất lớn, còn có ta ở đây, tuyệt đối không để con chịu thiệt." Vương Cần mở miệng đảm bảo.

"Nhưng vấn đề bên bà ấy có chút khó khăn, nếu như con cảm thấy không giải quyết được, có thể nhờ cao thủ tới hỗ trợ, vẫn có phần của con."

"Sẽ giải quyết được ạ." Tần Thất Bảo nói.

Cô vừa mới nghe Vương Cần nói, có lẽ không phải vấn đề gì nghiêm trọng, khả năng là do mấy du hồn quấy phá, không thì là lệ quỷ, dù gì cũng phải gặp thử.

...

"Mẹ con ở trong phòng bếp thì thầm to nhỏ gì với bạn gái con đó?"

Hai người nói chuyện trong phòng bếp, đồ ăn trên thớt gỗ chưa xử lý xong, ngoài phòng khách Phó Dụ cảm thấy không đúng, đẩy đẩy con trai bên cạnh hỏi.

"Con đi xem thử." Phó Thành đứng dậy, đi đến phòng bếp.

Bên trong Vương Cần vừa thấy hắn vào, lập tức lấy bùa hộ mệnh trong tay Tần Thất Bảo giấu đi, chạy đến cái thớt gỗ phía trước thái rau.

"Không có việc gì đâu bác gái, Phó Thành anh ấy biết chuyện của con." Tần Thất Bảo cười xoay người đón Phó Thành, người sau còn chưa mở miệng hỏi, cô đã nói ra sự tình một lần.

"Mẹ, hóa ra người gạt con mấy chuyện này?" Phó Thành nghe vậy sắc mặt có chút không tốt.

"Thất Bảo này, ta bảo con Thành cực kì ghét những thứ này, con còn không tin!" Vương Cần buồn bực lẩm bẩm nói.

"Thất Bảo là thiên sư, bắt quỷ là nghề của cô ấy, con không ghét những thứ này, con chỉ tức vì mẹ tốn tiền mua bùa giả thôi." Phó Thành bất đắc dĩ nói.

"Mẹ tưởng là thật, mẹ không biết..." Vương Cần mở miệng giải thích.

"Không biết thì không nên mua, khi nào biết người ta có bản lĩnh thật sự mới nên bỏ tiền ra mua một tấm, nếu mang đồ giả lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao?" Sắc mặt Phó Thành nghiêm trọng.

"Bác sĩ Phó anh không cần lo lắng, bùa hộ mệnh giả chỉ là giấy vàng, ngoại trừ không có tác dụng, cũng không gây tai họa gì." Tần Thất Bảo trấn an nói.

Phó Thành: "..." Bùa hộ mệnh không có tác dụng còn gọi là bùa hộ mệnh sao?!

"Dù sao thì mẹ cũng xóa số liên lạc với đạo sĩ giả kia đi, lừa gạt tiền bạc, thay vì mua cái đó mẹ để tiền mua đồ bồi bổ thân thể đi."

"Mẹ hiểu rồi, mẹ xóa liền." Vương Cần buồn phiền cầm điện thoại ra trước mặt hai người xóa số kẻ lừa đảo kia đi, sau đó quay đầu nhìn Tần Thất Bảo, "Thất Bảo, khi nào con rảnh, ta dẫn con đi gặp bạn ta."

"Chủ nhật này đi, mấy ngày này con muốn liên lạc với sư huynh đệ bằng hữu ở Yên Kinh, con mất tích nửa năm chắc hẳn bọn họ sẽ lo lắng lắm." Tần Thất Bảo nói.

Hôm nay là thứ năm, cô dùng thời gian một ngày để báo bình an với bạn bè đạo giáo, sau đó đi đến hiệp hội đạo môn ở Yên Kinh báo cáo, nhận nhiệm vụ, nghỉ ngơi lâu như vậy, cũng tới lúc phải đi làm việc lại rồi.