Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 23




Thẩm Bồi Bồi bị Tống Lẫm nói cho nghẹn lời, hừ một tiếng kéo Uông Trạch Dương đang nhão như bùn bên cạnh đi mất. Cuối cùng Châu Phóng cũng tìm về được chút ít thanh tĩnh.

Đi theo Tống Lẫm vào xe, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, trong lòng Châu Phóng bỗng cảm thấy mềm mại.

Lên xe, Châu Phóng cúi đầu cài dây an toàn, tò mò hỏi Tống Lẫm "sao anh lại tới đây?"

Tống Lẫm lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, nhàn nhạt trả lời "Sách tuyên truyền công ty em đưa tới có chút vấn đề."

Châu Phóng kinh ngạc "Chút chuyện thế này cần anh ngự giá thân chinh sao?"

Tống Lẫm trả xong tiền, lái xe vào đường lớn ồn ào, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng (anh ơi nhớ nhìn gương chiếu hậu nữa -_-)

"tiện đường"

Sau 9 giờ đên, đường chính cũng không có bao nhiêu xe cộ, ngồi xe không bao lâu là đến nhà.

Hai người vui vẻ thoải mái mà tản bộ về nhà, Tống Lẫm cởi cúc áo vest ra, hai tay chắp sau lưng. Dưới ánh trăng, bóng dáng sườn mặt hắn thâm thúy, anh tuấn mà mê người.

Toàn bộ hành trình đều thảo luận về việc hợp tác lần này của hai công ty, bầu không khí hòa thuận, không như dĩ vãn giương cung bạt kiếm, khói súng mù mịt, Châu Phóng nói gì, Tống Lẫm chỉ gật gật đầu, hoặc ừ một tiếng, bầu không khí giữa hai người tốt như cặp đôi mới yêu, Châu Phóng cảm thấy nhịp tim mình có chút mất khống chế.

Tống Lẫm đưa Châu Phóng về dưới lầu, lại không đi theo phía sau.

Châu Phóng nghi hoặc "Anh không về nhà sao?"

"Không được" Tống Lẫm xua xua tay "Hôm nay không ở đây được, còn có chút việc."

Châu Phóng nhìn hắn một cái, vốn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân không thích hợp nói.

"vậy anh đi thong thả."

Một mình đi vào chung cư, sofa ở đại sảnh lại có một vị khách không mời.

Châu Phóng thấy rõ người kia, nhịn không được cau mày.

Đi đến trước mặt hắn, Châu Phóng từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt lạnh lùng "Sao anh lại ở đây?"

Không biết đã đợi Châu Phóng bao lâu, cũng không biết làm sao hắn chui vào được khu chung cư cao cấp được bảo vệ nghiêm ngặt 24/24 này. Hắn mặc sơ mi âu phuc, không có trang sức dư thừa, chỉ thanh thản an tĩnh ngồi ở khu khách chờ mà xem tạp chí, thấy Châu Phóng đi đến mới bình thản khép lại tạp chí đứng lên.

"Tốt nghiệp đã sáu năm, mọi người muốn họp lớp một lần." Hoắc Thần Đông nói.

Châu Phóng kháng cự "Chuyện nhỏ nhặt thế này cần anh đích thân tới thông báo cho tôi?"

Hoắc Thần Đông mỉm cười "Là anh tổ chức."

Châu Phóng biết, Hoắc Thần Đông hiện tại đang vô cùng thèm muốn được quay đầu ngắm cảnh xưa, không sớm dập tắt ý tưởng này, sau này sẽ càng ngày càng phiền. Châu Phóng nhìn thoáng qua thời gian, nói với Hoắc Thần Đông "Chúng ta ra ngoài tâm sự đi."

Hai người một trước một sau, vừa đi ra chung cư liền gặp Tống Lẫm đang quay lại. Giờ phút này cả ba đối mặt nhau, không khí có chút xấu hổ.

Tống Lẫm đứng cách hai người họ khôn xa không gần, lạnh lùng nhìn chằm chằm Châu Phóng.

Châu Phóng có chút kinh ngạc "Sao anh quay lại rồi?"

"òh" Châu Phóng nói "em đi ra ngoài có chút việc, em đi trước nhé."

Châu Phóng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng xử lý Hoắc Thần Đông, hất hất đầu với hắn, hai người tiếp tục ra ngoài.

Lúc Châu Phóng đi qua bên cạnh Tống Lẫm, hắn bắt lấy cánh tay cô, Châu Phóng quay đầu nhìn hắn, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

"Làm sao vậy?"

"em đi đâu?"

Châu Phóng nhỏ giọng nói "Có vài việc phải nói với hắn.

Tống Lẫm nhìn thoáng qua thời gian, đôi mắt lại trầm vài phần "Em xách định muốn nói vào giờ này?"

Có lẽ trong lòng quá mức bình thản, Châu Phóng hỏi lại "Có vấn đề gì sao?"

Tống Lẫm liếc nhìn Hoắc Thần Đông đang đứng chờ gần đấy, lại nhìn về phía cô, cuối cùng buông tay cô, lạnh nhạt nói "Tùy em."

**

Rất nhiều năm không ở cạnh Hoắc Thần Đông, hiện tại lại cảm giác như tỉnh mộng đã qua một thế hệ.

Hắn vẫn nhớ rõ cô thích nhất RS. Bởi vì cô không chịu được mùi rượu, chỉ thích mùi vị pha lẫn giữa sprite chanh và rượu.

Dựa vào ký ức, Hoắc Thần Đông gọi đồ đều là thứ Châu Phóng thích, ngay lúc phục vụ muốn chốt đơn, Châu Phóng duỗi tay ngăn cản.

Cô liếc nhìn Hoắc Thần Đông, cái nhìn kia trải qua năm năm tháng tháng thay đổi, mang theo yêu và hận khó có thể phai mờ trong trí nhớ.

Cô không nghi sẽ có một ngày cô bình thản đối mặt hắn như thế, cô đã từng cho rằng trừ Hoắc Thần Đông, cô sẽ không yêu bất kì người nào khcs.

"Tôi đã không thích mấy thứ này nữa." Cô không xem lại thực đơn, tùy ý nói "một ly, cảm ơn."

Người phục vụ đi rồi, thật lâu sau đó, Hoắc Thần Đông đều không nói chuyện, chỉ có chút bi thương mà nhìn Châu Phóng.

"Mấy năm nay khẩu vị em thay đổi thật nhiều."

"đó là điều đương nhiên."

Hai người nói tương đối ít nói. Tầm mắt Hoắc Thần Đông dừng trên logo của cửa hiệu "Tên cửa hàng này cũng thật văn nghệ, 'Le'"

Lúc đi vào, Châu Phóng cũng không để ý tên cửa hàng, hóa ra là dùng tên bộ điện ảnh nổi tiếng .

Hoắc Thần Đông cười cười, ý vị thâm trường nói với cô "trong bộ điện ảnh đó có một câu kinh điển, 'destinytakesahand'." Trải qua mấy năm du học khiến cho phát âm tiếng anh của Hoắc Thần Đông hoàn mỹ vô xùng, hắn mím môi, nhẹ giọng hỏi cô "Châu Phóng, em tin tưởng định mệnh sao?"

Hình ảnh này thật sự đẹp đến tựa như ngôn tình.

Châu Phóng ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn Hoắc Thần Đông, xách định tâm tình chính mình sẽ không vì hắn mà ảnh hưởng tâm tình, mới chậm rãi trả lời hắn.

"bộ này tôi cũng xem rất nhiều lần. Trong phim cũng có một lời kịch kinh điển khác, 'yourd', 'vận mệnh có lẽ sẽ biến thành vận rủi'." Trên mặt Châu Phóng vẫn luôn mang theo ý cười "Nhiều năm nhưu thế, điều duy nhất tôi chắc chắn chính là thanh xuân của tôi chính là khoảng thời gian xui xẻo nhất đời tôi."

"Hoắc Thần Đông, hảo tụ hảo tán, đừng lại dây dưa nữa."

Không kịp chờ rượu được bưng lên, Châu Phóng đã đứng lên. Giờ khắc này, cô chỉ muốn quay về ngủ.

"Châu Phóng!"

Hoắc Thần Đông đứng dậy muốn kéo tay cô, bị cô lạnh lùng tránh.

"Anh đi lâu nhưu thé em vẫn không gặp được đúng người, không có kết hôn, đây là vận mệnh an bày cho chúng ta, không phải sao?" thái độ của Hoắc Thần Đông vô cùng kiên quyết "Anh sẽ không từ bỏ thế này."

Châu Phóng bình tĩnh liếc nhìn hắn.

"Năm đó tôi lo anh đi nước ngoài sẽ thay lòng đổi dạ, giữa chúng ta sẽ có khoảng cách về học thức. Suy cho cùng là tôi không tự tin, anh tốt như thế, mà tôi lại bình thường. Mấy năm nay tôi biến bản thân thành bộ dáng của anh, tôi kiên cường, cũng tự tin." Châu Phóng mím môi "Tôi phải thừa nhận, sau khi anh đi, tôi tìm về chính mình. Nhưng đồng thời, tôi cũng không yêu cầu anh."

"Tôi thật hâm mộ anh, đến tuổi này còn sống văn nghệ như thế." Châu Phóng dừng một chút, cuối cùng nói tiếp "Đừng đến nhà tìm tôi nữa, mấy chuyện như họp lớp này nọ, gửi địa chỉ vào di động tôi là xong."

"Châu Phóng."

"tạm biệt."

...

Châu phóng đi thật tiêu sái, không mảy may do dự, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn xem Hoắc Thần Đông bị bỏ lại mang biểu tình gì. Những thứ đó, cô không cần để ý nữa.

Nỗi đau của thanh xuân biến thành một vết sẹo, miệng vết thương khép lại, dù để lại dấu vết, nhưng sẽ không đau nữa.

Không thể không nói, nói xong những lời chôn sâu tận đáy lòng, Châu Phóng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Giống như buông xuống gánh nặng trên lưng, hiện tại cô chỉ muốn ngửa đầu hò hét với bầu trời bao la.

Nhưng hiện tại là ban đêm, cô không muốn bị hốt vào viện tâm thần.

Đứng ở thang máy, nhìn kính trên vách tường phản chiếu bóng dáng của mình, Châu Phóng đột nhiên cảm khái.

Hai năm nữa đã ba mươi rồi, Châu Phóng cảm thấy thời gian hung đúc cô thành một người khác. Hiện tại những thứ cô có được, đều không phải những thứ cô từng muốn, nhưng mặc dù cô không muốn, cũng sẽ không buông tay. Người, chính là loài động vật kì quái.

Tới tầng lầu, mới vừa bước ra thang máy liền nhìn thấy bóng dáng Tống Lẫm, hắ mặc quần áo ở nhà, không biết là vẫn đang chờ ở cửa hay là chuẩn bị ra ngoài.

Châu Phóng nhìn hắn mặc quần áo ở nhà, có chút kinh ngạc "Sao anh lại ở đây? Không phải có việc sao?"

Tống Lẫm lạnh lùng nhìn cô, xa cách, dùng lỗ mũi đối mặt với cô.

"Sao vậy?"

Thái độ Tống Lẫm lạnh nhạt, cũng không trả lời, xoay người vào nhà, "Phanh' một tiếng, sập cửa mạnh đến rung trời.

Châu Phóng nghệch ra, mình chọc đến Tống đại gia từ khi nào chứ?

Châu Phóng tắm xong, vừa định đi ngủ, nhưng bụng hơi đói, lại chui vào phòng bếp.

Trong nhà chẳng có gì ngoài nửa cái pizza trong tủ đông, lò nướng trong nhà, Châu Phóng còn chưa từng dùng qua, mò mẫm nửa ngày mới nướng được pizza.

Châu Phóng xoay người đi sấy tốc, chưa được năm phút, trong nhà đột nhiên mất điện.

Điều này khiến cô kinh ngạc vô cùng. Cô đang ở chung cư cao cấp kia mà, cũng không phải ký túc xá đại học, dùng một cái máy sấy còn bị mất điện?

Mở đèn di động lên, nghiên cứu nửa ngày chỗ hộp điện, cuối cùng không thể không từ bỏ mà gõ cửa nhà đối diện xin giúp đỡ.

"cốc cốc cốc" Có chút thấp thỏm mà gõ cửa.

Cửa mở, vẻ mặt Tống Lẫm không kiên nhẫn.

Châu Phóng ý thức được tâm tình của TỐng Lẫm đêm nay không tốt, hai người chỉ cần bốn mắt nhìn nhau, Tống Lẫm lập tức dùng cái mũi nhìn cô. Châu Phóng trong lòng nói thầm, lẽ nào hôm nay Tống Lẫm biến thành bộ dáng dì cả ghé thăm là do đêm nay cô đi gặp Hoắc Thần Đông?

"có chuyện gì ?" Tống Lẫm hỏi.

"hình như nhà em đứt cầu dao rồi, em sửa không được. Anh giúp em nhìn xem một chút được không?"

Tống Lẫm nhìn thoáng qua cửa nhà cô, lạnh nhạt nói "gọi bất động sản đi." (Ông anh lại làm màu là mất vợ đấy -_-)

Châu Phóng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hắn không chịu giúp, cô cũng không thể miễn cưỡng hắn. "vậy được rồi, xin lỗi đã làm phiền."

Xoay người liền hướng cửa thang máy.

Châu Phóng mặc một bộ quần áo hưu nhàn phong cách vận động, phía sau áo có một cái mũ trùm, Tống Lẫm duỗi tay, liền túm được cái mũ của cô.

Kéo một cái, liền kéo Châu Phóng vào nhà hắn.

Tống Lẫm đóng chặt cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia tựa như muốn khoét một cái lỗ trên mặt cô.

Người đàn ông này thật sự là một bạo quân, quá hỉ nộ vô thường.

Châu Phóng cuộn người dựa vào tường, cẩn thận hỏi hắn "làm gì?"

Tống Lẫm hùng hổ nắm lấy bả vai Châu Phóng, cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu hung hăn mà hôn. Động tác dùng lực như thế, thật xin lỗi, khác quái gì chó dữ gặm đồ ăn đâu.

Châu Phóng bị hắn làm đau, giãy dụa đẩy hắn ra, cực kỳ tức giận "Anh phát bệnh dại à?"

Tống Lẫm còn chưa hết giận, cắn mạnh cô một cái "Tôi sợ em không nhớ rõ đau!"