Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng

Chương 6: “Gương mặt đào hoa thế này cứ tưởng đã trải qua trăm vạn mối tình rồi chứ.”




Chúc Lương Cơ nhận được điện thoại của Tiêu Dương khi đang chơi Vương giả, đội đối phương sắp bị diệt đoàn, cậu điều khiển nhân vật đánh với phe đối địch, chiến thắng đang ở trong tầm tay. Cuộc gọi của Tiêu Dương khiến Chúc Lương Cơ bị rớt mạng, thoát khỏi giao diện trò chơi, không cần nhìn cũng biết nhân vật của cậu đã bị quân địch tiêu diệt.

“Alo!”

“?” Tiêu Dương bị ngữ điệu của cậu làm cho giật mình: “Đang bực mình?”

“Đánh Vương giả, chuyện gì?” Chúc Lương Cơ âm thầm nghiến răng trong lòng, Tiêu Dương tốt nhất là nên có chuyện quan trọng tìm cậu.

“Mấy chuyện kia với vụ ảnh chụp đã điều tra ra ai đứng sau rồi. Krian, anh nhớ rõ quan hệ giữa hắn ta với cậu cũng không tệ lắm——”

“Krian?” Chúc Lương Cơ giật mình: “Chắc không?”

Tiêu Dương gửi cho cậu một file dữ liệu, bên trong có chứng cứ việc người đại diện của Krian liên hệ công ty marketing mua bài viết và hot search, ảnh chụp màn hình cuộc đối thoại của nhân viên công tác công ty marketing. Tiêu Dương nói: “Chiêu này của Krian quá độc, nếu bị lộ còn có thể nói là giúp cậu tăng thêm nhiệt độ, tăng độ thảo luận. Nhưng hắn ta ngàn tính vạn tính lại không nghĩ tới Hạ Tê Xuyên sẽ đăng bài Weibo kia, rốt cuộc ảnh đế vẫn luôn——”

“Đè mọi chuyện xuống,” Chúc Lương Cơ nói: “Sau khi đăng Weibo kia anh ấy vẫn duy trì tần suất một tháng đăng bài hai lần, các fan thi nhau cảm tạ trời đất.”

“Cậu biết là tốt. Cậu định làm gì với Krian bên kia?”

“Hắn ta chơi em một vố, em không tar đũa hắn ta thì khác nào thánh mẫu bạch liên hoa?” Chúc Lương Cơ nhìn bản kế hoạch của công ty marketing, dựa theo kế hoạch ban đầu, Krian sẽ tìm người lần lượt tung tin cậu ngủ với fan, cướp tài nguyên đồng thời bôi đen cậu: “Tùy tiện tung ra một ít tin đồn Krian có cổ đông Xán Tinh chống lưng, nếu làm quá thì có khi đối phương sẽ tìm đến cửa, cảnh cáo hắn ta một chút là được.”

“Ồ,” Tiêu Dương trêu ghẹo: “Xem ra cậu rất am hiểu?”

“Dẫu sao lần này hắn ta cũng không được gì, em bị tính kế với bị em tính kế là hai chuyện khác nhau.”

Nói là nói như vậy, lúc cúp điện thoại vào WeChat Chúc Lương Cơ vẫn thấy Krian nằm trong danh sách bạn bè, chắc là trong lòng vẫn còn có một tia hi vọng không bị phát hiện. Lần cuối cậu với Krian nói chuyện phiếm là lúc năm mới, đối phương gửi cho cậu một bao lì xì, cậu còn vô cùng vui vẻ chúc Krian năm mới an khang.

Chúc Lương Cơ rủ mi, xóa kết bạn với  Krian.

Tốc độ quay của《Chân thám》 vượt ngoài dự tính, mọi người đều biết khả năng cao sẽ bị chậm trễ. Đạo diễn và Hạ Tê Xuyên đều nhắm việc đi lấy giải thưởng, có hai người kia ở đây những người khác tự nhiên cũng dốc hết toàn lực. Chúc Lương Cơ là nam phụ, so với nam chính thì thời gian lên hình của cậu cũng tương đối nhiều. Sau sự kiện Weibo kia Tiêu Dương có giúp cậu nhận vài quảng cáo có vẻ khá ổn, coi như là trong họa có phúc. Bận rộn mấy ngày liên tiếp, Thôi Huyên tranh thủ thời gian rảnh lúc quay phim tìm cậu nói chuyện phiếm.

“Có phải cậu ốm đi không?” Nhất tỷ đưa tay so với Chúc Lương Cơ: “Chị nhớ rõ trước kia to hơn một chút.”

“Thật hả?”

“Chị thấy cậu chụp ảnh cho tạp chí,” Thôi Huyên nói: “Lúc sáng Weibo của tạp chí đã tuyên truyền rồi, rất đẹp trai.”

“Cảm ơn chị.”

Thôi Huyên nói đùa sẽ mua mấy trăm cuốn tăng doanh số cho cậu, lúc nhất tỷ hỏi đến kế hoạch sau khi quay xong 《Chân thám》, Chúc Lương Cơ vô cùng hào hứng: “Có một chương trình thực tế tên là 《Đạp xe đến Lạp Tát》 (25), đi từ Tứ Xuyên đến Tây Tạng rồi đạp xe đi sâu vào Tây Tạng, đại khái sẽ quay hơn hai mươi ngày.”

(25) Lạp Tát: Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa (wikipedia)

Lúc này Hạ Tê Xuyên trùng hợp đi ngang qua bọn họ, nghe thấy Chúc Lương Cơ nói hắn dừng chân lại. Lúc trước Amy có nói qua về chương trình thực tế này, tổ đạo diễn chương trình cùng biên tập cắt nối đều là ekip nổi danh trong nước. Nhưng Amy một là do dự chương trình thực tế không thích hợp với địa vị hiện tại của hắn, hai là chương trình này theo kiểu phát sóng trực tiếp, cô lo lắng sẽ xuất hiện tình huống không thể kiểm soát, hơn nữa đạp xe đi đến Lạp Tát nhất định rất nguy hiểm……

“Cậu kí hợp đồng rồi?”

“Trước khi vào đoàn phim đã kí rồi.” Chúc Lương Cơ ngẩng đầu nhìn Hạ Tê Xuyên: “Hình như em có nghe Tiêu Dương nói lúc trước tổ chương trình có liên hệ với ngài, ngài không đồng ý hả?”

“Người đại diện với tôi không thích lắm.” Thấy người trẻ tuổi trước mặt lộ ra vẻ mặt tò mò, Hạ Tê Xuyên đổi chủ đề: “Đạp xe đến Tây Tạng rất nguy hiểm, trong hợp đồng rõ ràng có ghi rằng không đảm bảo an toàn cho khách mời, cậu không sợ à?”

“Từ lúc học đại học em đã rất muốn đi Lạp Tát, vốn dĩ đã hẹn với bạn học năm ấy tốt nghiệp xong sẽ cùng đi, kết quả bởi vì……dấn thân vào giới giải trí,” Chúc Lương Cơ cười: “Coi như đền bù tiếc nuối, không ngại nguy hiểm.”

Hắn để ý Chúc Lương Cơ trước khi nói đến giới giải trí có dừng một chút, nhớ tới lời thề son sắt của Tiêu Dương ngày đó nói Chúc Lương Cơ dấn thân vào giới là bởi vì là fan của mình, Hạ Tê Xuyên như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Văn Nhất Châu gọi mọi người tiếp tục quay phim.

Cảnh này quay một cao trào nhỏ của《Chân thám》, cảnh sát ở Cảnh Sơn phát hiện áo khoác với giày của Phỉ Phỉ đã mất tích, còn có chìa khóa nhà của Nhậm Du. Cảnh sát đã xem như việc Phỉ Phỉ mất tích có liên quan đến Nhậm Du. Lục Cung trước sau vẫn hoài nghi Thẩm Trường Tinh, hắn đến nhà Thẩm Trường Tinh gõ cửa chất vấn, người họa sĩ mở cửa mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn bạc, trên mặt còn dính một chút thuốc màu. Để phù hợp với hình tượng họa sĩ, nút áo Chúc Lương Cơ còn cài sai một cái, áo sơ mi mặc lỏng lẻo trên người làm lộ ra một mảng ngực trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo.

“Văn đạo rất am hiểu cách phô bày vẻ đẹp của phái nam,” nhất tỷ đứng bên ngoài tấm tắc khen: “Anh Hạ là vẻ đẹp chán chường lại tràn ngập mị lực đàn ông trưởng thành, còn Lương Cơ……”

Thấy trinh thám đến, Thẩm Trường Tinh mỉm cười: “Lục Cung, anh đến có việc gì?”

Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông lướt qua làn da trắng tựa sứ của người trước mặt, giọng điệu ngả ngớn: “Không có việc gì thì không thể đến thăm cậu?”

“Vào nhà rồi nói, bên ngoài nắng lắm.”

Đi theo Thẩm Trường Tinh vào phòng vẽ tranh, Lục Cung phát hiện các bức họa màu sắc tối tăm trên tường so với lúc trước lại nhiều hơn không ít, chào hỏi vài câu đơn giản khách sáo, Lục Cung đi thẳng vào vấn đề: “Hiện tại cảnh sát đang điều tra hành động mấy ngày qua của Nhậm Du, nếu tra ra được lịch sử cuộc gọi của hắn ta cùng với thi thể của vợ cậu thì vụ án này cơ bản sẽ kết thúc.”

Thẩm Trường Tinh hòa nhã đáp lại một tiếng.

“Nhưng tôi lại không cảm thấy vậy, Nhậm Du đến bây giờ đều không thừa nhận mình giết người, cũng không thừa nhận mình gặp Phỉ Phỉ ở Cảnh Sơn. Có phải cậu lấy điện thoại của vợ cậu gọi cho Nhậm Du, dùng căn cước của Phỉ Phỉ đặt vé, lại vội vội vàng vàng báo nguy dựng nên một màn mất tích không có thật?” Lục Cung nói: “Cô ấy có lẽ căn bản không đi Cảnh Sơn mà là bị cậu giam cầm tại một góc nào đó trong căn nhà này.”

“Lục tiên sinh, bây giờ anh đang dùng thân phận gì nói ra phỏng đoán của mình thế? Anh đã không còn là cảnh sát, nếu còn tiếp tục như vậy tôi hoàn toàn có lý do tố cáo anh tội phỉ báng.” Không đợi Lục Cung trả lời, Thẩm Trường Tinh nói: “Sáu năm trước anh vì sao lại đột nhiên từ chức——”

Nghe xong câu này, đồng tử Lục Cung co rụt lại, trong mắt người đàn ông như có ngọn lửa thiêu đốt, lúc Thẩm Trường Tinh cười nói “Tôi nghe cục cảnh sát bọn họ nói, bọn họ vẫn luôn chê cười anh,” Lục Cung như đánh mất lý trí lao vào đánh nhau với Thẩm Trường Tinh.

“Cắt!” Văn đạo nói: “Lúc Hạ Tê Xuyên đẩy người dùng không đủ sức, quay lại.”

Cùng với tiếng đánh bảng của trợ lý trường quay, Hạ Tê Xuyên ấn Chúc Lương Cơ lên tường, ánh mắt cũng trở nên tối tăm, trong lúc giãy giụa thì hai người lăn đến trên mặt đất. Chúc Lương Cơ dùng hết toàn lực muốn đẩy người đàn ông trên người ra nhưng đối phương lại nhẹ nhàng vây cậu lại. Bọn họ dựa vào nhau rất gần, mùi nước hoa nam nhàn nhạt trên người Hạ Tê Xuyên xâm chiếm mỗi một tế bào của cậu, không thể tránh khỏi, Chúc Lương Cơ lại nghĩ tới cái đêm kiều diễm kia. Chờ đạo diễn rốt cuộc đại phát từ bi hô cắt, Hạ Tê Xuyên lại đột nhiên cọ cọ ở giữa hai chân cậu, hơi thở ấm áp ái muội phả vào bên tai.

Mặt Chúc Lương Cơ thoắt cái đỏ lên.

Cậu căn bản không dám thúc giục Hạ Tê Xuyên đứng lên, trợ lý nhất tỷ đứng xem bên ngoài kinh hồn bạt vía: “Ảnh đế với thầy Chúc chắc sẽ không đánh nhau thật đâu nhỉ?”

Thôi Huyên không nói gì. Nếu cô nhớ không lầm thì Hạ Tê Xuyên không thích tiếp xúc thân thể với người khác. Lúc trước cô đóng phim với anh ấy, nếu có cảnh diễn hơi thân mật thì cơ bản lúc đạo diễn hô cắt, Hạ Tê Xuyên sẽ vô cùng phong độ buông cô ra. Thế mà lần này……

Chờ xúc động qua đi, Hạ Tê Xuyên nhìn xuống đôi mắt đào hoa ửng đỏ của người dưới thân, hắn kéo Chúc Lương Cơ lên, làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra thuận miệng nói: “Người đại diện của cậu định xử lý sự việc của Krian như thế nào?”

“Không không không không không xử lý.” Đầu óc Chúc Lương Cơ hoàn toàn rối loạn, không ngừng nhớ lại cảnh vừa nãy, đầu óc lại một lần nữa lộn tùng phèo vì Hạ Tê Xuyên. Hạ Tê Xuyên sửng sốt: “Không xử lý?” Tiêu Dương bị úng não?

Chúc Lương Cơ đáp lại qua loa.

“Cậu không tức giận?”

“Có chút.”

Hạ Tê Xuyên ừ một tiếng, trước khi đi thấy mặt Chúc Lương Cơ vẫn còn hồng, nhịn không được ghé vào tai cậu nhẹ nhàng cười: “Xấu hổ hả?”

“……” Để ông đây cọ anh thử xem?

“Cảnh này Chúc Lương Cơ diễn không tệ.” Văn Nhất Châu thấy Hạ Tê Xuyên lại đây, thuận tay đưa hắn xem cảnh quay. Người họa sĩ trong màn ảnh mang theo tươi cười dịu dàng. Không thể không nói, Chúc Lương Cơ ngày thường thoạt nhìn hi hi ha ha nhưng lại hoàn thành nhân vật này vượt ngoài mong muốn của Văn đạo.

“Cũng không tệ,” Hạ Tê Xuyên không chút để ý: “Chỉ bảo thêm một chút sẽ càng tốt.”

Văn đạo hoàn toàn không nghe ra ẩn ý gật đầu nói phải.

Hôm nay Chúc Lương Cơ còn có một talk show, tiết mục chỉ quay có nửa tiếng nhưng lại hao phí không ít sức lực. Nữ MC đầu tiên dò hỏi cậu một ít vấn đề về hot search khoảng thời gian trước, tiếp theo lại hỏi cậu có muốn hợp tác với nghệ sĩ nam hoặc nghệ sĩ nữ nào không. Lúc nghỉ ngơi Tiêu Dương đem cho cậu một ly nước chanh, trộm nói: “Krian hình như đắc tội với người nào đó.”

“?”

“Có người tung hết toàn bộ tin xấu kể từ lúc hắn ta ra mắt ba năm trước tới nay, gồm có cướp tài nguyên, ekip mua bài viết chèn ép người khác, nổi bật hơn nữa là có người tung ảnh và video Krian với cổ đông Xán Tinh dùng sắc giao dịch. Lần này dù có là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được Krian.” Tiêu Dương nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng lại rất hưng phấn: “Rốt cuộc ai lại cao tay như vậy, tin tức loại này mà cũng tìm được. Tốt nghiệp CIA à?”

Trong đầu xẹt qua một bóng dáng mơ hồ, Chúc Lương Cơ nhíu mày.

Hẳn là…… Không có khả năng đâu.

Ngoài cửa sổ ánh đèn rực rỡ, ánh trăng màu bạc treo cao. Hạ Tê Xuyên mới vừa kết thúc công việc ngồi trên xe bảo mẫu click mở Wechat, thấy tin tức Amy gửi tới, khóe môi hắn cong cong. Nghĩ nghĩ, Hạ Tê Xuyên click mở group chat của đoàn phim 《Chân thám》, tin nhắn cuối cùng bên trong là biểu tượng cảm xúc của Chúc Lương Cơ, kéo lên trên, trừ bỏ mấy tin khen ngợi của mấy diễn viên khác chính là hình ảnh Thôi Huyên gửi. Hình ảnh này hẳn là ảnh chụp trang bìa tạp chí mà buổi sáng Thôi Huyên nhắc tới. Chúc Lương Cơ trong ảnh đang cầm một chai nước uống thể thao, miệng chai đặt bên môi. Chàng trai trẻ tuổi tóc đen nhìn về phía ống kính, vẻ mặt như cười như không, ánh mặt trời với bóng đổ đồng thời dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai tuấn mỹ.

Hắn nhìn chốc lát, gọi điện cho Amy: “Việc lúc trước em nhờ chị điều tra thế nào rồi?”

Amy ở đầu bên kia bởi vì Hạ Tê Xuyên giao phó công việc mà vội đến đầu óc choáng váng, hiện tại vị tổ tông này lại gọi điện thì nhất thời hứng thú dò hỏi: “Cậu nói xem?” Giọng cô hung dữ: “Cậu chơi chị hả, biết rõ cậu ta chỉ theo đuổi một thần tượng là cậu, thế mà lại bảo chị đi tra xem cậu ta theo đuổi những ai?”

“Chắc không?”

“Mấy năm nay buổi công chiếu điện ảnh nào của cậu cậu ta cơ bản đều tham gia hết, ba năm trước lúc chia tay bạn gái cậu ta có đăng Weibo là ‘bạn trai bà đây yêu một người đàn ông khác, ở trong mắt anh ta yêu đương phỏng chừng không bằng theo đuổi thần tượng.’.” Amy nhịn không được lắm miệng một câu: “Không nhìn ra lại si tình như vậy, gương mặt đào hoa thế này cứ tưởng đã trải qua trăm vạn mối tình rồi chứ.”

Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, Amy nghĩ lại mình có phải nói sai lời nào rồi hay không, giọng nói Hạ Tê Xuyên từ đầu kia di động kia truyền đến.

“Giúp em liên hệ với tổ chương trình thực tế tháng trước…… Ừm? Không nhất thiết phải nhận, hỏi thử bọn họ đã tìm đủ người chưa.”