Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 60




App phòng thử đồ VR đẩy mạnh rất thuận lợi, đoàn đội khai thác đều là bạn học đại học. Nhìn bọn họ ngày đêm mê mẩn với công việc khiến Châu Phóng nhớ lại những ngày đầu thành lập YiMi, cũng tuổi trẻ nhiệt huyết như thế, ai cũng mang khí thế không biết trời cao đất trộng, tâm tư hào hùng. Điều này khiến cho Châu Phóng yên tâm hơn đối với lần đầu tư này.

Nhoáng cái đã gần hai tháng trôi qua, công trình hội quán sinh hoạt đã đến giai đoạn cuối cùng, gần đây Châu Phóng mỗi ngày đều ở công trường, cùng người phụ trách của công ty nghiệm thu.

Từ công trường về công ty đã hai giờ chiều, lúc này mới gian nan rút ra được một ít thời gian ăn trưa. Trợ lý đói từ trưa đến giờ, hai người chỉ đành tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ để giải quyết vấn đề ấm no.

Trợ Lý không biết từ lúc nào đã từ một ngay thẳng boy lại càng ngày càng trường tụ thiện vũ(*), Châu Phóng ngồi nghe phân tích logic, có đầu có đuôi của hắn, trong lòng cũng cảm thấy an ủi. Châu Phóng duỗi đũa đến đĩa đồ xào hải sản, mới vừa đưa đến bên miệng, mùi tanh của hải sản xộc lên khiến cô muốn nôn.

(*)Trường Tụ Thiện Vũ, Đa Tiền Thiện Giả: ống tay áo dài khéo múa, nhiều tiền khéo đầu tư. có thể hiểu nôm na là mạnh vì gạo, bạo vì tiền.

Châu Phóng vừa buồn nôn, tuyến lệ bị kích thích khiến trước mặt mờ mịt một mảng hơi nước, cả khoang miệng đều là vị chua rất khó chịu khiến cô ăn uống không vô. Cả một bàn mỹ vị trước mắt cũng không giúp cô khá khẩm hơn.

Trợ lý thấy cô vẫn luôn buồn nôn liền lấy làm kỳ quái, nhịn không được hỏi "Châu Tổng, chị sao vậy? Cảm tháy không thoải mái hả?"

Châu Phóng nhíu nhíu mày "Đồ ăn này có phải không được tươi không?"

Trợ lý gắp một khối hải sản lên ngưởi thử "Cũng bình thường mà?" Hắn nhìn Châu Phóng, nói tiép "Chắc là chị mệt mỏi quá rồi, gần đây còn không được ngủ ngon nữa, lúc em ngủ không được cũng chẳng muốn ăn gì cả."

Châu Phóng có vẻ hơi trầm tư, chỉ ừ môt tiếng.

Khoảng hơn ba giờ chiều, Tống Lẫm gọi điện cho Châu Phóng, nói phải đi công tác, bảo Châu Phóng giúp hắn đi đón Tống Dĩ Hân, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh rằng Tống Dĩ Hân đặc biệt nói với hắn nhất định phải để cô đi đón.

Châu Phóng ngẫm lại, Tống Dĩ Hân không có việc gì khẳn định không đăng tam bảo điện, tám phần là có việc mới tìm cô/

Gần đến giờ tan học, Châu Phóng đi đến trường học mới của Tống Dĩ Hân. Trường mới này không xa như trường học quý tộc trước đây của con bé, bởi vì ở nội thành, tình hình giao thông phức tạp hơn nhiều, hoàn cảnh chung quanh cũng kém rất nhiều, Châu Phóng tìm nửa ngày mới tìm được Tống Dĩ Hân.

Châu Phóng dẫn Tống Dĩ Hân đi ăn cơm, có kin nghiệm buổi chiều, Châu Phóng chỉ gọi một chén cháo ăn kèm rau dưa.

Tống Dĩ Hân đã quen thuộc với CHâu Phóng rồi, nói chuyện cũng rất cởi mở, bây giờ con bé không kiếm chuyện làm Châu Phóng khó xử nữa, cũng sẽ không cố tình lấy lòng.

Châu Phóng quá trẻ tuổi, cô không thể ép mình làm một người mẹ kế lương thiện hiểu chuyện được, cô chỉ hy vọng bản thân trở thành bạn của Tống Dĩ Hân, hai bên đối xử chân thành với nhau.

Tống DĨ Hân hăng hái ăn cơm, đột nhiên nhớ tới mục đích tìm Châu Phóng, lại bỏ dở mà vô cùng lo lắng lục lọi trong balo, lấy ra mấy tờ bài thi, đưa cho Châu Phóng.

"Ký tên đi." Vẫn là giọng điệu không biết lớn nhỏ đó.

Châu Phóng cầm mấy tờ bài thi Tống Dĩ Hân đưa đến, lật xem từng tờ một, nhìn điểm số dọa người bên trên, nhịn không được cảm thán "Cháu cũng thật lợi hại, đây là tổng điểm hay là xếp hạng trong lớp vậy? Mười lăm điểm? Tôi không nhìn lầm chứ?" Châu Phóng nhìn bài thi từ đầu đến cuối, nhịn không được bội phục Tống Dĩ Hân "Phần trắc nghiệm sai sạch, không dễ nha, Cháu phải biết xác suất sai toàn bộ thấp lắm đó. Sao cháu có thể hoàn toàn tránh hết các đáp án chính xác vậy? Thảo nào lại phải tìm tôi ký tên, đưa cho ba cháu, không chừng bài thi này thành giấy vụn, bị xé nát rồi."

Tống Dĩ Hân bị Châu Phóng nói tới mức xấu hổ vô cùng, nhịn không được phản bác "Đây là lần đầu tiên tôi thi thấp như thế!"

"Vậy bình thường được bao nhiêu điểm?"

"... Ba mươi mấy..."

"wow" Châu Phóng trợn mắt "Cao ghê ha."

Vẻ mặt khinh thường của Châu Phóng cuối cùng cũng chọc giận Tống Dĩ Hân, con bé đập tay lên bàn một tiếng thật vang "Ký tên cái là được, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"

Châu Phóng không thèm để ý con bé, tiếp tục xem bài thi khác "Điểm ngữ văn thi rất cao nha, tối đa 150 điểm thi được 128 điểm." Châu Phóng lật bài thi, nhìn thấy đề văn, theo bản năng đọc lên "'mưa xuân thu ý'? Chậc chậc, văn nghệ ghê, không ngờ nha Tống Dĩ Hân."

"..." Tống Dĩ Hân càng nghe càng xấu hổ, đặc biệt là lối hành văn cổ lổ sỉ kia, viết ra toàn là tâm tình thiếu nữ, đọc lên nghe cứ như bệnh tâm thần. Tống Dĩ Hân nhịn hết nổi, giật lại xấp giấy thi, khóe miệng co rút "Tìm dì ký tên tuyệt đối là quyết định sai lầm!"

Thấy con bé có dấu hiệu thẹn quá hóa giận, Châu Phóng không chọc nữa, cười hì hì cầm bài thi về, mỗi tờ đều giả chữ ký Tống Lẫm mà kí lên.

"Thành tích của nhà mi cũng tệ quá chừng. Ba nhà mi cũng chỉ biết buôn bán, vừa nhìn đã biết lúc còn đi học cũng chẳng học hành nghiêm túc."

"Dì nói bậy!" Vừa nghe Châu Phóng nói Tống Lẫm như thế, Tống Dĩ Hân lập tức xù lông "Ba tôi năm đó là thủ khoa, THỦ KHOA! Chưa từng đóng một đồng học phí nào, trường học còn thưởng tiền lại cho Ba."

Châu Phóng chỉ biết Tống Lẫm học cùng trường với mình, cô kém hắn sáu tuổi, thật sự chưa từng nghe danh học trưởng Tống Lẫm. Dù trường cô học là tốt nhất thành phố, nhưng cô cũng từ trong đó đi ra nên chẳng thấy Tống Lẫm lợi hại chỗ nào. Bây giờ nghe được thành tích huy hoàng của hắn thời đại học, thật có chút bất ngờ.

"ồ" Châu Phóng mang ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Tống Dĩ Hân "Cũng biết bảo vệ ba ghê ha, đúng là con ruột mà!"

Tống Dĩ Hân bị vạch trần, vừa bực bội vừa xấu hổ trừng Châu Phóng "Ổng là chồng của dì, sao dì lại nói ông ấy như thế?"

Châu Phóng cười "Còn chưa phải mà."

"Xùy" Tống Dĩ Hân khinh thường mà ngẩn cao đầu, không thèm tiếp chuyện Châu Phóng nữa.

aizzz bệnh ngạo kiều lại tái phát rồi.

***

Trên đường đưa Tống Dĩ Hân về nhà, di động Châu Phóng đột nhiên vang lên.

Cô thoáng nhìn tên trên màn hình hiển thị, là thằng nhóc trợ lý của cô. Trợ lý đương tuổi thanh niên, mới hai mấy tuổi đầu, tan ca thì sẽ vui chơi đến trời đen kịt, nếu không phải chuyện gì nghiêm trọng, tuyệt đối sẽ không gọi điện vào giờ này, Châu Phóng nhíu mày, có chút bất an.

Ấn nhận cuộc gọi, vừa mới kết nối thanh âm rối loạn của trợ lý liền truyền tới.

"Châu Tổng, có chuyện rồi! Chị lên mạng xem tin tức đầu tiên đi."

Xe chạy đến ngã tư đường, vừa hay gặp đèn đỏ, Châu Phóng dẫm phanh, sắc mặt dần dần trầm xuống "Chị đang lái xe, không xem được, có chuyện gì?"

Trợ lý càng nói càng hoảng, lúc nói chuyện thanh âm cũng run rẫy "app phòng thay đồ VR và Tô Dữ Sơn đang bị mắng thảm."

"Sao lại như thế?"

"Cloud Storage có vấn đề, loại hình lưu trữ họ sử dụng có thể vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng, đây là một bug, cơ sở dữ liệu của khách hàng nạp vào cloul Storage, vấn đề bảo mật làm không tốt. Hiện tại cloud storage bị hacker tấn công, rất nhiều thông tin cá nhân của khách hàng bị lộ ra ngoài. Trong đó có mấy người là người nổi tiếng, họ đăng công khai trên trang cá nhân nói rằng cảm thấy danh dự bản thân bị tổn hại, lên án mạnh mẽ công ty phát triển app, còn có vài người nói muốn đưa ra tòa."

Hiện tại Tô Dữ Sơn là nhà đầu tư lớn nhất của app này, tự nhiên khó thoát khỏi trách nhiệm.

Đây là lần đầu tiên Châu Phóng đầu tư lớn như thế, không ngờ chưa đến hai tháng đã xảy ra chuyện lớn như thế.

"nếu Cloud Storage sớm đã có vấn đề, tại sao hiện tại mới bị bới ra?"

"Những người phát triển app này đều là sinh viên, ý thức về vấn đề pháp luật tương đối kém, trước đây từng xảy ra vấn đề nhưng đều lén đàm phán để giải quyết, lần này bị hacker tấn công, xảy ra vấn đề trên diện rộng cho nên..." Trợ lý càng nói càng sợ hãi "Châu Tổng, công ty đưa ra quyết sách sai lầm lớn như thế, lần đầu tư tiếp theo của Nhân Duy Tư Đặc rất có khả năng sẽ dừng lại, vậy hội quán sinh hoạt..."

Đèn đỏ đếm ngược những giây cuối cùng, Châu Phóng lần nữa đạp chân ga, biểu tình bình tĩnh.

"Bình tĩnh, gọi mọi người về công ty họp gấp, chị lập tức đến."

...

Công ty có chuyện, Châu Phóng không thể nhàn nhã thêm nữa, tăng tốc đưa Tống Dĩ Hân về nhà.

Châu Phóng giúp Tống DĨ Hân mang cặp sách và các loại sách tham khảo về nhà Tống Lẫm, cửa vừa mở, Châu Phóng liền nhìn thấy người vốn dĩ phải đi công tác- Tống Lẫm, hắn mang biểu tình nghiêm túc đi ra.

Châu Phóng nhanh chóng đem balo và sách cho Tống Lẫm, trầm giọng nói "em có chút việc gấp phải về công ty."

CHâu Phóng đi vội vã, còn chẳng kịp nói tạm biệt, nhưng Tống Lẫm lại nhanh tay nhanh mắt, bắt được cáng tay cô. CHâu Phóng có chút khó hiểu với hành động của hắn, nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn lạnh lùng, cau mày nhìn cô chăm chú.

Mãi một lúc, Tống Lẫm mới nói "Tống Dĩ Hân, con về phòng đi."

Phòng khách rộng lớn chỉ còn Châu Phóng và Tống Lẫm, cứ thể quỷ dị giằn co.

"Không phải anh nói phải đi công tác sao?" Châu Phóng có chút kinh ngạc "Xảy ra chuyện gì?"

"Em không nên mù quáng khuếch trương." Tống Lẫm nói "Nhanh rút chân ra khỏi hạng mục app VR kia đi."

"Bây giờ muốn lui cũng không được, đã có chuyện rồi." Châu Phóng nói "Không phải lúc trước anh cũng vẫn luôn để ý hạng mục đó sao?"

Tống Lẫm nghiêm túc nhìn chằm chằm Châu Phóng, trong mắt tràn ngập lo lắng, mãi một lúc lâu hắn mới gằn từng chữ mà nói "Đây là một cái bẫy."

Lúc này Châu Phóng mới hiểu tại sao Tống Lẫm ngăn cô lại, cô rất cảm kích sự quan tâm hắn dành cho cô, nhưng muộn rồi, cô chẳng còn đường lui nữa, tiền đã vào túi người khác, đầu tư nguy hiểm, vốn chính là có nguy hiểm chờ phía trước.

"Sao anh biết?"

Tống Lẫm có chút mâu thuẫn, hắn mím môi "Bởi vì đây là chuẩn bị cho Tô Dữ Sơn."

Châu Phóng không ngờ chỉ một hạng mục đầu tư kĩ thuật lại có nội tình như thế "Là anh làm? Hacker, minh tinh gì đó đều là anh an bày?"

Trong đầu Châu Phóg đột nhiên nhớ đến vài sự tình, tỷ như lần trước hắn uống say, cái ngày hắn nói "Đệ nhất phu nhân". Hóa ra cái bẫy này hắn đã chuẩn bị lâu như thế, một lòng một dạ đối phó Tô Dữ Sơn, 2,5 tỷ Tô Dữ SƠn vừa rót vào, hắn liền động thủ, thậm chí mặc kệ những người đầu tư như Châu Phóng.

Châu Phóng nghĩ đến đó, nhịn không được giật cánh tay đang bị hắn nắm lấy, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, cơ thể nảy sinh sự kháng cự, khiến cô bỗng dưng nổi da gà. Cô liên tưởng đến sự việc làn này, tốc độ tin tức bùng phát, nhịn không được hỏi hắn "Anh vẫn hận ông ta? Là vì Lâm Chân Chân?"

"Cũng không phải."

"Vậy anh vì cái gì?"

"Châu Phóng, hắn vẫn luôn nắm giữ mạch máu của giới Điện thương, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới."

Châu Phóng biết đây là sự tàn nhẫn của thương trường, cũng biết đầu tư lúc nào cũng có nguy hiểm, cô cũng có thể tiếp thu được việc mình quyết định sai lầm, hiện giờ thân lâm hiểm cảnh đều là do cô tham lam, nóng lòng khuếch trương mà đi sai đường, cô đều biết.

Nhưng vạn vạn không ngờ, quyết sách sai lầm của cô, là do Tống Lẫm thiết kế.

Tống Lẫm, là người bên gối của mình.

Sắp tới cô phải đối mặt với áp lực từ việc tài chính thiếu hụt để khai trương hội quán sinh hoạt, với sự nghi ngờ của chủ đầu tư, cô biết mình không nên trách tống lẫm, nhưng giờ này phút này, khó khăn cô đối mặt, đều từ Tống lẫm mà ra, cô thật sự không biết hiện tại mình nên đối mặt với hắn như thế nào.

Châu Phóng cảm thấy cả tin thần và thể xác đều mệt mỏi, phất phất tay "Em đi trước, em phải về công ty họp, chuyện lớn như thế, không có em không được."

"Người đầu tư quá nhiều, anh không biết có em trong đó." Tống Lẫm nhíu chặt mày "Châu Phóng, em quá tham lam, hạng mục đầu tư lớn như thế này, căn bản không phải loại cấp bậc như công ty của em có thể chen vào."

Những lời răn dạy của Tống Lẫm, tự tự tru tâm, Châu Phóng cảm thấy lồng ngực mình một mảng khó chịu "Hiện tại nói những lời này còn được gì? Công ty đang đợi em đến họp."

Châu Phóng muốn đi, Tống Lẫm không cho. Giờ phút này cô càng biểu hiện bình tĩnh, hắn càng lo lắng.

"Hội quán sinh hoạt hoãn lại nửa năm đi, chờ qua sóng gió rồi anh sẽ giúp em khai trương." Lúc Tống Lẫm nói những lời này, rõ ràng có chút do dự. Ánh mắt hắn tràn ngập lo lắng, lại mang theo vài phần không thể không quyết tuyệt "Châu Phóng, cơ hội này anh đã đợi rất nhiều năm."

Châu Phóng rõ ràng biết hắn khát vọng có thể thay thế Tô Dữ Sơn trở thành người đứng đầu giới điện thương như thế nào. Nhưng Tống Lẫm cũng hiểu rõ, khát vọng biến tư tưởng của bản thân cô thành sự thật như thế nào.

Gác lại nửa năm, dù là chiêu thương hai khai trương, đều không phải là vấn đề tài chính. Bao nhiêu hạng mục bởi vì gián đoạn tài chính mà hoàn toàn thất bại rồi? Cô không nghi ngờ việc Tống Lẫm rót tiền vào cho cô, nhưng nửa năm sau, tiền hắn rót vào chỉ để 'chọc mỹ nhân cười' mà thôi. Còn cô? Trở thành một ngọn pháo hôi trên con đường giải mộng của Tống Lẫm.

Mộng tưởng mâu thuẫn, sinh hoạt gút mắt, Châu Phóng cảm thấy lần lựa chọn này quá khó khăn.

Tim Châu Phóng bỗng dưng trầm xuống, cô không biết vì sao mình lại có cảm giác khó chịu như thế, bàn tay nhịn không được áp lên bụng của mình.

Cô thậm chí không biết giờ này khắc này mình còn có thể nói được gì với hắn.

"Là tôi quá ngây thơ rồi, thắng làm vua, thua làm giặc." Châu Phóng cười chua xót "Tống Lẫm, anh thắng."