*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Có thể không ăn không?" Steven lần đầu tiên có cảm giác không muốn ăn cái gì đó.
"Tôi hầm hai giờ." Hứa Nguyện cười nói, "Không thể."
Hắn nói rất dịu dàng, thái độ lại cực kỳ cứng rắn.
Steven hít sâu một hơi, an ủi mình ít nhất ngửi rất thơm, sau đó cầm đũa gắp cục đen đen nâu nâu bên trong lên, nhưng đã kẹp vỡ nó.
"Đây là cái gì?" Steven dò hỏi.
"Huyết vịt." Hứa Nguyện cầm lấy bánh mì trong mâm của mình, trả lời cậu.
Steven nghi hoặc trong chớp mắt, cậu còn tưởng máu me hắc ám chế biến ra, cậu lại không phải quỷ hút máu, sao lại phải ăn máu để bổ máu?
Giờ nhìn thấy hình dạng này thì rất ngạc nhiên, huyết vịt?
Được!
Steven quyết đoán thay đổi gắp món khác, cậu bỏ qua thứ vừa nhìn đã biết là giò heo, kẹp ra một thứ xám xịt có lỗ lỗ phía trên, cái này thì không dễ vỡ, nhưng không quen biết: "Đây lại là cái gì?"
"Gan." Hứa Nguyện ăn xong thịt vịt trong mâm, sau đó thấy được sắc mặt xanh trắng đỏ đen đủ màu của thanh niên.
"Của anh là cái gì?" Steven thả lại vào mâm, nhìn đồ ăn của đối phương.
Thịt khối to tròn dính nước sốt mỹ vị, hương thơm bốn phía.
"Vịt xào bia." Hứa Nguyện cười nói, "Vừa vặn giết một con vịt, thuận tay làm."
Steven gõ ngón tay lên mặt bàn, sau một lúc mới nhướng mày, đẩy mâm đồ ăn ra trước, cười nói: "Thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ, chia cho anh một nửa."
"Steven thân ái, người không bị thương thì không cần ăn thứ này." Hứa Nguyện từ chối, nhưng thấy vẻ mặt kháng cự của thanh niên thì gắp một ít thịt vịt trong mâm mình qua cho cậu, "Nếm thử."
Steven liếc hắn một cái, rũ mắt ăn mấy khối thịt vịt thơm ngon hệt như tưởng tượng của cậu, sau đó dùng vẻ mặt liều chết gắp móng heo lên miệng, dù sao Brande đã hầm hai giờ.
Cậu cắn một miệng móng heo, lại kinh ngạc phát hiện món này không chỉ không khó ăn, còn mềm mịn ngon miệng, hương liệu thấm sâu vào trong, kèm theo chút nước canh, làm người ăn tự ứa nước bọt.
Nếm một lần sẽ có can đảm nếm lần hai, sau đó toàn bộ tô canh nóng hầm hập đều vào bụng cậu, làm cả người cậu ấm lên.
"Thế nào?" Hứa Nguyện đẩy ly nước bạc hà qua cho cậu, nói.
"Quá ngon." Steven chân thành khen ngợi, cậu cầm ly nước uống sạch rồi nhắc nhở, "Nhưng chuyện anh ăn huyết tốt nhất đừng để người khác biết."
Tuy rằng nó mềm mềm dai ngon, nhưng rất có khả năng bị gán tội tà ác.
"Được." Hứa Nguyện nhìn cậu thả ly bèn hỏi, "Muốn ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày không?"
Steven chớp chớp mắt mấy lần, lại phát hiện tự lồ ng ngực trào lên cảm xúc nóng bỏng và gấp gáp, lâu đài an toàn, phòng ngủ ấm áp, khung giường mềm mại và đồ ăn sung túc, cùng với một người bạn ở chung cực kỳ thoải mái.
Nghe giống như trên thiên đường, cậu chỉ ngủ ở chỗ này một đêm đã phải dùng thời gian rất lâu mới thích nghi lại giường gỗ cứng của mình, thậm chí ra dã ngoại cùng không thể chấp nhận mặt đất gập ghềnh cùng với cỏ hoang trải trên bụng.
Tuy rằng cậu cũng muốn đối tốt với mình hơn một chút, nhưng người không thể tự giới hạn, ở thêm vài ngày cậu sẽ không muốn rời khỏi nơi này.
"Không cần." Steven đứng dậy cười nói, "Tôi đi rửa bát."
"Không vội, đợi cậu khỏi hẳn rồi hãy rửa." Hứa Nguyện ngăn lại, gọi người hầu đem mâm xuống, "Lần này cậu mang gì về thế?"
"A, có thứ tốt." Steven kéo cái túi đầy ắp qua, lấy một cục đá màu xanh trộn lẫn chút vàng đặt lên mặt bàn nói, "Thứ này nghe nói rất quý."
"Đá thanh kim." Hứa Nguyện cầm lấy cục đá đánh giá.
(*) Lapis Lazuli hay còn gọi là đá thanh kim, dòng ngọc thiên thanh của hoàng tộc.
"Quả nhiên anh biết thứ này." Steven đối với việc hắn nhận ra cục đá thì có cảm giác trong dự kiến.
"Ừm, dùng để làm thuốc nhuộm màu xanh lam." Hứa Nguyện cười nói, "Rất trân quý."
Thuốc nhuộm xanh biếc là màu lam thuần nhất, chỉ dùng trong giáo đường, có ngụ ý khác nhau, đá thanh kim cũng có được lời khen giống như đồng vàng.
"Thuốc màu so với cục đá thì đắt hơn." Steven nói.
Hứa Nguyện ngước qua, khẽ cười nói: "Cậu không biết làm?"
Thuốc màu tự nhiên càng quý, gấp bảy lần giá đồng vàng là chuyện bình thường.
"Ừm." Steven nhìn hắn, "Anh biết?"
Hứa Nguyện cười gật đầu, hắn biết, hơn nữa phương pháp này không khó, chỉ là tốn chút thời gian.
Steven rối rắm trong chớp mắt: "Thuốc màu bán ra chia cho anh bốn phần thế nào?"
Bốn phần đã là tối đa.
"Có thể." Hứa Nguyện nhìn thanh niên lộ vẻ đau lòng, "Đưa đồ cho tôi đi."
Tuy rằng tốn thời gian, nhưng hiếm khi có được loại đá này, tự mình chế tác cũng coi như có việc hứng thú.
Steven đè nén cảm xúc trong lòng, đẩy một hộp đầy đá thanh kim thạch qua nói: "Vậy làm phiền anh."
Hắn biết Brande cũng không thiếu số tiền này, người thiếu là cậu, nhưng đối phương vẫn nguyện ý hỗ trợ.
"Không cần khách khí như vậy." Hứa Nguyện bỏ khối đá trong tay vào hộp gỗ, "Tôi làm xong thì lúc vào thành sẽ mang cho cậu."
"Được." Steven nhìn sắc trời bên ngoài, đứng dậy xách túi lên bên vai không bị thương, nói, "Vậy tôi đi trước."
"Tôi gọi xe ngựa đưa cậu về." Hứa Nguyện đóng nắp hộp nhìn cậu dứt khoát đứng dậy.
"Không cần, xe ngựa rung lắc càng đau hơn." Steven sờ sờ eo mình, "Yên tâm đi, trời vẫn còn sớm, tôi cưỡi ngựa chậm một chút là được."
"Cũng được, tôi đưa cậu ra ngoài." Hứa Nguyện đứng dậy cầm theo cái hộp, đuổi theo cậu ra ngoài.
"Cơ mà, phu nhân Watson cũng không có đãi ngộ như vậy đâu." Steven đứng đợi hắn, đè nén tiếc nuối trong ngực.
Gặp nhau quá ngắn, nhưng làm bạn bè, hợp hợp tan tan như vậy mới là bình thường, bằng không sau này một mình cậu lang bạt, không nỡ rời khỏi chỗ này thì không tốt.
Nhưng lần này cậu có có thể tĩnh dưỡng khá lâu, chờ vết thương khôi phục thì đi tới đi lui cũng tiện hơn nhiều.
"Nàng là người hợp tác, cậu là bạn." Hứa Nguyện cười nói, "Đương nhiên không giống nhau."
Tuy rằng hắn không tiễn phu nhân Watson ra ngoài là bởi vì không muốn bị Camille nhìn thấy, nhưng hai người quả thật khác nhau.
Steven chuyển mắt nhìn người đứng ngay cửa, sờ vào túi nói: "Duỗi tay."
Hứa Nguyện theo bản năng vươn tay ra, lòng bàn tay rơi xuống một viên trân châu tròn trịa cực lớn, nghe cậu thản nhiên nói: "Tôi thấy nó trên bờ biển, cho anh."
Viên trân châu nhẹ nhàng lăn tròn trong tay, Hứa Nguyện ngước mắt nhìn thanh niên, cười nói: "Cảm ơn, lễ vật quý như vậy không tiếc sao?"
"Tiếc." Steven dời mắt thở dài một hơi, vẫy vẫy tay, "Gặp lại sau, Brande."
"Tạm biệt." Hứa Nguyện nhìn thanh niên chất túi lên lưng ngựa thì nói theo, "Trên đường cẩn thận."
"Ừm." Steven lên tiếng, thúc nhẹ vào bụng ngựa, lúc Philip chạy đi thì vẫy tay về phía sau, cười vui vẻ, "Hẹn gặp lại trong thành Tanzan."
[Mỹ nhân lại đi rồi.] Hệ thống xuất hiện trên đầu vai Hứa Nguyện, ngẩng đầu nhìn bóng người xa dần, [Sao không ở lại thêm mấy ngày chứ?]
[Bởi vì không muốn làm phiền bạn bè.] Hứa Nguyện nhìn một người một ngựa chậm rãi biến mất sau rừng cây, xoay người bước vào lâu đài.
Đối phương tới tự nhiên, đi phóng khoáng, nhìn có vẻ không thích thân quen, nhưng nhiều hơn là không muốn làm phiền người khác.
Tài phú kéo ra khoảng cách, người đã từng ngang ngược vô lý với Hứa Nguyện đã trở nên e dè kính cẩn, Steven chưa từng thay đổi, bởi vì hai người là bạn, cũng là vì chưa bao giờ muốn có được gì từ chỗ hắn.
Cậu ấy rất tự lập, cũng không thích dựa vào người khác quá nhiều, không muốn mất đi năng lực sinh tồn, đây là tính cách không tồi, nhưng đôi khi yêu cầu bản thân quá cao.
Nhưng đó chính là Steven, cậu ấy có quy tắc sống của riêng mình, làm bạn bè thì nên tôn trọng.
[Nhưng bạn bè không phải nên làm phiền lẫn nhau sao?] Hệ thống không hiểu.
[Có thể là bởi vì tôi rất ít khi nhờ cậu ấy?] Hứa Nguyện bỏ trân châu trong tay vào túi bên hông, hơi trầm ngâm nói.
Hắn quả thật không có nhiều chuyện cần làm phiền đối phương, đặc biệt là sau khi vào trang viên, chỉ là trong cuộc sống không cần, còn vấn đề tình cảm thì vẫn muốn bạn bè thường xuyên ghé tới, nhưng cũng không thể ép buộc.
Những chuyện ép buộc đến cuối cùng cũng thành công cốc.
[Vậy ký chủ làm phiền mỹ nhân nhiều một đi.] Hệ thống ra chủ ý.
[Cậu ấy đã đủ vất vả rồi.] Hứa Nguyện vào phòng làm việc, cười nói, [Meo meo đâu?]
Quân tử chi giao đạm nhược thủy (*), không cần quá cố chấp để ý đối phương đi con đường nào, chỉ cần biết hai bên vẫn bình an là đủ rồi.
(*) "Người quân tử kết giao đạm nhạt như nước". Cổ nhân giảng: "Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt". Người quân tử khi kết giao thì đạm nhạt như nước, còn tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu. Kết giao của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng rồi lại dẫn đến tuyệt giao. - theo Tri thức VN.
Có lẽ Steven cũng nghĩ như thế này, cho nên mới có thể tự nhiên phóng khoáng, tới tui như gió.
[Meo meo hôm nay bắt chuột vất vả, đang ngủ.] Hệ thống yên lặng nằm xuống, cũng không hiểu được meo meo nhỏ như vậy làm thế nào để bắt được chuột đồng lớn gần bằng nó chứ.
Hệ thống sắp bị dọa chết! Tên nhóc kia cứ như vậy hung ác nhào qua!
[Đúng là vất vả, chờ nó tỉnh lại khen thưởng cho nó một con cá lớn.] Hứa Nguyện cười nói.
[Vậy... vậy tui thì sao?] Hệ thống tròn mắt trông mong.
[Mi cũng vất vả, cũng thưởng một con.] Hứa Nguyện nhặt đá thanh kim trong hộp ra tới, cầm búa gõ thành những hạt cực nhỏ.
[Meo! Cảm ơn ký chủ!] Hệ thống hưng phấn, nó không cần biết vất vả ở đâu, nó chỉ muốn cá lớn.
......
Steven chạy tới trang viên với tốc độ rất nhanh, nhưng trở về thì lại thong thả, một là vì chuyện quan trọng đã làm xong, hai là vì đã gặp được người muốn gặp.
Lần này ra ngoài rất thuận lợi, nếu như bán được thuốc màu làm từ đá thanh kim, cậu có thể nghỉ ngơi rất lâu mà không cần bôn ba nguy hiểm.
Tiếng vó ngựa lộc cộc, hoàng hôn ráng màu chiếu vào người, ấm áp lại không quá chói mắt.
Tâm trạng Steven hiếm khi bình yên như lúc này, cho dù cảm xúc xa lạ lúc trước cũng đã an tĩnh lắng xuống đáy lòng.
"Philip, lần này trở về có thể cho mi ăn thử cỏ khô năm đồng, ta bảo Wayne bỏ thêm cây đậu và vỏ trứng." Steven nhìn thấy cửa thành thì sờ bờm của ông bạn già.
Sau đó nghe được một tiếng phì vui sướng đáp lại.
"Được rồi, đi nhanh một chút, chúng ta phải đi qua con sông kia." Steven cười một tiếng, thúc vào bụng ngựa.
Tuy rằng cậu đã ở trong tòa thành này rất lâu, nhưng cái mũi đã quen không khí trong lành ở dã ngoại vẫn không thể thích ứng với mùi nước sông bốc lên.
Ngựa tăng tốc chạy về phía trước, khi chút ráng chiều cuối cùng phía chân trời sắp bị mây đem nuốt chửng thì tới cửa thành.
Thời gian này rất ít người vào thành, nhưng lính đóng quân tại cửa thành thì lại không ít.
"Có chuyện gì sao?" Steven suy nghĩ, người xếp hàng trước mặt vừa đi qua cửa thành thì cậu lập tức đi lên, trong ánh mắt đánh giá của binh lính cởi mũ choàng xuống, đưa ba đồng qua cười nói, "Vào thành."
Hết thảy đều như thường, nhưng tiền đồng lại không có ai cầm lấy, Steven còn thấy được binh lính nắm lấy chuôi kiếm.
Không đúng!
Chuông báo trong đầu cậu vang lên!
"Là Steven! Bắt lấy hắn!" Tiếng rút kiếm cùng với tiếng gọi ầm ĩ.
Steven muốn quay đầu ngựa, nhưng lại đối diện với dây thừng từ trong thành bay tới!
Là Lasso! (*)
(*) Dây Lasso hay còn gọi là dây thừng trói ngựa:
Không kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, bản năng làm cậu rút kiếm ném ra ngoài, chém đứt dây thừng đang bay tới, cũng kéo căng dây cương.
Ngựa hí vang một tiếng, nhẹ nhàng vượt qua dây trói rơi xuống đất, nhưng đối diện không phải đường phố vắng người, mà là vô số kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa.
Bọn họ ăn mặc khôi giáp dày nặng, mang theo đuốc lửa trong bóng đêm, hình thành một cách tường kín không kẽ hở, mà người cầm đầu chính là...... Ed!
Steven chỉ kịp nhìn rõ gương mặt, nghe tiếng xiềng xích từ sau lưng thì không thể không nhảy xuống ngựa, rút dao găm ngăn cản đao kiếm đang bổ tới, lúc định đứng dậy thì vết thương từ bụng bị nứt ra đau đớn.
Cậu không thể đứng dậy, trong chớp mắt đã có mấy thanh kiếm kề trên cổ cậu, đè vai cậu xuống.
"Hí--!" Tiếng ngựa hí vang, bị tầng tầng lớp lớp dây thừng trói lại, ngã ầm xuống đất.
"Philip!" Sắc mặt Steven tái nhợt, nhìn về phía người cầm đầu ngồi trên lưng ngựa, "Đội trưởng Ed sẽ không so đo với một con ngựa chứ? Nó là một con ngựa tốt."
"Đương nhiên sẽ không, nghe nói nó chỉ cho phép một mình Steven cưỡi lên." Ed ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống thanh niên chật vật bị bắt trong ánh lửa, nở nụ cười vừa lòng, "Nó sẽ không chết, nhưng ngươi thì chưa chắc."
"Ta cũng không làm trái pháp luật của thành phố này." Steven cảm nhận được ẩm ướt từ bụng chảy ra, "Đội trưởng đội tuần tra không lý do bắt người như vậy thì không tốt lắm?"
Nếu không phải lúc trước bị đuổi bắt rất lâu, bị thương chưa lành, cậu cũng không đánh mất cảnh giác như vậy, còn thất thủ bị bắt.
Đúng là không xong, cậu nên nghe lời người vô gia cư kia nói, tránh xa Ed một chút.
Đội trưởng Ed lại không tức giận vì cậu khiêu khích, ngược lại giương cằm, rũ đôi mắt sung sướng và miệt thị nhìn xuống: "Xem ra ngươi vẫn chưa biết, Martin đã bị bắt, hắn đã xác nhận ngươi chính là đồng lõa."
Máu trong người Steven nháy mắt đông lại, nên lúc bị dây thừng trói lại cậu cũng không phản kháng, mà thực tế có phản kháng cũng vô ích.
Trong rừng cây, cậu có thể mượn địa hình để né tránh và giết sạch những hải tặc, nhưng không có cách nào dùng sức của một người chống lại một đội quân, suy cho cùng cậu cũng là người mà thôi.
"Hắn nói như vậy thật sao?" Steven bị kéo vai đứng lên, trên môi đã không còn nụ cười.
Giờ có kêu oan hay vu khống cũng không có tác dụng, Ed sẽ không nghe, hắn chỉ muốn đem chuyện này trở thành sự thật.
"Đương nhiên, hắn là một tù nhân rất thành thật." Khoé miệng Ed treo lên nụ cười sung sướng, hắn quất roi ngựa hô lên, "Mang đi."
Đội tuần tra đóng quân ở cửa thành, lại cực kỳ rầm rộ dẫn người mà bọn họ bắt được rời đi.
Cảnh tượng náo nhiệt đi qua, chỉ còn lại bụi đất hỗn loạn, những người đang nằm ở ven đường, hoặc là ló đầu qua khe cửa khẽ bàn tán: "Người bị bắt là ai vậy?"
"Là Steven."
"Ôi Thượng đế, Ed đúng là muốn giết Steven càng nhanh càng tốt."
"Bị đá vào nơi như nhà giam thì không sống nổi đâu."
"Trên mặt đất có vết máu, Steven hình như bị thương."
"Vậy thì càng không xong."
Tiếng xiềng xích leng keng trong địa lao sâu thẳm vang lên, cho dù cây đuốc đặt ngay bên cạnh cũng không thể hoàn toàn chiếu sáng xung quanh, dường như có thứ gì đó sẽ nhào tới bất kỳ lúc nào.
Một chậu nước lạnh đổ lên đầu, kèm theo là tiếng sặc sụa, thanh niên bị xiềng xích treo trên cây thập giá mở đôi mắt xanh biếc, nhìn về phía địa lao u ám và Ed đã cởi kiếm xuống ngồi đối diện.
"Đúng là chật vật." Ed nhìn thanh niên cả người nhỏ nước.
"Đột nhiên bị giáng tội giết người, dĩ nhiên chật vật." Steven siết chặt ngón tay, xác định mình không thể tránh thoát xiềng xích quanh eo và cánh tay thì không giãy giụa nữa, chỉ ngước mắt nhìn Ed cười nói, "Đội trưởng Ed nếu bị trói lại ở chỗ này cũng vậy thôi."
"Nhưng đáng tiếc, ta vĩnh viễn sẽ không bị trói lại nhốt vào đây." Ed nhìn ý cười chói mắt trên mặt cậu, hừ lạnh một tiếng nói, "Mà con rệp ti tiện như ngươi, sẽ chết ở chỗ này nhanh thôi."
"Ngươi không định thông qua toà án thẩm phán?" Tuy Steven đã nghĩ đến, nhưng không ngờ Ed thật sự dám to gan như vậy.
"Ồ, anh bạn Martin thân ái của ngươi một mực chắc chắn ngươi là đồng loã của hắn." Ed hất chuôi kiếm, ra hiệu cho người bên cạnh, "Dẫn người tới đây."
Người bên cạnh hắn vội vàng rời đi, sau một lúc thì tiếng bước chân nặng nề và âm thanh xiềng xích quệt xuống đất truyền tới, một tù nhân tóc nâu, cả người gầy như bộ xương xuất hiện trong ánh lửa, hắn có chút khó chịu che mắt, nhưng nhìn thấy thanh niên trên giá sắt thì tức giận gào lên: "Steven, đồ phản bội!!!"
Âm thanh hắn nghẹn ngào như bị xé rách, nhưng dù vậy, hắn cũng suýt tránh được giam giữ hai bên mà bổ nhào vào Steven.
Nếu không phải Steven thấy rõ đôi mắt hắn, cậu không thể nhận ra đây là Martin.
"An phận một chút!" Binh lính kế bên kéo chặt xiềng xích, nhìn hắn té lăn trên đất thì đạp thêm hai phát.
Mà người ngã trên mặt đất lại theo bản năng cuộn tròn tay chân, im lặng rên hai tiếng, nhưng dù vậy, hắn vẫn nhìn chằm chằm Steven bằng ánh mắt căm thù và phẫn nộ.
"Ta không phản bội ngươi." Steven hơi thở gấp, "Là ngươi phạm lỗi trước."
"Là ngươi khai báo tung tích của ta!" Martin dữ tợn gào rống nói, "Nếu không phải ngươi, ta sẽ không cực khổ chạy trốn tới thành Isdar xa xôi còn bị bắt về! Ta sắp phải chịu hình phạt treo cổ, ngươi cũng phải chịu!"
Steven nhấp môi nhìn người điên cuồng trước mặt, nghe được Ed nhẹ nhàng dò hỏi: "Martin, ngươi xác định Steven là đồng lõa sao?"
"Đúng vậy, hắn là đồng lõa, là hắn lập ra kế hoạch này! Hắn còn xúi giục ta giết lính đánh thuê vô tội đáng thương kia." Martin thuần thục phun ra những lời khai ác ý, "Ta có thể dùng sinh mệnh đảm bảo, thậm chí có thể thề với Thượng đế."
"Vậy ta cam đoan với ngươi, hắn sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng." Ed phất tay, xiềng xích lại kéo động, mang theo Martin mừng rỡ như điên rời khỏi nơi này.
"Ngươi cảm thấy nghe những lời khai này, toà án sẽ phán quyết như thế nào?" Ed đứng dậy đi tới trước mặt thanh niên, "Hoặc là không cần phiền toái như vậy, ngươi trực tiếp nhận tội của mình đi? Dù sao trên tay ngươi cũng nhiễm không ít máu tươi, chiến tích lần này của ngươi cũng khá đáng nể đấy."
"Ta nghĩ đội trưởng Ed cũng biết, những người bị giết đều là hải tặc." Steven ngước mắt khẽ cười.
"Nhưng người mà hải tặc đuổi bắt là đạo tặc." Ed duỗi tay, lấy túi tiền nặng trĩu trên eo cậu xuống, "Đừng tưởng ta không biết, người lúc trước trộm túi tiền của ta chính là ngươi, Steven, toàn bộ thành Tanzan trừ ngươi ra không có ai dám to gan mạo phạm quý tộc."
"Chỉ là suy đoán mà thôi." Steven nhìn hắn lấy đi túi tiền thì nhẹ nhàng mím môi.
"Đây đều là chứng cứ, một con rệp ti tiện như ngươi nếu trộm cướp, sao có thể có nhiều đồng vàng như vậy?" Ed mở túi tiền, nhìn đồng vàng trong đó thì nâng đôi mắt u ám lên nói, "Giết người và trộm cướp, cho dù là toà án cũng sẽ đứng về phía ngươi, có chứng cứ phạm tội, bạn bè khắp tòa thành sẽ vì ngươi đứng ra làm chứng sao?"
Steven nhìn hắn, hô hấp chậm rãi nặng nề hơn, cậu biết rõ hơn ai hết, đây là một tòa thành thị đặt ích lợi lên hàng đầu, những người bạn của cậu đều dính dáng với nhau bằng lợi ích, không ai sẽ để ý sống chết của người khác, cậu cũng không phải ngoại lệ.
"Ngươi có thể nhìn rõ hiện thực, ta thật vui vẻ." Ed nhìn cậu trầm mặc, trong mắt hiện lên khoái ý.
"Dùng cách này để ta nhận tội, hóa ra ngươi sẽ vui vẻ như vậy." Steven nắm chặt mồ hôi trong lòng bàn tay, cười nhạo một tiếng.
Cậu biết mình không nên khiêu khích, nhưng cảm giác vô lực khiến cậu không cam lòng, hữu nghị, tiền bạc, thanh danh, cậu vốn chỉ có hai bàn tay trắng, hiện tại lại về tới hai bàn tay trắng.
Cậu nói xong, cũng như ý muốn thấy được Ed xụ mặt xuống, chỉ là ngay sau đó đã bị đối phương thô bạo bóp cằm nâng lên, nhìn nụ cười dữ tợn trên mặt đối phương: "Đừng khiêu khích ta, Steven thân ái, ngươi nên biết nhà giam là nơi nào, cho dù ta không động tay với ngươi, ngươi cũng khó mà sống sót......"
Ed siết cằm cậu, nhìn gương mặt cực kỳ xinh đẹp của thanh niên như sáng lên trong ánh lửa, cười nói: "A, ta suýt quên mất, ngươi càng được hoan nghênh so với những nhau tù nhân khác, bởi vì ngươi có một gương mặt xinh đẹp, những người tử tù sắp bị treo cổ hẳn là rất vui lòng trước khi chết được trải qua một đêm sung sướng."
Hắn dứt lời, cũng thấy được sự chán ghét hiện lên trong mắt cậu, nhưng hắn cũng không vui vẻ được bao lâu, bởi vì đôi môi tái nhợt kia khẽ nhếch, tiếp tục phun ra lời nói khiến hắn nổi giận.
"Đáng tiếc ngục giam quá tối, cho dù là tuyệt thế mỹ nhân ngư đội trưởng Ed đi vào, bọn họ cũng không thấy rõ." Steven vững vàng hô hấp, cho dù bị nắm tóc ngửa ra sau, cũng không kiềm được nụ cười trên môi, "Ta nghĩ ngươi nên đốt thêm một cây đuốc ở trong này, như vậy mới hiệu quả."
Đừng khiêu khích! Steven biết làm vậy là không đúng, chỉ cần cậu chịu thua, đơn giản là bị đá vào nhà giam chờ định tội, nếu may mắn thì có thể chờ đến ngày đi ra ngoài, hoặc có thể yên ổn mấy ngày trước khi bị đưa lên giá treo cổ.
Nhưng có lẽ vì kết quả đều giống nhau, cũng chẳng sao cả.
"Đúng là con rệp dơ bẩn hạ tiện." Ed buông tóc cậu ra, sửa sang lại cổ tay áo nói, "Có lẽ ngươi sớm đã quen chuyện này rồi chăng?"
"Ai biết được." Steven gục đầu xuống th ở dốc, nhìn thấy máu từ bụng chảy ra.
Đúng là không ổn, nhưng cũng chẳng còn cách nào.
"Tống hắn vào nhà giam âm u nhất đi." Ed xoay người ngồi xuống, nhìn thanh niên trước mặt, mỉm cười: "Nhớ tịch thu toàn bộ vũ khí trên người hắn, đừng để những tù nhân khác bị thương, Steven của chúng ta chính là một nhà thám hiểm ưu tú."
"Tuân lệnh." Đội viên xung quanh tiến lên, cởi túi đồ và vỏ kiếm xuống, sau đó cởi xiềng xích trên giá kéo cậu xuống, "Đi!"
Steven bị đẩy mạnh về phía trước, cho dù phía sau có đuốc chiếu đường, nhưng lúc xuống cầu thang vẫn suýt dẫm hụt chân, mà sau khi bước vào sâu trong địa lao, mùi hôi tanh dính nhớp truyền tới, nhà tù đen nhánh thấp bé trung chen chúc vô số người, không nhìn rõ gương mặt, chen chúc lấn át, như quái vật dị biến.
Cây đuốc chiếu sáng quanh người, làm một ít đôi mắt trong tù giam nheo lại, thấy thanh niên xinh đẹp bị xiềng xích trói buộc thì chen nhau đến gần cửa lao.
"Chậc! Thật là một mỹ nhân!"
"Ôi trời, cậu ta giống như ánh sáng trong địa ngục."
"Cậu ta nên cùng chúng ta xuống địa ngục."
"Ta sẽ biến cậu ta thành mị ma......"
Bọn họ không kiêng nể nói lời ác ý, dù sao cũng sắp chết, không còn gì có thể ngăn bọn họ phóng thích âm u vặn vẹo trong lòng.
Thật đáng sợ, so với tưởng tượng của Steven càng kinh khủng hơn, cậu sắp bị nhốt chung chuồng với dã thú đói khát, ngay cả một món vũ khí cũng không có, thậm chí không lâu sau có lẽ cậu cũng giống bọn họ, hoặc là yên lặng không tiếng động chết đi.
"Nhanh lên!" Binh lính phía sau đẩy cậu, giống như đẩy mỗi một tù nhân đi vào nơi này.
Không có ai muốn bước vào nơi này, bởi vì nơi này càng ghê sợ hơn địa ngục.
......
"Đội trưởng Ed, thật sự muốn nhốt Steven cùng những người đó sao?" Binh lính bên cạnh Ed thấy người bị áp giải đi thì nhỏ giọng, "Dù sao cậu ta cũng quen biết với Bá tước Alleyne và phu nhân Lena."
Quý tộc cũng có cấp bậc, cho dù là đội tuần tra cũng không thể trêu vào hai vị kia
"Cậu ta thì quen biết gì với Bá tước Alleyne, chẳng qua là năm đó cậu ra hiến cho Bá tước một khối hương liệu cực quý hiếm thôi, ngài ấy cho phép cậu ta mượn danh nghĩa quen biết để làm việc." Ed khinh thường cười lạnh một tiếng, " phu nhân Lena......"
"Đội trưởng Ed, phu nhân Lena phái người đến." Có binh lính vội vàng tiến vào bẩm báo.
"Nàng ở trong thành?" Ed nghe vậy thì nhăn mày hỏi.
"Vâng, nghe nói gần đây phu nhân Lena vào thành bàn chuyện mua bán gì đó." Binh lính bẩm báo.
Sắc mặt Ed hơi trầm xuống, vẫn phải đứng dậy nói: "Đi thôi."
Tuy phu nhân Lena là một vị nữ sĩ, sau khi trượng phu mất cũng không có quyền kế thừa tước vị, nhưng mẫu tộc của nàng cực kỳ cường thịnh, còn có một đứa con trai nhỏ có thể kế thừa tước vị, quyền quyết định của hai tòa trang viên nằm trong tay nàng, ngay cả quốc vương cũng phải nể mặt.
"Vâng." Binh lính vội vàng dẫn đường, nhưng vừa đến cửa ra đã thấy ánh lửa lập lòe, người hầu cầm cây đuốc đi sau một lão giả già nua nhưng lại mặc trang phục đẹp đẽ quý giá.
"Không cần, ta đã xuống."
"Quản gia Fes, sao ngài lại tự mình tới đây?" Ed nhìn thấy vị lão giả uy nghiêm quen thuộc thì cười nói.
"Chủ nhân nghe nói chuyện nơi này, bảo ta tự mình tới đây giải quyết." Giọng lão giả có chút khàn khàn, nói chuyện lại rất vững vàng, thậm chí đối mặt với đội trưởng Ed cũng giống một vị trưởng bối, bởi vì ngay cả phu nhân Lena cũng xem ông như trưởng bối, không dễ dàng phái đi.
"Phu nhân Lena muốn cứu kẻ bình dân kia sao?" Ed chịu đựng khó chịu trong lòng, hỏi.
Tên kia dám lừa hắn và các quý tộc, lần này thả ra, chỉ sợ mọi chuyện sẽ khó giải quyết.
"Ồ, không." Lão giả phủ định ý tưởng của hắn, giơ tay ra hiệu cho người xung quanh đi xuống rồi mới tiếp tục nói, "Chủ nhân chỉ hy vọng việc trừng phạt đứa trẻ kia có thể chậm lại ba ngày, nếu cậu ấy nguyện ý l@m tình nhân của nàng, vậy thì cứu cậu ấy đi ra ngoài."
Sắc mặt Ed nháy mắt trở nên phức tạp, hắn đỡ chuôi kiếm bên hông, nhịn không được cười nhạo: "Bởi vì gương mặt xinh kia?"
"Đứa trẻ xinh đẹp như vậy rất hiếm thấy." Lão giả khen ngợi, "Đó là kiệt tác của thượng đế, nếu bị hủy hoại sẽ làm người tiếc nuối, nếu quốc vương hỏi, chủ nhân sẽ tự mình trả lời."
Ed vuốt v e chuôi kiếm, cuối cùng vẫn thả lỏng: "Thôi được rồi, đúng là một kẻ may may mắn."
"Còn nữa, lễ vật mà chủ nhân muốn, ta không hy vọng cậu ấy bị bất kỳ tổn hại hay vấy bẩn nào." Lão giả nghiêm nghị nhắc nhở.
Ed nắm chặt tay, trong mắt xẹt qua suy nghĩ, sau đó sắc mặt biến đổi, vội vàng rút cây đuốc chạy vào địa lao: "Ta sẽ cố hết sức!"
Thấy hắn rời đi, lão giả cũng không quá để ý, chỉ ra hiệu cho người hầu cầm được kế bên, xoay người rời khỏi nơi này.
Một lễ vật quý giá được nhớ thương, nhưng nếu mất đi giá trị, chẳng qua cũng chỉ là tiếc nuối nho nhỏ trong cuộc đời phong phú của một quý tộc mà thôi.
Ed vội vàng chạy xuống lầu, suýt nữa đâm vào các binh lính cũng đang giơ đuốc đi lên.
Hai bên dừng lại, binh lính đi đầu có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Đội trưởng, sao ngài lại quay xuống?"
"Steven đâu?" Ed khôi phục hô hấp hỏi.
"Đã giam vào trong địa lao." Binh lính nhìn sắc mặt khó coi của hắn, lo lắng hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Dẫn ta đi." Ed giơ cây đuốc đi xuyên qua đám người, "Nhanh lên!"
Lỡ như xảy ra chuyện gì, đắc tội vị phu nhân kia cũng không phải chuyện đùa.
"Vâng." Binh lính vội vã theo sau.
Cây đuốc chiếu sáng mặt đất ẩm ướt dính nhớp, tiếng r3n rỉ đau đớn bên trong vĩnh viễn kéo dài không dứt, Ed nhìn đống bẩn thỉu hỗn loạn bên trong địa lao, nhịn không được bóp mũi, sắc mặt càng đen hơn.
"Rốt cuộc nhốt ở đâu?!" Ed không kiên nhẫn lên tiếng, chợt nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía trước.
Xiềng xích va chạm ầm ĩ như muốn phá cửa lao, binh lính chạy về phía kia tù giam ồn ào kia, lúc ánh lửa chiếu qua thì nhìn thấy máu tươi vẩy đầy đất.
"Lũ khốn chết tiệt!" Sau lưng Ed chợt lạnh, nơi này đều là những kẻ cực hung ác, hắn biết Steven ở bên trong sẽ bị đối xử như thế nào, nếu thật sự đã chết, hắn làm sao báo cáo với phu nhân Lena.
Nhưng mà càng tới gần, bước chân dẫm lên vết máu sền sệt, lại thấy thanh niên đang đập xích sắt vào đầu của một người.
Người kia lập tức ngã đất, máu tươi vốn đang sền sệt lập tức biến thành màu đen, không ngừng lan rộng, những người còn tỉnh táo đều nheo mắt vì ánh lửa, nhưng thanh niên xinh đẹp kia lại dùng xiềng xích dính máu cuốn lấy cổ một người, hai tay kéo chặt, uy hiếp những kẻ trong ngục giam, liếc về phía cửa.
Nơi này như là tầng cuối cùng của địa ngục, tràn ngập máu tươi và dơ bẩn, nhưng máu đỏ bắn lên người thanh niên lại như những đóa mạn đà la, xinh đẹp hút hồn.
Có thể khiến phu nhân Lena nhớ thương, không phải không có lý do.
Ed không thể không thừa nhận điểm này: "Steven, ngươi làm vậy đã có thể chứng thực tội danh giết người."
"Vậy ngài xuất hiện ở chỗ này là vì chứng thực tội danh của ta sao?" Steven hơi nheo mắt, kéo chặt xiềng xích trong tay.
Cậu thở rất nặng nề, cho dù muốn bình tĩnh lại, cũng khó che giấu bờ ngực đang phập phồng kịch liệt.
"Không, ngươi rất may mắn." Ed vẫy tay ra hiệu, các binh lính lập tức rút kiếm mở cửa lao, đẩy lùi những tù nhân hung ác, cẩn thận tới gần thanh niên đang nắm xích sắt.
"Cho nên ngươi định giết ta ngay bây giờ sao?" Steven nhìn những lưỡi kiếm sắc bén loé sáng dưới ánh lửa, suy nghĩ đến khả năng đoạt kiếm rồi đâm thủng khôi giáp của binh lính.
Xác suất thấp đến nỗi phải chết không thể nghi ngờ.
"Phu nhân Lena tới cứu ngươi, không phải kẻ nào cũng may mắn như vậy." Ed nhìn cậu đề phòng thì nói.
"Phu nhân Lena......" Steven lặp lại cái tên này, cảm xúc hơi thả lỏng, "Điều kiện là gì?"
"Nếu ngươi nguyện ý trở thành tình nhân của nàng, có thể ra ngoài ngay lập tức." Ed mở miệng, cũng thấy được nét cười giễu cợt trên môi thanh niên, nhưng cậu cũng không ngoài ý muốn, giống như cậu đã đoán trước được lời đề nghị này.
"Thời gian suy xét thì sao?" Steven nhấp môi hỏi.
"Ba ngày." Ed cau mày nhìn cậu.
"Ta cần suy nghĩ." Steven lên tiếng.
"Được, trước đó, ngươi có thể đổi một phòng giam khác." Ed hạ lệnh, bọn binh lính lại tiếp cận khi thanh niên chậm rãi buông lỏng xích sắt, nhưng lúc bọn họ muốn đụng vào cậu, âm thanh xiềng xích trên tay lại vang lên, cặp mắt xanh biếc cho dù có ánh lửa chiếu vào cũng không ấm áp chút nào.
Binh lính hơi lui ra sau, chỉ có thể nhìn thanh niên kéo xiềng xích đi ra ngoài, sau đó canh giữ nghiêm mật xung quanh cậu, không cho cậu cơ hội chạy thoát.
Tuy rằng từ tầng chót nhất chuyển tới tầng cao nhất, thì vẫn là địa lao mà thôi, cửa lao bằng kim loại, mặt đất ẩm ướt, thanh niên bị binh lính bao vây chậm rãi bước vào, không có bạo động, cũng không đào tẩu, thậm chí lúc binh lính rời khoá cửa tù lại khi cũng lẳng lặng đứng im.
"Ba ngày này đem nước sạch và đồ ăn cho hắn, đừng để hắn chết." Ed nhìn người an phận đứng bên trong, xác định độ chắc chắn của cửa lao rồi nói, "Canh giữ kỹ nơi này."
"Vâng!" Hai binh lính canh gác bên ngoài đồng thanh đáp.
Ed lại nhìn thoáng bóng người trong tù, đỡ kiếm xoay người rời đi.
Ba ngày sau, hoặc chết hoặc là trở thành tình nhân của quý tộc, những người khác không cần nghĩ cũng biết chọn cái nào, tuy rằng chỉ là tình nhân, nhưng vị phu nhân kia đối xử với tình nhân khá hào phóng.
Nhưng Ed bỗng nhiên không xác định Steven sẽ chọn cái gì.
Tiếng bước chân xa dần, chỉ còn cây đuốc lẳng lặng thiêu đốt, tăng thêm ánh sáng cho nơi này, những tù nhân phòng khác thấy có người mới đi vào thì tò mò nhìn mấy lần, lại e dè binh lính canh giữ mà không dám mở miệng.
Còn vì sao bọn họ lại sợ hãi, đương nhiên là bởi vì tội lỗi của bọn họ không đến mức xử tử, đắc tội bọn người kia không có gì tốt.
Nhưng ngục giam gian nan vẫn nên tìm một chút việc vui giải buồn.
"Ê, sao ngươi lại vào đây?"
"Ngươi thật xinh đẹp......"
"Đó là Steven mà, sao cậu ấy lại vào đây?"
"Thượng đế ơi, trên người hắn toàn là máu."
"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì không có bị quẳng xuống tầng chót, nếu không sẽ bị người ở đó ăn tươi nuốt sống."
Nhưng dù bọn họ nói gì, thanh niên đang đứng vẫn không ngẩng đầu đáp lại, đến khi binh lính cũng cảm thấy cậu sẽ vĩnh viễn đứng yên ở đó, lại giật mình nghe thấy tiếng xiềng xích sau lưng
Binh lính canh giữ xoay người nhìn lại, theo bản năng muốn rút kiếm ra thì phát hiện thanh niên chỉ thong thả cử động thân thể, ngồi dựa vào chân tường lạnh băng, sau đó rũ đầu im lặng.
"Cậu ta chỉ mệt mỏi thôi, ngươi phản ứng mạnh quá đấy." Binh lính đối diện cười nhạo.
"Vừa nãy ngươi cầm kiếm cũng không dám tới gần cậu ta." Binh lính tên Jack không chút do dự đáp lại.
Bọn họ nhìn quen rất nhiều chuyện, nhưng vẫn cảm thấy rùng mình trước cảnh tượng lúc nãy, đó cũng không phải sức mạnh vô địch gì, mà như bản năng sinh tồn bị ép đến đường cùng, điên cuồng đan xen với lý trí, ai tới gần đều phải chết.
Bọn họ đều không có tư cách cười nhạo nhau, trong phòng giam lại khôi phục yên tĩnh, đúng vậy, cho dù có người vẫn xì xào nói chuyện, tiếng đuốc nổ tách tách vang lên, nơi này vẫn duy trì một bầu không khí tĩnh mịch lạnh thấu xương.
Mà nhà giam chỉ là một góc thành Tanzan, chuyện ở đây không hề ảnh hưởng đến sự phồn hoa lộng lẫy về đêm.
Thiếu một người, thậm chí thiếu một kẻ giàu có, cũng chỉ làm chủ quán than thở vài tiếng.
Trong đó cũng bao gồm lão Bert đang ngồi trong đại sảnh vắng khách hơn trước rất nhiều.
"Lão Bert, têm một phần rượu mạch nha!" Có khách thét to.
"Ta muốn một phần bia."
"Một phần bánh mì."
"Biết rồi." Lão Bert lên tiếng, "Các ngươi không gọi rượu nho sao? Rượu nho chỗ tôi cũng rất ngon."
"Chậc, lão Bert thân ái, chúng tôi cũng không phải Hante, uống không nổi rượu nho sang quý." Có người trêu chọc.
"Ha ha ha, Hante vĩ đại bây giờ có lẽ ngay cả rượu mạch nha cũng không uống nổi." Có người rót bia giương giọng cười to.
Những người khác đều sảng khoái phụ họa lên, trong đó có không ít người đã từng là "bạn tốt" của Hante.
Bọn họ bàn tán ồn ào, lão Bert chỉ bĩu môi tiếp tục nhìn người đến người đi, ông không để bụng Hante có vĩ đại hay không, ông chỉ để ý doanh thu của mình giảm hơn trước rất nhiều.
So với tên Steven bủn xỉn keo kiệt kia, ông càng thích khách hàng hào phóng như Hante hơn.
"Haiz, nghe nói Steven bị đội tuần tra bắt đi."
"Ồ, gặp trúng Ed, cậu ta sẽ phải ăn chút đau khổ, nơi đó chính là nhà giam."
"Anh không phải bạn của cậu ta sao?"
"Ai lại làm bạn với một kẻ giết người chứ, anh đừng bôi nhọ tôi."!
*****