Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 35: Gọi điện thoại cho người nhà




Edit: Méo Mèo Meo

Beta: Đại Gia

"Vừa rồi thứ bị xé thành mảnh nhỏ kia là người giấy, không phải Tần Thất Bảo, là do chị ấy dùng hoàng phù làm ra một người giấy." Lưu Vũ giải thích.

"Nhưng tôi chính mắt nhìn thấy rõ ràng là Thất Bảo mà!"

Vừa chịu kinh sợ xong lại nghe Lưu Vũ giải thích, vẻ mặt y tá càng thêm ngốc, người vừa rồi rõ ràng là Tần Thất Bảo a, nhưng sau đó bị một sức mạnh kì bí xé thành một đống giấy.

"Đó là thủ thuật che mắt, chị Thất Bảo là thiên sư, dùng người giấy làm thủ thuật che mắt rất đơn giản." Lưu Vũ nói.

"Thiên sư? Thiên sư là cái gì?!!!" Nữ y tá hoàn toàn không nghe lọt lời Lưu Vũ nói, vừa lắc đầu vừa nói năng lộn xộn.

Lưu Vũ thấy vậy cũng không muốn tiếp tục giải thích nữa, hối hận vì vừa nãy đã hiện hình ra, giải thích thế này còn không bằng không giải thích!!!

.....

Vì thế cũng trong sáng đó, khi y tá tới phòng Thất Bảo thay ca mới phát hiện đã xảy ra chuyện, không chỉ không thấy bệnh nhân đâu mà trong phòng cũng loạn hết lên, đồ đạc rơi hết xuống sàn hơn nữa đều bị phá nát.

"Đây là chuyện gì xảy ra? Tiểu Lâm với Tiểu Phương đâu? Sao lại ngất xỉu?"

Khi y tá trưởng bị một y tá kéo tới trước phòng bệnh 710, bên trong loạn thành một đoàn, lại thấy hai người ngất xỉu, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Bệnh viện số 3 của họ vì ngăn ngừa những tình huống đặc thù, việc trị an từ trước đến nay luôn được đảm bảo, thế nào lại trông giống vừa bị cướp qua chứ? Hơn nữa còn đánh hôn mê y tá trong viện.

"Không, không phải đâu y tá trưởng, đêm qua chúng tôi nghe thấy bên trong có âm thanh lạ nên chạy qua đây..."

Tới tìm y tá trưởng là y tá vừa mới tỉnh lại, cô tối qua cũng bị dọa hôn mê, trước đó hai y tá tỉnh lại đi vào phòng nhưng không thấy ra, cô mới vội vàng đi tìm y tá trưởng.

Cô đem chuyện xảy ra tối qua kể lại tỉ mỉ, nghe xong y tá trưởng sửng sốt, tưởng rằng cô bịa chuyện!!!

"Thật sự có chuyện như vậy sao?" Y tá trưởng nghe xong không tin hỏi lại, không ngờ rằng trên đời có ma quỷ tồn tại thật.

"Sau đó thế nào, tôi cũng không biết. Nếu chị không tin có thể đi hỏi chị Lưu, chị ấy không bị ngất."

Y tá nói xong sắc mặt tái nhợt, muốn về nhà mà không dám, cảm thấy phải tìm thấy Tần Thất Bảo mới an tâm, không thì trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến bộ dáng cô bị xé nát, nghĩ đến cũng thấy ăn không ngon ngủ không yên được.

"Vậy cô vào phòng nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi hỏi một chút rồi gọi điện cho người nhà Thất Bảo, nếu vẫn không tìm thấy cô ấy thì phải báo cảnh sát."

Y tá trưởng nói xong liền đi tìm y tá Lưu, còn y tá còn lại đỡ cô đến phòng nghỉ, vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra liền mềm nhũn chân.

Y tá Lưu đang ở phòng cấp cứu, cô không bị té xỉu nhưng cũng bị dọa cả người không ngừng run, mồ hôi lạnh đổ ra ướt hết lưng áo, đến phòng cấp cứu cũng là do bảo an đỡ lên.

Từ rạng sáng 4 giờ đến hiện tại là 7 giờ, qua một khoảng thời gian cả người cũng dần tỉnh táo lại rồi, thấy y tá trưởng tới, liền kể lại sự việc một lần, nhưng có một số việc do lúc đó sợ quá nên không nhớ rõ được.

"Nói như vậy là thực sự có quỷ...."

Y tá trưởng không bình tĩnh được nữa, y tá tuổi nhỏ còn có khả năng nói lung tung nhưng y tá Lưu bằng tuổi cô, đã ba mấy bốn mươi tuổi không có khả năng nói chơi, hơn nữa ý tứ trong lời nói hai người đều giống nhau, hiển nhiên chuyện có quỷ là sự thật.

"Là quỷ, thật sự có quỷ!" Y tá Lưu kích động nói.

"Tôi đi liên hệ người nhà Tần Thất Bảo."

Y tá trưởng thấy sự việc nghiêm trọng liền chạy đi tìm thông tin bệnh nhân, lúc trước đưa Thất Bảo vào viện là một nam một nữ, nói mình là bác trai bác gái cô, có lưu lại số điện thoại, bây giờ không thấy người, đầu tiên là phải liên lạc với người thân.

Nhưng khiến người ta buồn bực là, gọi điện thoại không có người nghe máy, nhớ lại hình như từ lúc đưa Thất Bảo nhập viện đến nay còn chưa từng đến thăm.

Không liên hệ được với người nhà, y tá trưởng không dám tự chủ trương, không còn cách nào khác đành phải đến văn phòng chủ nhiệm, hôm nay bác sĩ Phó nghỉ, cô không tìm thấy ai khác đành phải báo trực tiếp cho chủ nhiệm.

...

"Trước tiên gọi điện hỏi Phó Thành hỏi một chút, người bệnh do cậu ấy phụ trách, cậu ấy không phải đang yêu đương với người ta sao, không chừng biết gì đó."

Chủ nhiệm nghe xong, lại đi đến phòng bệnh Thất Bảo xem, thấy một mảnh hỗn loạn bên trong cũng cảm thấy sự tình không thích hợp, vì thế trước khi y tá trưởng báo cảnh sát, muốn liên hệ với Phó Thành trước.

"Cũng đúng, tôi lập tức đi gọi cho bác sĩ Phó."

Y tá trưởng từ chỗ quầy y tá tìm thấy thông tin liên lạc của bác sĩ Phó liền lập tức gọi điện.

....

Phó Thành và Tần Thất Bảo lúc này đang trên đường về Yến Kinh, bọn họ xuất phát từ sáng sớm, đã đi được nửa đường, không lâu nữa liền về tới Yến Kinh.

"Bác sĩ Phó, di động anh kêu!"

Tần Thất Bảo hôm qua ngủ ngon nên hôm nay tinh thần rất thoải mái, ở trên xe cũng không ngủ mà cầm điện thoại Phó Thành chơi trò chơi, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.

"Ai gọi vậy?" Phó Thành đang lái xe, không thể phân tâm nghe, chỉ mở miệng hỏi một câu.

"Hình như là y tá gọi, hay là em bật loa, nghe xem có chuyện gì?"

Tần Thất Bảo vốn dĩ có thể tự nghe nhưng nghĩ lại ở bệnh viện có một "cô" khác, nếu cô nghe máy liền bại lộ.

"Được, em mở loa đi." Phó Thành đồng ý.

Vì thế Thất Bảo liền nhận cuộc gọi, mở loa, phía kia liền có tiếng y tá trưởng gấp gáp hỏi: "Bác sĩ Phó, phòng bệnh 710 xảy ra chuyện, có quỷ xuất hiện, không thấy Thất Bảo đâu."

"Có quỷ?" Phó Thành nghe xong nghi hoặc hỏi.

Tần Thất Bảo ngồi ở ghế phụ nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi, sao lại thế này? Chẳng lẽ là tiểu quỷ nghịch ngợm hiện hình dọa mọi người?

"Bác sĩ Phó, tôi là y tá trực hôm qua, tôi tận mắt thấy Thất Bảo bị xé nát, biến thành một đống giấy!" Trong điện thoại truyền đến âm thanh của một y tá khác.

Lúc này không chỉ Phó Thành không nói gì mà cả Tần Thất Bảo cũng ngây ngẩn cả người, lúc cô đi còn cố ý rót vào trong người giấy một ít năng lượng, vẫn có khả năng chiến đấu, như thế nào lại bị xé thành mảnh nhỏ? Chẳng lẽ đụng phải ác quỷ?

"Bác sĩ Phó?" Thấy bên này không trả lời, bên kia liền sốt ruột hô lên.

"Y tá trưởng, tôi đây, không cần lo lắng, cái bị xé nát kia chỉ là một người giấy thôi."

Sự tình đã đến nước này, Tần Thất Bảo cũng không giấu nổi nữa, đành thở dài lên tiếng.