Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 37: Gặp cha mẹ




Edit: cầm thú

Chuyện ma quái của lầu 7 ngay sau hôm đó được truyền khắp bệnh viện số 3, nhưng viện trưởng lập tức đưa ra thông báo, không cho phép nhắc đến chuyện này nữa, tránh cho người bệnh sợ hãi, cuối cùng tạo thành kết quả không tốt.

Vì thế bác sĩ và y tá chỉ dám lén thảo luận, hoặc là vô tình bàn tán, không dám lớn tiếng nói chuyện "ma quái" này trên hành lang.

...

"Thu thập tài liệu người nhà cho em, để lát nữa trở về thì em sẽ nghiên cứu một phen."

Thu phục nữ quỷ áo trắng xong, Tần Thất Bảo đi cùng với viện trưởng Nhậm làm kiểm tra tinh thần một lần, các chỉ số hạng mục bình thường, mà dựa theo tình hình thực tế, cũng tới lúc cô xuất viện rồi.

"Dựa theo lời nói của em, người lúc trước đưa em tới bệnh viện chính là kẻ thù, cho nên tên họ và số điện thoại có lẽ là giả."

Trong phòng bệnh lầu 7, y tá trưởng và hai y tá khác giúp thu dọn đồ đạc, sắp xếp căn phòng rối loạn trở nên ngay ngắn chỉnh tề, sau đó lấy mấy bộ quần áo trong tủ ra, bọc lại đưa cho Tần Thất Bảo.

"Em biết, chủ yếu là dựa trên bút tích của đối phương, hoặc là những tin tức này có chút sơ hở nào hay không." Tần Thất Bảo giải thích một câu, sau đó nhận quần áo, nói cảm ơn mấy y tá, rồi cầm lấy túi đi ra cửa.

"Thất Bảo, nếu như em rảnh rỗi thì đến đây thăm tụi chị nha!"

Bỗng nhiên phòng bệnh trống không, nên mấy y tá lầu 7 có chút không nỡ, vì thế đi theo cô và Phó Thành đến thang máy.

"Chắc chắn rồi, các chị đối xử với em tốt như vậy, em sẽ không quên đâu!" Tần Thất Bảo tiến tới ôm các y tá đến đưa tiễn cô, sau đó mới cùng Phó Thành vào trong thang máy.

"Không ngờ rằng em đã ở đây nửa năm rồi."

Rốt cuộc cũng chính thức xuất viện, lúc Tần Thất Bảo đi ra cửa bệnh viện, nhịn không được xoay người nhìn bệnh viện sau lưng thật lâu.

"Đúng vậy, nửa năm rồi, nếu anh chuyển đến bệnh viện số 3 sớm một chút, có thể đưa em ra ngoài sớm hơn."

Phó Thành cũng dừng lại, đi đến bên cạnh cô gái, giơ tay ôm bả vai cô, mở miệng nói.

Anh mới chuyển đến bệnh viện số 3 được một tháng, năm tháng trước đều là Thất Bảo một mình vượt qua, không có trí nhớ, không có sức mạnh, nhúc nhích liền gặp quỷ, còn bị ép uống thuốc, phải sợ hãi và bất lực như thế nào chứ?

Phó Thành không dám tưởng tượng.

"Em cảm thấy anh đến vào thời điểm khá chuẩn, nếu không để lâu dài anh chê em phiền thì sao!" Tần Thất Bảo biết tâm tư Phó Thành, vì thế ôm cánh tay anh.

Cô cảm thấy mình gặp được Phó Thành là điều cực kì may mắn, mặc kệ sớm hay muộn.

"Sẽ không chê em phiền đâu, em đáng yêu như vậy mà." Phó Thành cười nhẹ nhàng xoa đầu của cô.

Trước khi Tần Thất Bảo khôi phục trí nhớ, anh vẫn lo lắng không biết tính cách của cô có thay đổi nhiều hay không, sẽ bỏ rơi anh, hiện tại suy nghĩ mới cảm thấy có chút buồn cười, mặc kệ Bảo Bảo của anh có biến thành gì, ở trước mặt anh cô vẫn đáng yêu như vậy!

...

Hai người đứng ở cửa bệnh viện tình tứ một hồi, sau đó đến bãi đỗ xe, lên xe chạy đến biệt thự Phó gia.

"Bác sĩ Phó, anh muốn dẫn em về nhà sao?" Tần Thất Bảo có chút xấu hổ có chút chờ mong.

"Không phải chỗ anh đang ở, nhưng cũng coi như là nhà anh, dù sao ba mẹ anh cũng đang ở bên kia." Phó Thành mở miệng nói.

"Đi đến nhà ba mẹ anh?!" Tần Thất Bảo hoảng sợ, kinh ngạc mở miệng nói.

Chắc sẽ không phát triển nhanh đến vậy chứ, cô còn chưa chuẩn bị tốt, sao lại ra mắt cha mẹ rồi!! Qúa qua loa đi, nếu như cha mẹ đối phương không thích cô thì phải làm sao bây giờ?!

"Không phải tới biệt thự để gặp ba mẹ anh, anh đi đón Hinh Hinh, con bé quá ầm ĩ, bên kia còn có cháu trai, bọn họ lớn tuổi không chăm sóc nổi nhiều đứa trẻ như vậy."

Phó Thành có chút buồn cười nhìn Tần Thất Bảo một cái, giải thích.

"Anh cười cái gì? Em không biết anh đi đón Hinh Hinh!" Tần Thất Bảo nhìn vẻ mặt cười cười của anh, có chút tức giận quay đầu đi, khuôn mặt đỏ lên.

"Tâm trạng tốt nên anh cười thôi, không có cười em."

Xe dừng lại ở cột đèn xanh đèn đỏ, Phó Thành kéo tay Tần Thất Bảo qua, thừa lúc cô bất ngờ liền hôn lên gò má cô một cái, sau đó ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Bác sĩ Phó! Anh làm gì đó!" Thiếu nữ bị hôn còn chưa kịp chuẩn bị, mặt càng đỏ hơn, trợn to mắt quay đầu hỏi.

"Không làm gì cả, anh đang lái xe mà." Vẻ mặt người đàn ông vô tội cầm tay lái cười nói, "Còn nữa, sao em cứ gọi anh là bác sĩ Phó?"

"Không gọi bác sĩ Phó thì gọi là gì?" Tần Thất Bảo hừ một tiếng nói.

"Chúng ta là người yêu, em cũng xuất viện rồi, không còn là bệnh nhân của anh nữa, gọi tên anh là được rồi." Vẻ mặt Phó Thành rất nghiêm túc nói.

"Em gọi bác sĩ Phó quen rồi!" Tần Thất Bảo đỏ mặt phản bác.

"Thói quen cũng không được, em nhất định..."

"Lái xe đi, đèn xanh rồi, phía sau người ta ấn còi hối kìa!"

Phó Thành đang muốn sửa xưng hô của cô, kết quả Tần Thất Bảo giơ tay bẻ mặt anh qua, chỉ về phía đèn xanh đèn đỏ.

"Phó Thành: "..."

Được rồi, đợi lát nữa xuống xe rồi sửa, chuyện này anh chắc chắn không nhượng bộ, chung quy không thể để cô cứ kêu mình là "bác sĩ Phó" cả đời.

Hai vợ chồng Phó Dụ và Vương Cần ở trong khu biệt thự dành cho người già, lúc trước khi Phó Thành học trung học liền di chuyển đến đây, vẫn ở cho đến giờ.

Khu biệt thự dành cho người già, mỗi năm cảnh quang thay đổi một lần, cho nên không cũ kĩ chút nào, vách tường bên ngoài so với khu nhà lầu cách tân thì trông có chút cổ xưa, nhưng nói chung nhìn vẻ ngoài không tệ.

"Anh đi đón Hinh Hinh, em cũng đi cùng anh qua đó đi." Phó Thành dừng xe xong, nói với Tần Thất Bảo.

"Ba mẹ anh thì sao?"

Tần Thất Bảo nghe vậy mở cửa xe đi xuống, có chút lo lắng đi sát bên cạnh Phó Thành, cô nhớ rõ lúc trước đi làm nhiệm vụ từng gặp cha mẹ cực kì phản đối con trai có bạn gái, nói bộ dáng đối phương tốt, dụ dỗ con trai gì gì đó...

"Lý thuyết mà nói, mỗi ngày bọn họ đều trông chờ anh tìm bạn gái, nếu nhìn thấy em đảm bảo bọn họ rất vui mừng." Phó Thành nắm tay cô, an ủi.

Vừa nãy ở trên xe Tần Thất Bảo đã bắt đầu lo lắng, hiện tại xuống xe, lo lắng hiện rõ trên mặt, Phó Thành liền biết cô suy nghĩ cái gì.

...

Phó Dụ và Vương Cần đều về hưu ở nhà, bởi vì con gái lớn nằm viện, con dâu nghỉ việc để chăm sóc, con cái lại không có ông bà nội, năm nay cầu xin hai người bọn họ chăm sóc giùm.

Nên hiện tại vợ chồng già ở nhà trông cháu ngoại, thỉnh thoảng lại trông thêm đứa cháu gái, vì vậy cuộc sống không buồn chán, chỉ có duy nhất một điều lo lắng chính là hôn nhân đại sự của con trai, sợ hắn ba mươi tuổi cũng chưa tìm được đối tượng kết hôn.

Lúc này, Vương Cần đang ngồi trên ghế sofa đan nón len cho cháu gái và cháu ngoại, vừa đan vừa nói chuyện với bạn già bên cạnh, kết quả đúng lúc Phó Thành đến.

"Thành hôm nay con không đi làm sao?"

Hai đứa trẻ tranh nhau mở cửa, cửa mở ra, vợ chồng già nhìn thấy con trai đứng bên ngoài, Vương Cần lập tức đứng lên đón, tò mò hỏi.

"Không, hôm nay con xin phép nghỉ, buổi sáng mới từ thành phố Lăng Vân về, bên kia có chút việc phải làm."

Phó Thành không nói cụ thể cho ba mẹ biết, bởi vì chuyện này thực sự quá không khoa học, nhắc tới chuyện quỷ quái trên đời, có thể sẽ dọa bọn họ chết ngất mất, cho nên tùy tiện viện cớ.

"Như vậy à, mau vào đây, ăn cơm trưa... ôi, chao, ôi, cô gái này là ai?!"

Vương Cần vừa nói con trai vào nhà, ánh mắt bỗng nhìn tới phía sau anh, đến chỗ Tần Thất Bảo đằng sau, lập tức mở miệng kinh ngạc hỏi.

"Cháu chào bác trai bác gái, cháu là Tần Thất Bảo." Tần Thất Bảo vội vàng tiến lên phía trước, ngọt ngào chào Vương Cần và Phó Dụ ngồi trong nhà một tiếng, trên mặt mỉm cười ngoan ngoãn.

"Là Thất Bảo à, tên hay, bác rất thích." Vương Cần nhìn thấy con trai nắm tay cô gái, lập tức hiểu rõ, tươi cười hòa ái chủ động kéo tay Tần Thất Bảo.

"Con trai, đây là bạn gái con?"

Phó Dụ nghe thấy tiếng động ngoài cửa vội vàng chạy ra, nhìn con trai và Tần Thất Bảo, tò mò hỏi, vẻ mặt vui sướng trên mặt không kìm chế được rồi.

Con của ông rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi, đã đi tìm đối tượng, lại còn là cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy!

"Là bạn gái con, con rất thích cô ấy." Phó Thành thẳng thắn thừa nhận, sau đó đi vào tìm dép lê cho Tần Thất Bảo, hai người đi vào phòng khách.

"Các con ăn cơm trưa chưa? Để mẹ đi làm cơm cho!"

Vương Cần không hỏi Tần Thất Bảo vấn đề gì cả, nhiệt tình kêu cô ngồi xuống sofa, sau đó lấy đồ uống mua cho Hinh Hinh đưa cho cô, còn bưng hoa quả điểm tâm lên.

"Tụi con mới từ bệnh viện ra, chưa kịp ăn cơm, nghĩ ra phải đến đón Hinh Hinh." Phó Thành nói.

"Vậy mẹ đi nấu cơm cho các con, chờ nha, vừa hay buổi sáng mua rất nhiều đồ ăn, đã nấu rồi." Vương Cần nghe vậy hưng phấn chạy vào phòng bếp.

"Bác sĩ Phó, để em vô bếp giúp bác gái."

Tần Thất Bảo thấy Vương Cần lớn tuổi, một người lại vội vàng tới vội vàng đi, cho nên trong lòng băn khoăn, cuối cùng nói với Phó Thành một tiếng, đi vào phòng bếp.

Trước kia thời điểm ở Các Tạo môn, bản thân cùng nhóm sư huynh sư muội học nấu đồ ăn, nấu không tệ lắm, bây giờ liền vào phòng bếp giúp đỡ.

...

Thấy Tần Thất Bảo vào bếp giúp đỡ, Vương Cần cũng rất kinh hãi, các cô gái hiện đại trẻ tuổi hầu như không biết nấu ăn, bộ dạng của Tần Thất Bảo giống như sinh viên, có lẽ là năm ba đại học, vậy mà chủ động vào bếp giúp bà!

Lúc này hảo cảm của Vương Cần đối với Tần Thất Bảo tăng lên không ít.

"Người bạn gái này con tìm ở đâu, thật tốt, bộ dáng không nói, vậy mà còn biết nấu cơm, con trai con thật có phúc!" Phó Dụ vỗ vai Phó Thành nói.

"Cô ấy là bệnh nhân của con, trước đây bị chuẩn đoán nhầm, phải ở lại bệnh viện số 3 nửa năm, cũng may lúc con chuyển tới phát hiện không đúng." Phó Thành bỏ qua việc ma quỷ, nói chuyện tình của mình và Tần Thất Bảo một lần.

"Thật là, một cô gái tốt như vậy lại không bị bệnh tại sao bị đưa vào bệnh viện chứ!" Phó Dụ nghe như vậy, một chút ý tứ ghét bỏ cũng không có, ngược lại cảm thấy may mắn.

"Thật ra nếu Thất Bảo không bị đưa đến bệnh viện số 3, con cũng không có cơ hội gặp cô ấy."