Yêu Đương Không Bằng Nuôi Cún

Chương 17: Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Miya
Có thể bởi vì lần trước làm chuyện tốt nên gần đây mọi chuyện đều có chuyển biến tốt, Hứa Nặc thế mà lại nhận được thư mời đến hội triển lãm thú cưng mùa hè của thành phố S!
Vốn dĩ với quy mô nhỏ của tiệm thú cưng này, việc nhận được thư mời của triển lãm thương mại là điều khó xảy ra.
Mỗi năm triển lãm thú cưng dù lớn hay nhỏ, Hứa Nặc đều đi góp vui, nhưng đi dưới thân phận khách tham quan.

Bây giờ có cơ hội phóng to 4 chữ >, treo trước mặt các thương gia, vừa nhắc thôi cũng đã rất vui rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Hứa Nặc dốc hết sức làm việc như là lựa chọn sản phẩm tham gia, in đơn tuyên truyền và ảnh bìa…..
Trọng trách tắm cho chó đành giao cho Chu Tiếu và Lâm Tiểu Duyệt.
Mà việc Lâm Tiểu Duyệt thích lười biếng, tất cả người trong tiệm đều biết.
Hành vi gần đây đã trở nên trắng trợn hơn, suốt ngày cô ta lấy lý do kẹt xe nên đến muộn, nhưng thật chất cô ta bận trang điểm, nếu cô ta bớt chút thời gian ra ngoài sớm thì sẽ không đến muộn.

Sau đó còn lấy chó của khách, cưỡng ép chúng chụp ảnh chung, rồi đăng lên vòng bạn bè của cô ra.

Đám chó sau khi được Lâm Tiểu Duyệt tắm qua một lần, đều bắt đầu kháng cự không muốn bước vào cửa tiệm > nữa.

Cũng không biết có phải là do Lâm Tiểu Duyệt làm đau bọn nó hay không nữa.
Những điều này Chu Tiếu đều nhìn thấy, cô ấy thường xuyên kể khổ với Hứa Nặc.
Hứa Nặc không muốn làm khó công việc hè của Lâm Tiểu Duyệt, thấy tâm tư của cô ta không đặt cho công việc này, cô cũng từng khéo léo hỏi liệu cô ta có muốn đổi công việc khác hay không, dù sao lương cũng tính theo ngày, sẽ không trừ.
Nhưng cô ta nói là không muốn.
Lâm Tiểu Duyệt đương nhiên không muốn rời đi, cô ta làm ở tiệm thú cưng lâu như vậy, đương nhiên vì muốn kết bạn với Du Dĩ Hằng.
WeChat đã thêm thành công, động lực duy nhất mà Lâm Tiểu Duyệt mỗi lần tắm cho chó chính là có thể chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, chứng tỏ rằng bản thân cô ta rất thích chó.
Nhưng một chút tiến triển cũng không có, Du Dĩ Hằng thậm chí còn chưa từng ấn like bài viết của cô ta.

Lâm Tiểu Duyệt hứng thú nhìn Chu Tiếu – người đang nhìn điện thoại cười ngây ngốc, cô ta nghĩ mình nên đổi sang phương pháp khác.
***
Buổi chiều hôm nay, Hứa Nặc ở quầy lễ tân, vùi đầu xử lý hóa đơn hàng hóa, đột nhiên cô nghe thấy tiếng chó kêu rên thảm thiết.
Chỉ thấy Tú Tú không biết từ khi nào đã xổng ra từ chiếc lồng ở tầng 2, nó chạy xuống, đang đánh nhau với con Bichon Frisé*, chính xác hơn là: Tú Tú đè cắn con Bichon Frisé.
(*Con chó Bichon Frisé.)

Con Bichon Frisé sao có thể là đối thủ của con Alaska được chứ.

Chủ nó phản ứng chậm một nhịp, sau đó người chủ ném túi thức ăn ném vào người chúng, muốn tách hai con chó ra.
Hứa Nặc hét lớn: “Tú Tú mau dừng lại! Tú Tú! Tú Tú!”

Hai con chó đánh nhau đỏ cả mắt, cuối cùng nghe thấy tiếng Hứa Nặc, con Bichon Frisé mới thả lỏng nằm xuống đất, nhìn nó như chỉ còn một chút hơi vậy.
Anh chủ của Bichon Frisé lo lắng kiểm tra, nhìn con Bichon Frisé vốn trắng như tuyết nhưng bây giờ máu không ngừng chảy ra, nhuốm đầy vai nó.

Anh ta nhất thời không biết làm thế nào, sợ chạm vào người nó máu sẽ càng chảy nhiều hơn.
Hứa Nặc tìm được một chiếc khăn tắm khô, bước tới đè vào nơi chảy máu của con Bichon Frisé và nói: “Anh đừng hoảng sợ, mau đưa đến bệnh viện đi, vẫn kịp.”
Hai người ngồi trên xe của chủ Bichon Frisé, đến bệnh viện mà Hứa Nặc đã chỉ, bệnh viện thue cưng này cô biết, cũng là bệnh viện đáng tin nhất.
Hứa Nặc ngồi đợi mãi trong bệnh viện thú cưng, cô không dám rời đi, con Bichon Frisé này cô cũng rất quen, nó tên Đại Hùng.
Bởi vì là khách quen của tiệm nên ngẫu nhiên gặp trên đường họ đều sẽ chào hỏi.

Nhưng điều kỳ lạ là mỗi lần cô dẫn Tú Tú đi dạo, khi gặp Đại Hùng, hai con chó luôn xem nhau như đối thủ vậy.
Làm cho hai người chủ đều xấu hổ dùng dây xích kéo chúng ra xa khỏi nhau.
Lần này, cuối cùng đã xảy ra chuyện.
Buổi chiều, Hứa Nặc không biết đã xin lỗi không biết bao nhiêu lần, cô biết nói xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể bù đắp đau thương mang đến cho con Bichon Frisé.
Đồng thời cô cũng hứa sẽ trả hết tiền thuốc và tiền phẫu thuật.
Đến tối, mạng sống của Đại Hùng đã được bác sĩ thú cưng cứu sống, bác sĩ nói giai đoạn sau cần nhập viện quan sát, xem mức độ hồi phục vết thương.

Do vết cắn của Tú Tú khá nguy hiển, cắn từ cổ vào động mạch chủ, may mắn là đưa đến kịp thời.
Hứa Nặc cảm ơn bác sĩ, đồng thời cũng không yên tâm mà nhìn chủ của Đại Hùng.
Thật yên lặng rồi, yên lặng đến kì lạ.
Cho dù lời xin lỗi của Hứa Nặc hay lời hứa sẽ đền bù, chủ Đại Hùng luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, không hề nói với Hứa Nặc một câu.
Cô thà để chủ Đại Hùng mắng cô một trận, còn tốt hơn bây giờ.
Ngày thứ hai.
Linh cảm của Hứa Nặc không sai.
Chủ Đại Hùng tối qua không nói một câu, hôm nay cầm gậy bóng chày đến tiệm thú cưng.
“Con chó chết tiệt đó đâu rồi? Con chó cắn Đại Hùng nhà tôi đây rồi?” Chủ Đại Hùng nghiến răng nói.

Chu Tiếu và Lâm Tiểu Duyệt chưa từng gặp qua cảnh này, hai cô gái thầm hỏi Hứa Nặc có cần báo cảnh sát không? Tư thế này vừa nhìn là biết đến trả thù.
Hứa Nặc không muốn làm lớn chuyện, vốn chính là cô đuối lý trước, cô bảo Chu Tiếu đừng báo cảnh sát, để cô đi nói chuyện với đối phương trước.
Tuy Chu Tiếu không báo cảnh sát, nhưng cô ấy lại gọi cho Du Dĩ Hằng, lúc này cầu cứu ông chủ mới đúng.

“Tình hình của Đại Hùng thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa?” Hứa Nặc lên tiếng hỏi trước.

“Hừ, đừng tỏ vẻ quan tâm.” Chủ Đại Hùng cười lạnh: “Chó nhà tôi suýt chết đấy! Đang sống sờ sờ mà bị cắn vào cổ gần chết rồi đấy!”

“Tôi vô cùng xin lỗi anh và Đại Hùng, những gì có thể bù đắp tôi sẽ bù đắp, anh đừng manh động, chúng ta cái gì cũng có thể thương lượng mà.”
Nhìn chủ Đại Hùng cầm gậy bóng chày chuẩn bị lên tầng 2, Hứa Nặc vội vàng lên trước, dùng người mình chắn ngay cầu thang.
“Không phải cô nói bù đắp sao? Được thôi, cô dắt con Alaska xuống đây, để tôi đánh đến khi nào vừa lòng thì thôi, chuyện của chúng ta coi như giải quyết xong!”
“Tôi sẽ bù đắp cho anh, anh như này dù đánh chết chó nhà tôi, cũng không thể giảm nhẹ nỗi đau của Đại Hùng đâu!” Hứa Nặc muốn lấy người mình chắn đường, nhưng cô quá nhỏ con, căn bản không chặn được sức đẩy của người đàn ông.
“Tránh ra cho tôi, tôi thèm tiền của cô sao? Tôi không cần tiền! Tôi muốn mạng nó!”
Hứa Nặc thấy mình không ngăn được, người đàn ông muốn đi lên lầu hai, cuối cùng Du Dĩ Hằng cũng dẫn Trần Vũ cùng với mấy bảo vệ đến.

Bảo vệ lên đuổi chủ Đại Hùng ra cửa, chủ Đại Hùng ở ngoài tiệm thề: Chạy trời không khỏi nắng, chuyện này chưa xong đâu!
Hứa Nặc mệt mỏi nằm trên sofa, cả người tiều tụy.

Chu Tiếu nói chuyện Tú Tú cắn con Bichon Frisé cho Du Dĩ Hằng biết.
“Mấy ngày nay tôi sẽ để bảo vệ ở tiệm cô, cô yên tâm đi.”
Hứa Nặc muốn nói, tiệm thú cưng nhỏ mà có đến ba bảo vệ, chắc là tiệm đầu tiên rồi.
Lâm Tiểu Duyệt không biết Du Dĩ Hằng đứng bên cạnh cô ta từ lúc nào, hai người đứng rất gần.

Lâm Tiểu Duyệt nói bản thân vừa nãy sợ quá may là có Du Dĩ Hằng đến giải vây.
Chu Tiếu nhìn thấy không nhịn được mắt trợn trắng, Hứa Nặc không nói được nỗi lòng phiền muộn, ngọn lửa buồn bực càng lớn hơn lúc nãy.
Sau khi tan làm, Hứa Nặc không đi thẳng về nhà mà đi đến bệnh viện thú y xem Đại Hùng.
So với hôm qua thì hôm nay Đại Hùng đã tươi tắn hơn, có thể tự mình ngồi dậy.

Bác sĩ thú cưng nói, chủ của Bichon Frisé vừa rời đi, chắc đi ăn tối.

Hứa Nặc vui mừng vì đối phương không ở đây, nếu không khó tránh khỏi việc cãi nhau.

***
Hai ngày tiếp theo, ngược lại rất bình yên, chủ Đại Hùng không đến tiệm thú cưng nữa.
Nhưng Chu Tiếu vô ý lướt diễn đàn của thành phố, phát hiện một bài viết đứng đầu:
>
Sau khi ấn vào, phát hiện câu trước thì đúng là Tú Tú cắn con Bichon Frisé.
Nhưng câu sau toàn hất nước bẩn, tung tin đồn vô căn cứ bôi nhọ tiệm thú cưng của họ.

Chu Tiếu tức đến mức, bình luận.


[ Tôi là nhân viên làm việc tại tiệm thú cưng, tôi sẽ trần thuật chân tướng sự việc xảy ra ngày hôm đó.

]
[.…]
[Xong việc bà chủ tôi còn thành thật hối lỗi, hứa sẽ đền bù mọi chi phí, căn bản không có như chủ đăng bài nói phủi bỏ mọi trách nhiệm!]
Cư dân mạng xem náo nhiệt cũng không ngại nhiều chuyện.
[ Xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì? ]
[ Nếu là chó nhà tôi bị cắn, tôi cũng sẽ đánh chết hung thủ.

]
[ Đúng vậy, con Alaska vốn không nên được nuôi ở thành phố, tôi cực ghét chó lớn.

]
[….]
Ngẫu nhiên sẽ có vài bình luận bênh vực, nhưng rất nhanh đã bị trôi mất.

Điều này làm Chu Tiếu tức muốn chết, chả trách họ đứng về phía chủ con Bichon Frisé.

Cho dù ai nhìn thấy bài post trước đều sẽ bị ảnh hưởng bởi nội dung, tạo nên thành kiến với tiệm thú cưng.
Chu Tiếu liên hệ với người quản lý diễn đàn, muốn xoá bài đăng đi hoặc cấm bình luận cũng được.

Nhưng người quản lý không thèm để ý cô ấy.
Chu Tiếu chỉ có thể nói chuyện này cho Du Dĩ Hằng, để anh giúp cô ấy nghĩ cách.

Ở trong tiềm thức, cô ấy đã xem Du Dĩ Hằng là người thần thông quảng đại.
Du Dĩ Hằng tất nhiên có cách, dù anh không có cách, anh cũng có thể yêu cầu Trần Vũ – người thư ký toàn năng.
Trần Vũ thành công liên lạc với người quản lý, thật ra đối phương rất dễ nói chuyện, chỉ cần có tiền thì có thể xoá được.

Du Dĩ Hằng bảo Trần Vũ tự xem mà làm, chỉ cần xoá được bài viết thì muốn như nào cũng được.
Bài viết trên diễn đàn rất nhanh đã bị xóa.

Nhưng buổi tối lại xuất hiện một bài viết khác.
[ Hot! Tiệm thú cưng xấu xa đường Lâm Tương > dung túng chó dữ, cắn chó khách! Còn mua chuộc người quản lý xóa bài viết của tôi! ]
Người quản lý cầm tiền làm việc, đã xoá bài viết đi còn thuận tiện cấm luôn cả tài khoản của chủ con Bichon Frisé.
Nhưng chuyện này căn bản không được, chủ con Bichon Frisé không ngừng lập tài khoản mới và đăng bài viết mới.
Hơn nữa hạn chế không những trên diễn đàn thành phố, nền tảng các thú cưng lớn, anh ta cũng bắt đầu đăng bài bôi nhọ.
Khi Chu Tiếu đang đấu tranh với chủ con Bichon Frisé, Hứa Nặc lại không biết chuyện gì.
Bây giờ cô vừa rảnh liền đến bệnh viện thú y thăm Đại Hùng.


Ban ngày thành công tránh được chủ chủ Hùng, cô có thể yên tâm cùng Đại Hùng truyền dịch.
Đại Hùng rất dính người, chủ nó không ở đây, nó liền dính lấy Hứa Nặc, bình truyền dịch cũng cần có người ôm.
Dưới sự chăm sóc của bệnh viện thú y, sức khoẻ của Đại Hùng hồi phục ngày một tốt hơn.

Phải nói năng lực khôi phục của động vật tốt hơn con người nhiều, chưa đến hai tuần, Đại Hùng nhảy nhót muốn chạy ra ngoài chơi.
Ngày ra viện đó, Hứa Nặc không thể tránh khỏi việc chạm mặt với chủ Đại Hùng.
Trong lòng Hứa Nặc cầu nguyện đối phương đã bình tĩnh, từ bỏ ý nghĩ đánh chết Tú Tú.
Trả xong tiền, Hứa Nặc chuẩn bị nói chuyện với anh ta, không ngờ đối phương lại nói trước.

“Đại Hùng, đừng qua đó, mày dính lấy cô ta làm gì!?”
Đại Hùng vốn đang chạy vòng quanh người Hứa Nặc, còn muốn Hứa Nặc ôm nó, chủ Đại Hùng tiến lên về chó nhà mình về.
Lúc này, bác sĩ thú y ở bên cạnh, cười nói: “Cô gái xinh đẹp này ngày nào cũng đến chăm sóc Đại Hùng, cũng không thể trách Đại Hùng càng ngày càng thích cô ấy, ha ha.”
Chủ Đại Hùng nhướn mày nhìn Hứa Nặc, anh ta cảm thấy lời vừa nghe được rất nực cười: “Cái gì? Cô thường đến thăm chó nhà tôi sao? Không phải cô ngày nào cũng bận xoá bài viết của tôi à?”
Hứa Nặc thắc mắc hỏi: “Xóa bài viết gì?”
“Đừng giả vờ nữa!”
“Tôi thật sự không biết anh đang nói gì cả.”
Chuyện xóa bài viết hay không, người khác không biết.

Nhưng chuyện Hứa Nặc ngày ngày đến chăm sóc cho Đại Hùng, người ở bệnh viện thú y đều có thể làm chứng, chủ Đại Hùng nghe xong, liền rơi vào trầm mặc.
Anh ta nhìn Đại Hùng, Đại Hùng hoàn toàn quên đi vết thương của hai tuần trước, nó vui vẻ muốn liếm láp mặt chủ mình.
“Cô lựa chọn tha thứ hay là không tha thứ?” Chủ Đại Hùng nhẹ nhàng đặt Đại Hùng xuống, hỏi cô.
Không có trói buộc, Đại Hùng vui vẻ chạy đến bên cạnh Hứa Nặc, gặm ống quần cô muốn cô bế nó.
Hứa Nặc không hiểu ý của chủ Đại Hùng, cô đang chuẩn bị đưa tay ra ôm nó thì nó bị anh ta ôm lại.
Người đàn ông không nói gì quay người rời khỏi bệnh viện thú y.
Mấy ngày trôi qua, Hứa Nặc ở tiệm thú cưng lại nhìn thấy chủ Đại Hùng.
Lần này, anh ta tay không mà đến.
Chủ Đại Hùng nói anh ta đến hủy thẻ, chuyện cắn nhau cũng không tính toán.

Nhưng từ đó về sau, cũng sẽ không đến tiệm thú cưng này nữa.
Hứa Nặc chân thành xin lỗi chủ Đại Hùng lần nữa, đồng thời cảm ơn sự tha thứ của anh ta.
Chu Tiếu ở bên cạnh nhìn trộm, giả vờ cầm điện thoại lướt Weibo.
Quả nhiên, bài viết đã được chính chủ xóa, Chu Tiếu thở phào một hơi.
Chuyện vốn nên kết thúc như vậy, nhưng Hứa Nặc như mắc xương trong họng, luôn cảm thấy có chuyện gì chưa làm, không biết là bản thân nghĩ nhiều hay thật sự có vấn đề.
Cô tra camera giám sát của tiệm vào hai tuần trước, trong camera tầng hai, rõ ràng chụp được một cô gái.

Người mở lồng cho Tú Tú là Lâm Tiểu Duyệt!.