Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 49: Cô bé bán diêm (8)




Trong gió tuyết xen kẽ, hai người ôm nhau ở ven đường cũng không thu hút nhiều chú ý, tuy chủ nhân thành Logue không cho phép công khai l@m tình, nhưng cũng không ngăn cản hôn môi và những hành động thân mật khác.

Huống chi chỉ là ôm nhau, so với những chuyện khác thì quá trong sáng, những người qua đường chỉ cảm thấy có lẽ đó là một đôi vừa yêu nhau, những kẻ vừa biết yêu luôn dính vào nhau, chờ sau hai năm sẽ chán ghét không còn như vậy nữa.

Đương nhiên, nhìn thấy hình ảnh như vậy luôn khiến bọn họ nhớ tới mối tình đầu nóng bỏng của mình, tuy rằng rất nhanh sẽ tiêu tán trong tuyết lạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm giác nhiệt tình khi nghĩ về nó.

“Ồ, có vẻ là một cặp tình nhân……”

“Nhưng vợ của hắn hơi cao thì phải.” Người lái xe ngựa đi ngang qua nói.

“Vậy nhất định nàng rất khỏe mạnh.”

“Người chồng cũng rất cao.”.



“Đi thôi……”

“Bà ơi, bọn họ đang làm gì vậy?” Giọng nói non nớt vang lên.

“Anne bảo bối, cháu vẫn chưa đủ tuổi để biết chuyện này.” Một bà lão hiền từ dắt tay đứa trẻ.

“Cục cưng, em nghĩ anh có thể hôn em một chút.” Đây là một đôi yêu nhau đi ngang qua, sau đó chàng trai hôn lên môi nàng.

“Sao em lại là vợ?” Steven ngẩng đầu lên từ hõm vai hắn, thắc mắc hỏi.

“Không có ai nói em là vợ.” Hứa Nguyện cười khẽ, lúc tách ra thì xoay người nắm tay cậu dắt đi, “Có lẽ bọn họ đang nói anh cũng không chừng.”

Steven kéo thấp mũ choàng, nhìn người bên cạnh lướt qua, suy nghĩ vì sao cậu lại cảm thấy mình là vợ.

“Sao em lại nói phải chờ tới mùa xuân mới có 3000 đồng vàng?” Hứa Nguyện nắm tay cậu rời xa đám người mới hỏi.

“Bởi vì em không yên tâm gửi chúng cho thương nhân hay một vài quốc gia, sau đó đổi thành một tờ giấy mỏng dính.” Steven cũng có chút bất đắc dĩ, “Nhưng chúng nặng quá, em chỉ có thể chôn chúng ở vài nơi chỉ có em biết, chờ đến mùa xuân mới tới đào lên.”

“Nghe giống như những kho báu dưới đất.” Hứa Nguyện kéo cậu dừng lại ven đường, tránh đường cho xe quét tuyết.

Steven gõ nhẹ ngón tay hai cái, cậu thừa nhận Brande nói không sai, tuy rằng cậu cảm thấy mình giấu rất kĩ, nhưng cũng không thể bảo đảm không bị ai đào ra, bởi vì chính cậu cũng từng đào ra, hơn nữa không chút do dự lấy luôn.

Bởi vì những thứ đào được ngoài hoang dã là vật vô chủ, cậu lại không thể dựng một tấm biển bên cạnh, viết tài sản nơi này thuộc về Steven.

Trước không nói những nhà thám hiểm có biết chữ hay không, chỉ riêng tấm bảng này cũng đủ làm đồng vàng của cậu chẳng khác gì rải xuống đường.

Cậu ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt dừng trên người kế bên, tò mò hỏi: “Vậy đồng vàng của anh cất giữ kiểu gì?”

Thời buổi này đạo tặc nhiều lắm, không phải chỉ cần phái lính đánh thuê trông coi là có phải thể hoàn toàn ngăn lại, ngược lại có khả năng bị lính đánh thuê liên kết cướp sạch.

Nhưng dường như Brande không hề lo lắng.

“Anh có một kho hàng, vách tường và mặt đất đều làm từ một tảng đá dày bằng một sải tay.” Hứa Nguyện thấy xe ngựa đã đi qua thì lại nắm tay cậu đi dọc theo con đường đã được dọn sạch tuyết đọng, “Ở giữa là vách ngăn xây từ bùn trộn nước cơm, cửa kho hàng cũng là một tảng đá nguyên vẹn, bốn phương tám hướng đi qua cánh cửa đều có cơ quan.”

“Cơ quan?” Steven chưa từng nghe qua thứ này.

“Nó gần giống với cung tên và bẫy tự động.” Hứa Nguyện đi về phía cửa thành, dừng lại gần đó nói, “Đi nữa sẽ đến bờ biển? Em muốn về chưa?”

“Không, đi xem đi.” Steven cảm thấy hứng thú với bờ biển đóng băng.

“Ừm.” Hứa Nguyện dắt cậu đi ra cửa thành to lớn đang mở rộng.

Steven thì đang suy nghĩ về cung tên bắn tự động: “Là dùng ma pháp điều khiển sao?”

“Là dùng các khớp nối cơ quan.” Hứa Nguyện nhìn cậu khó hiểu thì nói, “Giống như ma pháp, chưa được phép mà xông vào, sẽ bị tấn công.”

“Chỉ có mũi tên sao?” Steven nghiêm túc hỏi.

Nghe cũng không chắc chắn lắm.

“Đương nhiên không phải, có lẽ sẽ có thêm đá lớn từ trên trời rơi xuống, mỗi mũi tên đều tẩm độc, chỉ cần cắt qua da đều sẽ chết.” Hứa Nguyện cười nói, “Đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi.”

Hắn cố ý phái lính đánh thuê canh giữ, nếu còn muốn xông vào, vậy chỉ có thể xem vận may của mình.

“Cái của anh mới giống bảo tàng trong tiềm thức của những nhà thám hiểm.” Steven ngẫm nghĩ khối tài sản kếch xù cùng với mức độ nguy hiểm bên trong, rất có hứng thú cong khóe môi.

Số tiền cậu đào được chỉ có thể gọi là một món hời nhỏ?

Người này tự hắn đã có thể tạo ra một bảo tàng, thảo nào lúc trước hắn không có hứng thú với bảo tàng trong khu rừng mụ phù thủy.

Hộp mồi lửa mới là chìa khóa của kho báu kia.

“Vậy nên em có muốn muốn tiền ở chỗ anh không?” Hứa Nguyện cười hỏi.

Trong gió biển lạnh lẽo thổi quét, cậu nhìn về phía hắn, cảm thấy trên thế giới này không chỗ nào an toàn hơn chỗ của Brande: “Em thấy anh chỉ cần tạo một tòa bảo khố để những người khác gửi đồng vàng cũng sẽ thu được bộn tiền, không chỉ đếm phí gửi thuê mỏi tay, mà tài sản thu gom được cũng sẽ cung cấp lượng tài chính khổng lồ, để cửa hàng Brande rộng mở ở nhiều nơi.”

Hứa Nguyện nghe vậy thì khẽ giật mình, nhìn thanh niên chỉ thuận miệng nói ra thì bật cười: “Em là một thương nhân rất thành công đấy.”

Tài chính khổng lồ sẽ mang đến quyền lực to lớn, đặc biệt là ở thế giới lính đánh thuê thịnh hành, các quốc gia tranh chấp thì khát vọng muốn đứng đầu không phải là không có khả năng.

“Chỉ là một ý tưởng thôi.” Steven liếc nhìn hắn, đi ngược gió lên phía vách đá cao hơn cảng biển, nhìn mặt biển đã đóng băng.

Vô số xe đẩy và xe ngựa đi qua con đường ven biển, vận chuyển tuyết từ trong thành ra đổ lên mặt băng, mùa đông trên biển cũng không có nhiều thuyền bỏ neo, nhưng chờ tới mùa xuân, sẽ có rất nhiều thuyền lớn đến.

Mười năm cậu gặp rất nhiều chuyện, tuy rằng không tự tay làm, nhưng cũng có thể tưởng tượng việc xây dựng một tòa thành trì trật tự và phồn hoa là khó khăn cỡ nào, phải tính toán toàn diện sức người sức của, mới có thể khai trương cửa hàng, xây dựng hệ thống kênh rạch đường thủy, đường bộ cũng không bị tuyết vùi lấp.

Một suy nghĩ cũng cần trả giá vô số tâm lực, nếu không sẽ dễ dàng sụp đổ, cậu tin Brande có khả năng hoàn thành tất cả những vấn đề hắn đặt ra, nhưng hắn không làm.

“Nếu ý tưởng này được triển khai đến mức tối đa thì sẽ thế nào?” Steven kéo lại mũ choàng bị gió phất lên, hỏi người bên cạnh.

“Sẽ đạt tới đỉnh cao quyền lực trong nhân loại.” Hứa Nguyện mỉm cười.

Steven khựng lại, suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, khi hắn tụ tập tài phú khổng lồ, vô số lính đánh thuê và thành trì đếm không hết, hắn sẽ trở thành một ông vua không ngai: “Sao em lại thấy hình như anh đã sớm nghĩ đến ý tưởng này nhỉ.”

Biết nhưng không làm, bởi vì hắn không để ý đến quyền lực tối cao của con người, hắn chỉ làm chuyện muốn làm.

“Dựa vào kinh nghiệm của anh mà nói thì không quá kỳ lạ.” Hứa Nguyện cười nói, “Anh chỉ kế thừa ý tưởng của những bậc tiền nhân.”

Nhưng Steven thì khác, cậu tự mình phát hiện và điều này rất khả thi.

“Đáng tiếc em không quá hứng thú với kinh doanh.” Steven cười nói.

Quyền lực mang đến tiền tài và trói buộc, chức trách cùng trách nhiệm, dựa theo tính cách của cậu mà nói, lúc không kiên nhẫn rất có thể sẽ nổi điên rút kiếm chém người, không hợp đụng vào những chuyện đó.

“Vậy cũng tốt.” Hứa Nguyện giơ tay giữ lại mũ choàng sắp bị gió thổi tung, sờ vành tai lạnh lẽo của cậu, “Nơi này gió lớn, về thôi.”

“Ừm.” Steven bị nhiệt độ nóng bỏng trên vành tai làm giật mình, cảm thấy hơi lạnh trong người đều bị xua tan bộ, cậu kéo chặt mũ choàng xoay người hỏi, “Nơi này khi nào băng tan?”

“Khoảng tháng một.” Hứa Nguyện nói.

Hiện giờ mới tháng 11.

“Cũng không lâu lắm.” Steven không quá thích mùa đông, chỉ riêng mùa đông năm nay lại cực kỳ thích.

“Hai tháng nữa em có thể đào đồng vàng.” Hứa Nguyện cười nói, “Ngủ suốt một mùa đông, không biết có thể mọc ra đồng vàng mới không?”

“Anh nghe về cây ăn quả vàng bạc rồi sao?” Steven có chút ngạc nhiên hỏi, “Thứ đó thật sự trồng từ đồng vàng sao?”

Hứa Nguyện hơi khựng lại, lại nhận ra thế giới này rất nhiều chuyện không thể dùng lý lẽ bình thường để giải thích, may mà hắn chưa kể câu chuyện về mặt trời cho thanh niên luôn tò mò những chuyện lạ này.

“Em nghe ở đâu vậy?” Hứa Nguyện hỏi.

“Thành Kanna, cách nơi này rất xa, nghe nói có một loại cây có thân và rễ cây đều là vàng, kết quả cũng là những khối vàng có hình trái cây và các loại đá quý.” Steven khoanh tay lại, “Đáng tiếc chỉ là nghe nói thôi, anh đã nghe về nó chưa?”

“Đã nghe rồi, nhưng có lẽ nó không phải gieo trồng từ đồng vàng.” Hứa Nguyện cười nói.

Steven bừng lên hứng thú: “Đó là cái gì?”

“Thần lực.” Hứa Nguyện mỉm cười.

Steven ngẩn người, một lát sau nhún vai nói: “Thôi, có lẽ em sẽ không bao giờ thấy được nó.”

Nhưng có nhìn thấy cũng chẳng để làm gì, vàng và đá quý xinh đẹp không rơi vào túi cậu, chẳng khác nào thứ vô hình.

“Cũng chưa chắc.” Hứa Nguyện theo sau cậu cười khẽ.

Tiếng gió gào thét bên tai, Steven xoay người kéo mũ choàng hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Không có gì, về thôi.” Hứa Nguyện cười nói, “Bữa tối muốn ăn gì?”

“Nhanh như vậy đã tới bữa tối?” Lần đầu tiên Steven cảm thấy tần suất ăn uống có hơi cao.

“Phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước.”

“Em không nghĩ ra, anh biết làm những gì?” Steven xoa cằm trầm ngâm nói.

“Vậy anh làm cánh gà om bia cho e nếm thử nhé?” Hứa Nguyện cười nói.

Steven cảm thấy rất tốt, bởi vì Brande làm món vịt xào bia rất ngon, chỉ là: "Em cảm thấy cứ đà này sẽ bị anh vỗ béo mất."

Người này lần nào cũng chỉ ăn một ít, còn lại đều vào bụng cậu, tuy rằng béo một chút chứng tỏ cậu rất giàu có, nhưng nếu mập mạp sẽ làm cơ thể hoạt động nặng nề.

Hơn nữa cậu chắc chắn người bên cạnh động lòng với cậu có một phần là do bề ngoài, vì cậu thích đối phương, lúc nào cũng dễ dàng rung động, cũng không thiếu nguyên nhân vì hắn lớn lên rất đẹp trai.

“Yên tâm đi.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên đang rối rắm băn khoăn, “Là do em vừa tới, nên anh mới tự mình xuống bếp làm một bữa tiệc lớn.”

“A?” Steven nhẹ nhàng nhướng mày, “Vậy sau một thời gian thì thế nào?”

“Sẽ do đầu bếp xuống bếp.” Hứa Nguyện cười nói, “Em yên tâm, tay nghề nấu nướng của hắn rất tốt, không giống như Bonnie làm bánh mì đâu.”

Steven yên tâm, cậu biết mình sẽ không bị nuôi mập, nhưng rất có thể sẽ bị kén ăn: “Nhiệt tình của anh có thể duy trì mấy ngày?”

“Khoảng một tuần.” Hứa Nguyện cười khẽ.

Steven cảm thấy không thành vấn đề, lúc trước Moreton và lão Bert hoan nghênh cậu trở về cũng chỉ duy trì một tuần là hết, sau đó đã khôi phục thái độ nghiến răng đuổi người.

Mà kiên nhẫn của cậu dành cho Moreton và lão Bert nhiều lắm là ba ngày, còn Brande thì sao?

Steven nghĩ đến đây, cảm thấy tình yêu của hai người đúng là gánh nặng đường xa.

……

Tiệm bánh mì Brande mở cửa vào chiều tối, chưa tới một giờ đã bán hết bánh mì.

Steven kéo cửa tủ kính xuống khóa lại, đem những tiền đồng đi rửa xà phòng rồi phơi trên ray, sau đó lại xách sữa bò mà Barry đưa tới vào nhà bếp, lúc trả tiền thì dùng tiền đồng kiếm được trong một ngày, sau đó phát hiện tiệm doanh thu một ngày của tiệm bánh Brande còn chưa đủ để mua sữa bò, những vật liệu khác đừng nói tới.

Nhưng chủ nhân của cửa hàng này có một tòa thành, chỉ có một tiệm bánh mì làm ăn lỗ vốn, không sao không sao.

“Một trăm đồng, cậu có thể đếm lại.” Steven đếm hai lần, đưa một trăm đồng qua.

“A, à.” Thiếu niên đứng cạnh xe ngựa cẩn thận cầm lấy, cất tiền vào túi rồi cười nói, “Chỗ của Brande tiên sinh sẽ không sai sót.”

Steven không biết rõ quan hệ cụ thể của hai người, nghe vậy thì dựa vào khung cửa nói: “Cậu tin tưởng hắn vậy sao?”

“Đương nhiên, Brande tiên sinh là người cực kỳ tốt.” Barry hà hơi vào tay rồi sờ lên gương mặt lạnh lẽo, làm hai gò má cậu ửng hồng, nhưng cũng không thể che giấu cặp mắt đen nhánh sáng ngời tràn đầy cảm kích, “Nếu không phải ngài ấy cứu tôi, có lẽ tôi đã sống không nổi.”

Sắc mặt Steven hơi thay đổi, khẽ cười nói: “Hắn đúng thật là người tốt.”

Tuy rằng cứu người khắp nơi sẽ khiến rất nhiều người ái mộ và sùng bái, nhưng cậu lại thích một Brande như vậy.

Barry chớp chớp đôi mắt, nhìn thanh niên cười rộ lên có vài phần dịu dàng, hơi nhỏ giọng hỏi: “Brande tiên sinh đã cứu ngài sao?”

“Bạn nhỏ đừng tò mò quá.” Steven nhìn cậu cười nói, “Tạm biệt, về cẩn thận.”

“A, vâng.” Barry hoàn hồn, xoa xoa mặt rồi tháo dây cương ngựa, “Ngày mai tôi sẽ tiếp tục đưa sữa bò và nước sạch đến.”

“Được, hẹn gặp lại.” Steven thấy cậu ngồi lên xe ngựa thì đóng cửa lại, cũng ngửi được mùi hương nồng đậm truyền ra từ phòng bếp, cậu đi ra khỏi đống đồ lặt vặt, giương giọng nói, “Em đói bụng.”

“Sắp xong rồi.” Hứa Nguyện nghiêng đầu nhìn qua, thấy thanh niên không mặc mặc áo khoác thì hỏi, “Không lạnh à?”

“Không lạnh.” Steven bò lên vai hắn, muốn nhìn một cái, lại bị nắp nồi cản trở tầm mắt, “Khi nào mới xong vậy?”

“Không phải buổi chiều còn lo lắng sẽ bị anh vỗ béo sao?” Hứa Nguyện chuyển mắt nhìn người gác cằm lên vai mình.

“Đó là lời nói lúc ăn no, giờ không tính.” Steven rất hiểu mình, lúc ăn no thì mỹ thực cũng không để vào mắt, lúc đói thì một cục lương khô cũng là tuyệt đỉnh, huống chi là thịt gà thơm nức bốn phía.

“Em dọn cơm lên bàn đi, xong là ăn được rồi.” Hứa Nguyện cười nói.

“Ok.” Steven hôn lên sườn mặt hắn một cái, xoay người đi xới cơm.

Mà đúng như hắn nói, món chính vừa đem lên bàn, một mâm cánh gà thơm nức cũng được bưng ra ngoài.

Màu đỏ cháy, còn rắc mè và hành lá, nhìn còn mê người hơn món gà tối qua, mà Steven đoán đúng, cánh gà rất dễ tách xương, thịt mềm đến không tả nổi, ngay cả phần thịt dai trên thân gà cũng không còn, nước sốt thơm ngon đậm vị, lại một lần nữa Steven cảm nhận được thế nào là không muốn bỏ sót một giọt nước sốt.

Chỉ là có một vấn đề.

“Nhiều cánh gà như vậy phải giết bao nhiêu con gà?” Steven nhìn cánh gà còn dư lại trên mâm, lần đầu tiên cảm thấy mình xa hoa dâm dật.

Cậu chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình chỉ ăn một bộ phận của con gà, một con gà hai cái cánh, đêm nay cậu ăn ít nhất mười mấy con gà, là chưa kể thêm phần của Brande.

“Yên tâm đi, những bộ phận còn lại đều bị chặt ra bán đi.” Hứa Nguyện nhìn cậu ngẫm nghĩ thì cười nói.

“Chặt ra?”

“Đúng vậy, có người thích đùi gà, có người chỉ mua cánh gà, có người chỉ cần khung xương.” Hứa Nguyện thấy cậu dừng đũa thì gắp hết cánh gà dư lại qua một đ ĩa sạch khác, “Các bộ phận có giá khác nhau, không cần lúc muốn ăn gà đều phải mua nguyên con.”

“À.” Steven hiểu ra ưu điểm của cách làm này.

Cho dù là người có thu nhập ít ỏi, cũng có thể bỏ một số tiền nếm thử mùi vị.

“Nhưng chuyện này chỉ khi nào vào đông mới có.” Hứa Nguyện đứng dậy bê mâm lên, “Tuyết tan thì không giữ lâu được, muốn ăn thì chỉ có thể nhân dịp này.”

Thời đại này đào một hầm chứa đá cũng đơn giản, chỉ là chi phí chứa thực phẩm đông lạnh sẽ rất cao, và việc bảo quản các phần đã chia nhỏ lại càng phi thực tế hơn, khi đó người mua nguyên con không muốn phần ngon nhất của con gà đã bị lấy đi.

Steven vừa mới hiểu ra chỗ tốt đã bị thả về chỗ cũ: “Anh cứ như vậy sẽ làm em thích mùa đông.”

“Rất nhiều người tới thành Logue đều thích mùa đông nơi này.” Hứa Nguyện cười đi vào phòng bếp.

Steven cũng bê chén đ ĩa còn lại trên bàn đi vào, thấy hắn vén tay áo lên thì nói: “Để em, đã nói em rửa chén mà.”

“Không sao, không cần phân chia rõ ràng như vậy.” Hứa Nguyện cười nói, “Đêm nay em ăn khá nhiều, nghỉ ngơi một lát đi.”

Steven chưa bao giờ nghe ngôn luận vớ vẩn như vậy: “Ăn nhiều không phải nên hoạt động sao?”

“Cứ coi như anh đau lòng em đi.” Hứa Nguyện mỉm cười nhìn thanh niên.

“A?” Steven thả lỏng người, nhìn người kia đang vén tay áo lên, bước qua ôm eo hắn từ phía sau, “Vậy cảm ơn Brande tiên sinh.”

“Không có gì.” Hứa Nguyện hơi nghiêng mắt, nhìn thanh niên đặt cằm lên vai hắn, “Tuy anh cũng thích em ôm anh như thế này, nhưng cẩn thận tay áo em bị dính nước.”

“Vậy thì……” Steven rũ mắt nhìn thoáng qua, nhét cánh tay vào tạp dề của hắn, dính sát vào vòng eo bên trong.

“Ý kiến hay.” Hứa Nguyện cũng cúi đầu nhìn.

Hệ thống đang chờ ăn cánh gà nằm ườn trên một góc bàn trong phòng bếp, yên lặng quay lưng lại, nhẹ nhàng giật giật lỗ tai.

Haizz…… Đôi chim trẻ này đúng là không thấy nó.

Không ngờ lúc ký chủ yêu đương cũng như vậy, nó đúng là một hệ thống tri kỷ.

Phòng bếp đã xử lý xong, cánh gà cũng bị đặt lên bệ cửa sổ nơi có nhiệt độ thấp nhất, cửa bếp được đóng lại, lúc này meo meo không để ý tới độ ấm nữa mà chỉ lo hưởng dụng bữa tối của mình, chỉ cần sáng mai ký chủ xử lý xương gà, vậy mọi chuyện đều hoàn hảo!

……

Sau bữa tối, sắc trời bên ngoài đã đen nhánh, ngọn đèn trên đỉnh đầu lại được thay nến, ánh lửa trong lò sưởi và giá cắm nến bên cạnh ghế dài làm căn phòng sáng rực như ban ngày.

Chính là hơi yên lặng, hơn nữa không phải kiểu yên lặng như lúc sáng sớm.

Steven được dẫn vào thư phòng, từ bên giá lấy ra mấy quyển sách ngồi trên ghế dài lật xem, mà chủ nhân nơi này đã kéo một cái bàn lùn đến, vẽ vẽ viết viết gì trên đó.

Âm thanh sàn sạt khác với tiếng bút lông chim, giống như có thể viết trên giấy liên tục không ngừng, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng món đồ nho nhỏ chà xát phía trên.

Hai người đều bận rộn, đây là một khung cảnh yên bình rất tốt để học tập, chỉ là lòng Steven lại bình tĩnh như vẻ ngoài, những mẩu chuyện thú vị trong sạch còn không hấp dẫn bằng mèo con phiêu lưu ký.

Sau khi đọc qua hai ba trang vẫn không nhớ được nội dung, Steven quyết định không lãng phí thời gian làm khó mình nữa, cậu đứng dậy ngồi xuống cạnh người kia, nhưng còn chưa kịp xem hắn vẽ cái gì thì đã đối diện với ánh mắt của đối phương, trong nháy mắt bỗng cảm thấy chột dạ: “Những quyển sách đó để mai em đọc.”

Dù sao mùa đông rất dài, ngoại trừ một ít chuyện vặt thì có rất nhiều thời gian để học tập lại sau 10 năm.

“Được.” Hứa Nguyện khẽ lên tiếng, dùng mu bàn tay nâng cằm cậu, đánh giá thanh niên trước mặt.

Động tác của hắn không quá đột ngột, chỉ là khoảng cách quá gần và ánh mắt dịu dàng của hắn làm trái tim Steven không nhịn được nhảy thình thịch, ngay cả âm thanh cũng nhẹ bẫng: “Nhìn cái gì?”

“Nhìn kích cỡ và khoảng cách đôi mắt của em.” Hứa Nguyện cẩn thận nâng cằm cậu quan sát hình dáng sống mũi, nhìn thanh niên dời mắt đi thì cười nói, “Nhìn anh.”

Đôi mắt ngọc bích khựng lại, nhưng vẫn nghe lời nhìn thẳng hắn, chỉ là hơi thở phập phồng rối loạn, nhưng cũng chỉ trong một lát, chân mày xinh đẹp nhướng lên: “Lúc anh làm kính mắt cho Fabian cũng nhìn ông ấy như vậy sao?”

“Vậy thì không có, anh dùng thước đo.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên lộ ra ánh mắt bất thiện thì cười nói, “Chẳng qua của ông ấy chủ yếu để sử dụng, còn của em là đồ trang sức, phải làm đẹp một chút.”

Steven nhẹ mím môi, nhìn con ngươi kim sắc đầy dịu dàng trước mặt, dòng nước ấm đang quay cuồng trong lòng như muốn tràn ra ngoài, nhưng đối diện với tầm mắt nghiêm túc của hắn lại khiến cậu không dám thở mạnh, nhịn cảm giác muốn nuốt nước bọt, nhưng lúc đối phương thu thay lại, cậu còn chưa kịp thở phào thì trên môi đã truyền đến cảm xúc mềm mại.

Nụ hôn vừa chạm vào đã tách ra, chỉ để lại chút vị bạc hà mát lạnh, khiến cảm xúc trong lòng cậu nháy mắt loạn thành một nồi cháo, mà người khiến cậu trở nên như vậy lại chỉ cười nhẹ một tiếng, tiếp tục vẽ vẽ viết viết.

Ngọn lửa trong lòng quay cuồng, lẫn lộn chút tức giận.

Tuy rằng cậu rất thích người này, nhưng trái tim nhảy loạn xạ không ngừng chắc chắn có phần do người này trêu chọc.

Nhưng hờn dỗi này lại không thể bộc phát, bởi vì ngoài chuyện thân mật với hắn, Steven không nghĩ ra được biện pháp có thể ứng phó tình huống này, nếu có thể, cậu thậm chí muốn thu nhỏ người này treo trước ngực, lúc nhớ hắn thì lấy ra hôn một cái

Nếu được vậy, đúng là cảnh tượng tốt đẹp.

Hứa Nguyện đang vẽ kích thước của linh kiện thì ngẩng đầu, nhìn thấy thanh niên chìm trong suy nghĩ, lại mang theo nụ cười nhộn nhạo không che giấu được.

Dường như nghĩ chuyện gì khiến cậu sung sướng, nên cả gương mặt đều ửng đỏ.

Hứa Nguyện nhẹ nhàng ghé đầu qua hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”

“Treo--” Steven vừa thốt lên, bỗng nhiên nhìn về phía người không biết khi nào đã dí sát vào cậu, trái tim nháy mắt giật thót, cặp mắt kim sắc kia làm suy nghĩ trong đầu cậu bỗng chốc biến thành ngọn lửa lan tràn trên má, sắp thiêu đốt cả người cậu, may mắn cậu kịp thời phản ứng, nhanh chóng dời mắt ho nhẹ một tiếng, “Không có gì!”

Cậu dời mắt qua chỗ khác, nhưng từ cổ đến vành tai đều đỏ rực cực kỳ xinh đẹp, làn da vốn trắng nõn nên càng không thể che giấu, làm thanh niên thẹn thùng hiện ra một vẻ đẹp mỹ lệ dụ dỗ.

Hứa Nguyện hơi trầm ngâm, mặc dù hắn hiểu rõ lòng người, cũng không thể đoán được gì từ một chữ của cậu, có lẽ cậu đang nghĩ đến hắn, nhưng nếu chỉ nghĩ đến chuyện lên giường, thì sẽ không phản ứng mạnh như vậy.

“Xem có thích hình dạng này không?” Hứa Nguyện nhìn thanh niên hận không thể né hắn ba mét thì cười nói.

Steven nghe vậy thì ngồi thẳng người, ánh mắt lướt qua, thấy người kia đã quay đầu thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghiêng người tới xem ảnh minh họa trên giấy.

Nếu như các bộ phận đơn độc tách ra thì cậu chưa chắc nhận ra, nhưng nằm cùng một tờ giấy thì có thể nhận ra đây là những linh kiện tạo ra mắt kính giống như Fabian, chỉ là gọng kính có vẻ mỏng nhẹ hơn một chút, nhưng có vài chỗ lại có chấm đen, nhìn không đẹp lắm.

“Đây là cái gì?” Steven hỏi.

“Đính đá quý.” Hứa Nguyện cầm một bản vẽ khác qua, nhìn thanh niên bên cạnh, chỉ cho cậu đá quý được thiết kế riêng: “Cắt như vậy sẽ rất xinh đẹp.”

Steven nghiêm túc nhìn vào nơi hắn chỉ, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, giọng điệu nhẹ bẫng: “Thật ra em chỉ cảm thấy thú vị muốn chơi một chút.”

Cậu không giống Fabian cần dùng nó để thấy rõ thứ gì đó, đối với cậu mà nói không khác gì vật trang sức, thậm chí sẽ không đeo nó mỗi ngày, nhưng Brande lại tỉ mỉ thiết kế rất tinh xảo.

“Anh biết.” Hứa Nguyện nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói, “Anh chỉ cảm thấy em đeo rất đẹp mà thôi.”

Vẻ ngoài mỹ lệ xinh đẹp như vậy, đeo những vật trang sức hoa lệ nhất định rất đẹp, chỉ là so với đồ trang sức, thanh niên càng quan tâm đ ến những đồ vật mang tính thực dụng hơn.

Steven rũ mắt, lúc nhìn về phía hắn thì khóe môi không nhịn được cong lên: “Anh muốn em đeo nó à?”

"Khi nào cảm thấy hứng thú hãy đeo." Hứa Nguyện cười nói, “So với nó, kính viễn vọng càng thích hợp để em sử dụng hằng ngày hơn.”

Steven chỉ cảm thấy đầu ngón tay ngứa râm ran, lan đến lòng bàn tay cậu, trong đêm tối yên tĩnh ấm áp, cậu không chút do dự sà vào lòng đối phương: “Em không muốn đi về.”

Tuy rằng ngôi nhà hiện tại của cậu rất rộng rãi thoải mái, chăn bông và đệm nhung lông vịt sẽ giúp cậu ngủ một giấc ngon trong ấm áp, nhưng nơi đó quá trống vắng, làm cậu cứ nghĩ đến nhiệt độ và hơi thở của người này.

Hứa Nguyện nhìn thanh niên trong lòng, thở dài một hơi rồi ôm chặt cậu: “Vậy đừng về.”

Hắn mở lòng với cậu, vậy thì tất cả cảm xúc quyến luyến và tình yêu của cậu, đều do hắn phụ trách và đáp lại.

Thật ra cũng không hoàn toàn là phụ trách, bởi vì bản thân hắn cũng rất thích thanh niên trong lòng, tuy rằng tình yêu không nhiều như cậu, nhưng vẫn thích.

Steven ngồi dậy ngước mắt nói: “Anh biết giữ em lại có nghĩa là gì không?”

Hứa Nguyện nghe vậy, vẻ mặt bỗng chốc trở nên vi diệu: “Nghĩa là gì?”

Steven mím môi, lời nói lên tới miệng lại cứng đờ không nói ra được.

Đáng ghét, rõ ràng trước kia cậu ăn nói rất lưu loát!

“Nếu em ngủ lại, nhất định sẽ không chia phòng ngủ.” Steven nhẹ nhàng dời mắt, trái tim lại đập dồn dập, “Anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Rõ ràng lần trước đâu có xao xuyến như vậy, không lẽ lần trước cảm thấy sẽ không có gì xảy ra, nên mới không sợ hãi?

Nhưng chuyện đã đến trước mặt, lùi bước là không thể nào, còn việc chia phòng ngủ, vậy có khác gì cậu về nhà ngủ, cũng đều là cách một bức tường.

“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng.” Hứa Nguyện nhìn vành tai đỏ như máu giấu trong sợi tóc của cậu, sau đó thấy cậu giận dỗi trừng mình, chỉ là không hề có lực uy hiếp, chỉ càng khiến người ta rung động hơn.

“À không, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Hứa Nguyện sửa lời.

Steven lại càng tức giận, muốn cắn hắn hai cái cho đỡ ngứa răng, sau đó cậu thật sự làm như vậy, lại bị người kia nở nụ cười ôm eo, thuận thế hoàn thành một nụ hôn sâu.

Sau khi tách ra, giận dỗi gì đó đều tan biến sạch sẽ.

“Tắm nước nóng nha.” Hứa Nguyện đỡ thanh niên sắp đè lên người mình,

“Ồ.” Steven cắn nhẹ khoé môi, cảm giác khẩn trương lại bắt đầu tăng lên.

“Đưa chìa khóa nhà cho anh, anh đi qua lấy quần áo giúp em.” Hứa Nguyện cười nói.

“Tự em đi.” Steven đỡ tay vịn đứng dậy nói.

“Không phải không muốn về sao?” Hứa Nguyện cười, “Nếu em trở về lấy, anh sợ em xấu hổ không dám quay lại.”

Steven nhếch đuôi mày, cảm thấy người này rất hiểu hắn, bởi vì cậu thật sự sẽ rối rắm có nên quay lại không, rõ ràng trước mặt người khác cậu rất tự nhiên không biết xấu hổ, Brande quả nhiên là ác ma thay đổi lòng người: “Bên ngoài lạnh lắm.”

Luân phiên giữa ấm và lạnh như vậy rất là thực dễ dàng sinh bệnh.

“Vậy mặc đồ của anh đi.” Hứa Nguyện đứng dậy nói, sau đó nhìn cổ thanh niên lại đỏ lên, “Không ngại chứ?”

“Có gì mà ngại.” Steven đứng thẳng người, ngón tay gõ nhẹ lên cánh tay.

Cũng không phải lần đầu tiên cậu mặc quần áo của Brande, chút quần áo nhỏ nhoi mà thôi, đã ôm hôn không biết bao nhiêu lần rồi còn gì.

“Vậy là tốt rồi, xem ra hai người chúng ta đều không cần ra ngoài.” Hứa Nguyện đứng dậy lên lầu nói, “Em vào phòng tắm trước đi.”

“Ừm……” Steven khẽ lên tiếng, sau khi thấy bóng lưng đối phương biến mất mới phun một hơi nghẹn trong cổ họng ra, rõ ràng cậu rất chờ mong, nhưng lâm trận thì lại luống cuống.

Thật ra cũng không có gì phải hoảng loạn, cậu đã quen với cái ôm và nụ hôn của người kia, sau đó đơn giản là những chuyện kia, có người hỗ trợ giải quyết và tự mình giải quyết chắc cũng không có quá khác biệt đâu nhỉ.

Nhưng cậu thì được, còn chạm vào Brande……

Lúc Hứa Nguyện xuống lầu, không ngoài ý muốn thu hoạch được một mỹ nhân cả người bốc khói.

Tốt lắm, suy nghĩ lần này rất rõ ràng.

“Không đi tắm sao?” Hứa Nguyện lẳng lặng nhìn một lát, không thấy thanh niên cử động, bèn dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất có thể để không quấy nhiễu cậu.

Nhưng mà chỉ cần hắn lên tiếng, hiệu quả đều giống nhau, thanh niên đứng dưới lầu chợt ngước mắt, nhìn thấy hắn thì giật thót một cái rồi cứng đờ xoay người, muốn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên, sự thật là suýt nữa cùng tay cùng chân đi vào phòng tắm: “Đi liền đây.”

Lúc này nếu còn tiếp tục chọc cậu, dao găm bên hông thanh niên cũng không phải để trang trí, phải vì mạng sống của mình mà suy nghĩ, Hứa Nguyện xuống lầu, đặt quần áo sạch bên ngoài phòng tắm: “Quần áo ở ngoài cửa, tắm xong em nhớ lấy.”

“Được!” Steven vốn đang ảo não, nghe hắn nói thì giương giọng đáp lại một câu, nghe tiếng bước chân rời đi mới mở vòi nước nước ấm và nước lạnh.

Mùa đông rất khó tắm rửa, cũng chỉ có các thành phố biển ở Tây Hải mới không có thời kỳ kết băng và nhiệt độ lạnh lẽo, mỗi khi một mình ra ngoài, hầu như Steven đều đến đó để vượt qua mùa đông, lại không ngờ chỗ của Brande lại tiện lợi như vậy.

Hắn trang bị rất nhiều thùng kim loại chứa nước bên cạnh lò sưởi trong tường, lò sưởi thiêu đốt cả một ngày, nước trong thùng cũng nóng hổi, lại gắn van chốt bằng kim loại, nên cả ngày đều không thiếu nước ấm.

Thiết kế xảo diệu như vậy, làm mùa đông ở thành Logue cũng trở nên thân thiện và thoải mái.

Nhưng nếu chỉ là tắm rửa, Steven nhất định rất thích thú và hưởng thụ, nhưng mục đích lần này không được trong sáng lắm, nước ấm xối lên càng làm con tim đang nóng bỏng xao động.

Đầu tóc phải gội sạch sẽ, cả người cũng vậy, lần đầu tiên thân mật tiếp xúc, không thể làm đối phương khó chịu hoặc là chán ghét.

Steven quấn mái tóc dài ướt dầm dề lên, vừa thấy những bình gốm đặt cạnh bồn tắm thì lại thả tóc xuống, lấy một lọ mở nắp ra, nhìn tinh dầu óng ánh bên trong, ngửi mùi hoa cam tươi mát, ánh mắt liếc về phía cửa phòng một cái, sau đó nhỏ vài giọt tinh dầu vào bồn tắm.

Giọt tinh dầu thơm ngọt chìm vào nước, nháy mắt lan tỏa theo hơi nước, Steven nhẹ nhúc nhích đầu mũi, hài lòng thả lọ gốm về chỗ cũ, bước vào bồn tắm ngâm mình.

Mùi hương quá nồng sẽ gay mũi, nhưng mùi thơm nhàn nhạt sẽ khiến người cảm thấy thoải mái, giống như cậu thích ngửi mùi hương trên người Brande, luôn dễ dàng làm cậu xao động.

Hương khí toả khắp phòng, có vẻ phai nhạt hơn một chút, thanh niên ngâm mình trong bồn tắm sắc mặt đỏ ửng, lại vươn tay về phía bình gốm kia.

Nước nhiều như vậy, lại thêm vài giọt cũng không sao.

……

Ừm…… Lại thêm vài giọt.

……

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa truyền ra, bầu trời đen kịt, nhưng thời gian vẫn còn sớm, Hứa Nguyện ngồi trên ghế dài thiết kế chi tiết của gọng kính, sau đó lại vẽ những linh kiện của kính viễn vọng ra.

Chỉ là lúc hắn sửa lại bản thảo, ngước lên nhìn ngọn nến đã cháy hết một nửa, phát hiện thanh niên ở trong phòng tắm hơi lâu.

Mùa đông ngâm nước ấm rất thoải mái, nhưng ngâm quá lâu sẽ choáng váng ngất xỉu.

Hứa Nguyện đứng dậy, nhưng lúc hắn đang chuẩn bị gọi người, đã nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Hơi nóng từ bên trong tràn ra ngoài, một cánh tay thò ra cầm khay quần áo, sau đó nhanh chóng đóng lại.

Mở cửa phòng tắm nhiệt độ cao như vậy có lẽ là rất lạnh, nhìn tốc độ của cậu không giống như đang choáng váng, Hứa Nguyện suy tư một lúc rồi ngồi xuống ghế dài, cũng chỉ một lát sau, cửa phòng tắm lại mở ra.

Đế giày bằng gỗ chạm đất, khó tránh khỏi không vừa chân, làm thanh niên vừa đi vừa cầm khăn lau tóc theo bản năng cúi đầu nhìn dưới chân, cũng làm mái tóc ướt dầm dề chảy xuống đầu vai.

Steven rất xinh đẹp, Hứa Nguyện vẫn luôn biết điều này, chỉ là ở chung lâu ngày cũng không quá chú ý vẻ ngoài của cậu, nhưng giờ phút này thanh niên vừa tắm rửa xong mặc áo ngủ, dáng người vẫn thon dài, làn da trắng nõn mịn màng hiện lên màu hồng nhạt, tóc dài ướt đẫm xoã dài, có vài giọt nước chảy xuôi theo sợi tóc, nghịch ngợm rơi lên gương mặt và gáy cậu, lại lướt trên gò má cực kỳ xinh đẹp xuống cằm, không chỉ mái tóc, ngay cả cặp mắt kia đều ướt sũng như nhiễm hơi nước, càng thêm trong veo và lười biếng, nhưng lại không hề yếu ớt mặc người bắt nạt.

Cậu có vẻ đẹp nùng diễm khiến người khác không dám khinh nhờn, giống như buổi sáng vừa tỉnh dậy trong trang viên mười năm trước, chỉ lúc này thêm vài phần tao nhã và trầm ổn.

Sắc nước hương trời, còn gì hơn thế.

Ánh mắt Hứa Nguyện dừng lại, dường như làm đôi mắt xanh lục nhạy bén kia phát hiện, chỉ là lúc nhìn qua thì trong mắt đong đầy tia sáng vụn vặt, động tác rõ ràng khựng lại một chút, gương mặt hồng hào vì hơi nóng cũng đỏ thêm một chút, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ bình tĩnh: “Em tắm xong rồi.”

“Ừm.” Hứa Nguyện nhìn cậu hơi do dự, sau đó nhanh chóng đi qua ngồi xuống cạnh hắn, “Nhớ lau khô tóc.”

“Ừm……” Thanh niên ngồi cạnh lò sưởi đáp nhẹ một tiếng, dùng khăn vải đay quấn tóc lại chà lau, dường như sốt ruột muốn nó khô ngay lập tức, chứ không phải luôn nhỏ nước làm cậu phiền muộn trong lòng.

“Dùng cái này đi.” Hứa Nguyện lấy một cái khăn lông to từ trong ngăn tủ đặt lên thành ghế, “Lát nữa có thể đặt cạnh lò sưởi để phơi khô, nhưng đừng đặt gần quá.”

“Ừm, em biết rồi.” Thanh niên ngước mắt nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng dời đi.

Cái liếc mắt kia có chút khó hiểu, làm Hứa Nguyện không phân biệt được cảm xúc của cậu, thấy thanh niên đã thay khăn lông, tiếp tục phủ lên đầu lung tung chà lau mái tóc, cũng giấu đi cảm xúc trong đôi mắt kia.

Không lẽ lúc tắm rửa xảy ra chuyện gì? Nhiều nhất là cơ thể có nhu cầu s1nh lý, nên tự mình giải quyết?

Hứa Nguyện suy nghĩ, cầm quần áo của mình vào phòng tắm, lại ngửi được mùi hoa cam nồng nàn bên trong, tuy đã bị hơi nước hòa tan rất nhiều, nhưng mùi vẫn còn nồng giống như lọ tinh dầu bị nghiêng đổ.

Hắn đóng cửa phòng tắm đi tới khay chứa lọ, cầm bình gốm mở nắp ra nhìn chút tinh dầu còn sót dưới đáy, trong chút chốc hiểu ra cái liếc mắt kia của thanh niên có ý gì.

Còn việc không cẩn thận rớt vào trong nước hay là nguyên nhân nào khác cũng không quan trọng.

…… Khá dễ thương.

*****

Editor: trời ơi, hai anh vờn nhau, người say là tui ಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ