Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng

Chương 23: Cậu ngủ trên giường, ông đây ngủ trên người cậu




Tình hình giao thông từ Thành Đô đến Nhã An rất ổn định, bọn họ tuy mang theo rất nhiều đồ đạc nhưng tất cả hành lý đều được chở ở mấy chiếc Land Rover đi sau cùng. Sau khoảng một tiếng bắt đầu xuất phát tới Thành Đô, phong cảnh hai bên đường trở nên trống trải, nở đầy hoa dại không biết tên. Quốc lộ 318 là tuyến đường chính của tuyến Tứ Xuyên – Tây Tạng, tới cột mốc quốc lộ 318 Hứa Tra bảo bọn họ dừng lại.

“Chụp tấm ảnh đi!” Hứa Tra dạt dào hứng thú, tổ đạo diễn bên cạnh vội vàng đưa điện thoại di động của nhà tài trợ chương trình tới, Hứa Tra liếc nhìn chữ quảng cáo trên điện thoại di động: “Lại đây, dùng chiếc điện thoại Fly với camera sắc nét được tối ưu hóa chụp bức ảnh đầu tiên của 《Đạp xe đến Lạp Tát》 nào.”

Hứa Tra nói xong thì trốn sang bên cạnh Chúc Lương Cơ: “Tôi muốn cách xa xa ảnh đế.”

Chúc Lương Cơ: “???”

Hứa Tra: “Ai đứng cạnh anh ấy người đó xấu.”

Khương Hạo dịch ra xa nhất: “Tôi cũng muốn cách xa anh Hạ.”

Khương Tử Thù: “Em cũng…”

Bọn họ đều dịch sang bên kia, bên cạnh Hạ Tê Xuyên gần như tạo thành một khoảng trống, Hứa Tra thích đùa, Khương Hạo chú ý hình tượng, Khương Tử Thù thẹn thùng. Chúc Lương Cơ không muốn để mình Hạ Tê Xuyên lúng túng, trước khi Trì Diệc Huân mở miệng nói chuyện Chúc Lương Cơ đầy nhiệt tình ôm lấy bờ vai cậu ta: “Diệc Huân đẹp trai, Diệc Huân đứng bên này.”

Trì Diệc Huân: “…”

Trì Diệc Huân bị Chúc Lương Cơ kéo tới, ba người bọn họ đứng phía sau, ba người bọn Hứa Tra đứng phía trước. Sau vài tiếng tách tách Hứa Tra chụp ảnh xong, hắn chọn một tấm ưng ý nhất đăng lên Weibo. Sau khi Hứa Tra đăng xong thì ngồi lên xe của mình: “Tất cả đi repost lại cho tôi nha!”

Mắt thấy Hứa Tra đạp xe đi trước, giọng tổng đạo diễn từ bên cạnh truyền tới: “Xin mời mỗi vị khách mời soạn 20 chữ repost lại trên Weibo, sau khi repost mới được tiếp tục lên đường. Đêm nay ai đến Nhã An muộn nhất sẽ không được ekip chương trình chuẩn bị phòng.”

Kinh.

Chơi lớn vậy?

Chúc Lương Cơ lập tức mở Weibo ra. Trước khi ghi hình chương trình cậu đã follow tất cả mọi người, sau khi làm mới thì bài đăng đầu tiên hiện lên là Weibo được Hứa Tra đăng lên lúc nãy: 【Lên đường thôi】.

Chúc Lương Cơ nhanh chóng gõ chữ: 【Xuất phát thôi trời rất xanh nước rất trong tôi thích đạp xe như này đủ hai mươi chữ chưa a a a a】.

Cậu vừa mới repost thì phát hiện Hạ Tê Xuyên repost lại Weibo của cậu:【Hạ Tê Xuyên: Heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo heo //@ Chúc Lương Cơ: Xuất phát thôi trời rất xanh nước rất trong tôi thích đạp xe như này đủ hai mươi chữ chưa a a a a //@ Hứa Tra: Lên đường thôi】.

Chúc Lương Cơ không nhịn nổi tò mò, cậu nghiêm nghiêm túc túc đếm đếm, thế mà lại không nhiều không ít vừa đúng hai mươi chữ thật. Ngay lúc cậu đang suy nghĩ sao Hạ Tê Xuyên làm được như vậy thì đối phương đã đạp xe cách cột mốc quốc lộ 318 một khoảng, nhìn Khương Hạo cũng vượt qua cột mốc 318 Chúc Lương Cơ mới ý thức được đây không phải là lúc xoắn xuýt chuyện này, cậu lập tức liều mạng đạp xe xông về phía trước, lúc ngoái đầu nhìn lại thì phát hiện Trì Diệc Huân với Khương Tử Thù vẫn đứng ở chỗ cũ gõ chữ đăng Weibo.

318 ở trong lòng vô số người là tuyến đường lái xe đẹp nhất. Dọc đường đi Chúc Lương Cơ nhìn thấy không ít người đạp xe đạp, tháng sáu được nghỉ hè có thể sẽ có càng nhiều du khách đến Tây Tạng. Trang phục đạp xe của bọn họ là hai màu xanh lam đan xen với đen, lúc qua một khúc cua Chúc Lương Cơ nhìn thấy bóng dáng một người mặc trang phục đạp xe màu xanh đen, cậu hứng khởi tăng tốc đuổi theo.

Cậu tăng tốc, người trước mặt cũng tăng tốc. Sau khi xuống dốc người phía trước kia đột nhiên phanh lại, dừng lại ở dưới một lá cờ có in LOGO của chương trình 《Đạp xe đến Lạp Tát》, người mặc trang phục đạp xe xanh đen lấy một tấm thẻ trong tay của nhân viên công tác đứng canh dưới cờ, bộp một cái dán dính vào trên mũ bảo hiểm của Chúc Lương Cơ.

Nhân viên công tác tuyên bố: “Chúc Lương Cơ, bị tạm ngưng mười phút.”

Máy quay quay cận mặt cậu, Chúc Lương Cơ và người đạp xe phía trước tháo mũ bảo hiểm xuống, Hứa Tra cười ha ha nhìn bộ dạng không thể tin được của Chúc Lương Cơ: “Vui không? Ngạc nhiên không? Ở chốt trước anh bị ép dừng lại tận hai mươi phút.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Trên đoạn đường này đều có mấy trạm chốt như này, cậu chú ý nhìn LOGO chương trình xem,” Hứa Tra chỉ lá cờ đang tung bay: “Ở mỗi chốt đều có một đạo cụ, chỉ cần dán đạo cụ lên trên người khách mời là nó có thể phát huy tác dụng.”

“Anh cũng từng bị dán à?”

“Hạ Tê Xuyên dán, nếu không cậu nghĩ sao mà có thể đuổi kịp anh được chứ?” Hứa Tra nhe răng cười với cậu: “Bye bye Tiểu Chúc, anh ở Nhã An chờ cậu.”

Chúc Lương Cơ: “…”

Thẻ đạo cụ yêu cầu mười phút, Chúc Lương Cơ chỉ có thể đứng im chờ mười phút trôi qua. Lúc đứng chờ cậu rãnh rỗi không có chuyện gì làm bèn mở Weibo ra, nhìn thấy bài repost của Khương Tử Thù với Trì Diệc Huân.

【Khương Tử Thù: Người ta đều nói rằng Lạp Tát là nơi gần thiên đường nhất, hi vọng sẽ không hối tiếc về điều gì //@ Hứa Tra: Lên đường thôi】.

【 Trì Diệc Huân: Mặt trời ngày hôm nay đẹp như vậy, cậu muốn nói như thế nào thì là như thế đó //@ Hứa Tra: Lên đường thôi】.

Chúc Lương Cơ ngẩn ra, Trì Diệc Huân cưng chìu Hứa Tra như vậy à?

Ngay lúc cậu đang chờ, Khương Tử Thù với Trì Diệc Huân đạp xe ngang qua cậu, hai người bọn họ gần như là đi song song nhau, hai cameraman đuổi theo phía sau bọn họ. Chúc Lương Cơ không phân biệt được hai người bọn họ ai là ai, dứt khoát lớn tiếng nói: “Nếu như nhìn thấy chốt đạo cụ ——! Phải! Dán! Lên! Hứa! Tra!”

Một người trong đó quay đầu nhìn cậu, Chúc Lương Cơ làm động tác dán lên. Đối phương cũng giơ tay ra dấu OK với cậu. Chúc Lương Cơ không nhịn được cười cười.

Kết thúc mười phút, nhân viên công tác cho cậu đi. Một đường Chúc Lương Cơ trước sau nhìn thấy Trì Diệc Huân, Khương Tử Thù, Khương Hạo cùng Hứa Tra bị phạt. Lúc sắp đến thành phố Nhã An sắc trời đã hoàn toàn tối đen, mưa phùn bao phủ khắp thành phố, cậu xa xa nhìn thấy LOGO chương trình, trong lòng cảm thấy không ổn, người đạp xe đang đứng dưới cờ tiến lên một bước.

Chúc Lương Cơ hẳn là người đạp nhanh thứ hai, bốn người khác đều bị bỏ lại đằng sau, mặc dù bọn họ đều mặc trang phục đạp xe không thấy rõ mặt, người trước mặt không còn nghi ngờ gì chỉ có thể là Hạ Tê Xuyên. Lần bị buộc ngừng lại lúc trước nhân viên công tác có nói một khi đến chốt đạo cụ thì nhất định phải sử dụng thẻ đạo cụ. Chúc Lương Cơ há miệng, cậu không muốn Hạ Tê Xuyên dán lên người cậu, nhưng lại lo lắng nếu như không dán thì sẽ khiến Hạ Tê Xuyên bị phạt.

Cuối cùng Chúc Lương Cơ không nói gì.

Thẻ đạo cụ cách cậu càng ngày càng gần, ngay lúc Chúc Lương Cơ cho rằng lúc này dù có muốn trốn cũng trốn không thoát, Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên buông tay, thẻ đạo cụ kia lập tức rơi trên mặt đất: “Tôi bỏ quyền.”

Ekip chương trình hiển nhiên không ngờ sẽ xảy ra tình huống như thế, nhân viên công tác tuyên bố: “Hạ Tê Xuyên, bị buộc ngừng lại nửa tiếng.”

“Lương Cơ?”

Chúc Lương Cơ tháo mũ bảo hiểm xuống: “Sao anh biết là em?”

“Những người khác nhiều ít gì cũng sẽ nói mấy câu,” Hạ Tê Xuyên nói: “Chỉ có cậu mới không nói gì.”

Chúc Lương Cơ sờ mũi: “Không nghĩ rằng lệnh trừng phạt lại chuyển qua anh.”

Hạ Tê Xuyên liếc nhìn ống kính: “Ừ, hiếm lắm mới làm việc tốt nhưng lại xui xẻo, sớm biết sẽ như vậy thì tôi không nên mềm lòng.”

Chúc Lương Cơ mỉm cười cảm thông, Hạ Tê Xuyên ra hiệu về phía trạm thu phí Nhã An lấp ló trong màn mưa cách đó không xa: “Cậu đi trước đi.”

Chúc Lương Cơ đi theo hướng dẫn thì tìm được khách sạn chương trình sắp xếp, cậu hỏi lễ tân, ekip chương trình thật sự chỉ đặt trước cho bọn họ năm phòng. Sau khi tắm rửa xong Chúc Lương Cơ nằm trên giường không nhúc nhích, đạp xe cả một ngày, vừa thả lỏng cậu liền cảm thấy eo mỏi lưng đau. Trong mơ mơ hồ hồ Chúc Lương Cơ nghe thấy cameraman theo cậu bảo cậu xuống lầu ăn cơm, Chúc Lương Cơ đáp lại một tiếng.

Cậu ngủ rất say, mãi đến tận khi có tiếng gõ cửa đánh thức, Chúc Lương Cơ đầu váng mắt hoa tìm quần mặc vào, cậu mở cửa ra.

“Tôi không có phòng,” người trước mặt có mái tóc màu xanh lam rực rỡ, bởi vì bị nước mưa xối qua nên con mắt cùng mái tóc của cậu ta đều ướt đẫm: “Đêm nay tôi ở với cậu.”

Cameraman đi theo Trì Diệc Huân giải thích: “Người cuối cùng có thể tùy ý lựa chọn khách mời ở cùng.”

Trì Diệc Huân hếch cằm: “Cậu ngủ sofa tôi ngủ giường.”

Camera: “Theo quy định, người cuối cùng có thể lựa chọn ngủ ở sofa hoặc giường.”

Chúc Lương Cơ vô cùng muốn bóp chết vị tổ tông này, ekip chương trình xem ra rất biết cách chơi: “Cậu nhất định phải ở cũng tôi à?”

Trì Diệc Huân đang muốn mở miệng, cửa phòng bên cạnh đúng lúc mở ra, Khương Hạo thò đầu ra: “Diệc Huân muốn ở cùng em không? Tính ra anh là sư huynh của em, sư huynh đệ chúng ta đêm nay cùng tâm sự nha?”

Trì Diệc Huân: “Không được, tôi với Lương Cơ đã lâu không gặp, muốn ôn lại chuyện cũ.”

Chúc Lương Cơ ha ha, Trì Diệc Huân tỏ rõ đêm nay không muốn để cho cậu dễ chịu đây mà: “Đúng đúng đúng, hay là tôi với Diệc Huân cùng nhau ôn chuyện đi.”

Giọng điệu Khương Hạo thành khẩn: “Thật sự không cần? Em ngủ sofa anh ngủ giường thì sao?”

“Không cần làm phiền cậu, sư đệ.” Trì Diệc Huân nói xong rồi quay đầu nhìn về phía Chúc Lương Cơ vẫn đứng cạnh cửa không cho mình vào: “Lương Cơ cũng sẽ nhường tôi ngủ giường mà, đúng không?”

Chúc Lương Cơ giả dối nở nụ cười, gật đầu. Khương Hạo thấy thế thì nhún vai bất lực, sau khi ống kính dời đi chỗ khác ý cười nhàn nhạt trên mặt Khương Hạo hoàn toàn biến mất. Cameraman bên cạnh bổ sung có thể xuống dưới lầu ăn cơm, chờ Trì Diệc Huân tắm xong bọn họ xuống tập trung với mọi người. Hứa Tra đang đứng cạnh Hạ Tê Xuyên dựng ngón cái: “Anh Hạ, không hổ là anh của em, hôm nay anh ngầu quá, xoạt xoạt xoạt xoạt buộc tụi em ngừng lại hết.”

Hạ Tê Xuyên cười cười, Khương Hạo đang đi xuống lầu cũng cười phụ họa: “Lần duy nhất bị dán của em chính là do anh Hạ dán.”

Hứa Tra hiếu kỳ: “Ai có thể dán anh vậy? Thấy anh bị ngừng cạnh thành Nhã An lâu quá trời.”

Hạ Tê Xuyên đưa mắt ra hiệu Chúc Lương Cơ, Hứa Tra cả kinh: “Tiểu Chúc ngây thơ hiền lành như thế mà cũng hại người á?”

Chúc Lương Cơ: “…”

Trì Diệc Huân: “Là cậu ta? Ngây thơ hiền lành?”

Trì Diệc Huân bị Chúc Lương Cơ dán một lần, bị buộc ngừng bảy phút, Chúc Lương Cơ cợt nhả: “Tôi đây không phải là thấy cậu mệt, muốn cho cậu nghỉ ngơi một lát sao.”

Sắc mặt Trì Diệc Huân cứng đờ, có lẽ bị trò đùa của Chúc Lương Cơ khiến cho không biết phải làm sao. Chúc Lương Cơ thấy vậy được voi đòi tiên: “Buộc cậu ngừng lại là bởi vì đau lòng cho cậu.”

Sắc mặt Trì Diệc Huân càng kì lạ, nhìn cậu ta ăn quả đắng nhưng ngại máy quay không thể phản bác, lòng Chúc Lương Cơ quả thực sảng khoái lâng lâng. Nương theo bài post Weibo được năm vị nghệ sĩ đang hot kia repost hồi sáng của Hứa Tra, cộng thêm một số vận động viên xe đạp khác, chủ đề #Đạp xe đến Lạp Tát# trên bảng hot search Weibo đứng mãi không xuống. Tổ đạo diễn vô cùng hài lòng quay lại hình ảnh những người này chọc ghẹo lẫn nhau.

Sau khi ăn xong cơm tối từng người cùng cameraman về lại phòng mình, đối với Chúc Lương Cơ thì thử thách chỉ mới bắt đầu. Phòng Hạ Tê Xuyên bên cạnh phòng cậu, thấy cửa phòng Chúc Lương Cơ rộng mở, bản thân cậu lại sống chết không chịu đi vào, Hạ Tê Xuyên nghi ngờ hỏi: “Cậu không đi ngủ à?”

Không chờ Chúc Lương Cơ trả lời, giọng Trì Diệc Huân từ trong truyền ra: “Chúc Lương Cơ, cậu kì kèo đứng mãi trước cửa làm gì đấy?”

Hạ Tê Xuyên sửng sốt, rất nhanh đã biết đây là do ekip chương trình sắp xếp: “Nếu không cậu qua ở với tôi đi?”

Mặc đù chưa đánh đã bại không phải là tác phong của cậu, nhưng nhìn mỹ thiếu niên không giống nhân loại trong phòng kia, Chúc Lương Cơ bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Hạ Tê Xuyên. Trì Diệc Huân dường như nhận ra gì đó, cậu ta hai, ba bước đi ra từ bên trong: “Anh Hạ, cậu ta ở với anh sẽ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, mọi người đều biết tướng ngủ của cậu ta xấu siêu cấp vô địch.”

Chuyện lúc trước Chúc Lương Cơ có thể nhịn, nhưng Trì Diệc Huân thế mà lại bịa đặt trước mặt thần tượng của cậu, Chúc Lương Cơ không thể nhịn được nữa: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ông đây nhịn cậu lâu lắm rồi—— “

Trì Diệc Huân: “Có muốn ngủ giường không?”

Chúc Lương Cơ lập tức ngừng chiến, nếu như ở cùng Hạ Tê Xuyên cậu thực sự không có mặt mũi yêu cầu đối phương nhường giường cho mình, so sánh giữa giường với sofa một chút. Chúc Lương Cơ nhìn nhìn Hạ Tê Xuyên: “Anh Hạ này, anh cũng nên đi ngủ sớm một chút.”

Hạ Tê Xuyên đáp lời. Trước khi đóng cửa Trì Diệc Huân vô ý liếc nhìn ra ngoài, Hạ Tê Xuyên còn chưa đi, dường như nhận ra ánh mắt Trì Diệc Huân, đôi mắt đối phương khẽ nâng, thân xác hoàn mỹ kia ở ban đêm càng khiến người ta như có lỗi giác gặp phải ma. Lòng Trì Diệc Huân kinh sợ.

Đóng cửa lại, Trì Diệc Huân liếc nhìn trong phòng, nhìn thấy Chúc Lương Cơ nằm lỳ trên giường, cậu lập tức bị tức đến quên mất cảm giác vừa nãy: “Cậu nằm ngay chính giữa là có ý gì?”

“Còn có thể có ý gì,” Chúc Lương Cơ chôn mình trong gối không muốn động đậy: “Giường của tôi, sofa của cậu.”

“Tôi cho cậu ngủ giường ý là chúng ta ngủ cùng nhau.”

Chúc Lương Cơ sững sờ: “Chúng ta ngủ cùng nhau?”

Vẻ mặt Trì Diệc Huân khinh bỉ: “Ông đây cho cậu ngủ giường đã là đối tốt với cậu, cậu còn đòi hỏi gì nữa?”

Chúc Lương Cơ: “Muốn cùng ông đây cùng giường cùng gối? Không có khả năng.”

Trì Diệc Huân: “Không chịu nhường đúng không? Không chịu nhường thì cậu ngủ trên giường, ông đây ngủ trên người cậu.”

“Xem như cậu lợi hại,” Chúc Lương Cơ cuộn chăn lăn sang một bên: “Tôi yêu cầu một buổi tối sống chung hòa bình.”

“Có thể,” Trì Diệc Huân kéo ga giường: “Đêm nay cậu dám lại gần thì chết chắc.”

Đáp lại cậu ta chính là tiếng cười nhạo của Chúc Lương Cơ.