Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 18: Hộp mồi lửa (18)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công hội rất náo nhiệt, cửa chính rộng mở đầy người tới lui, có lính đánh thuê ôm kiếm lính, cũng có nông phu cõng sọt, thợ đóng giày dựng sạp ở một bên, người bán rượu ôm một vại to rót từng ly từng ly bán lẻ.

Ngư long hỗn tạp, ngược lại giống một cái chợ nhỏ, liếc mắt một cái là có thể phân biệt.

Mà khi Hứa Nguyện xuất hiện, những người dù đang nói chuyện phiếm hay nghỉ ngơi đều sôi nổi nhìn lại, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, có người đôi mắt tỏa sáng.

“Quý khách thân mến, ngài muốn tìm gì vậy?” Có người nhiệt tình đi lên tiếp đón, thấy trang phục và gương mặt của Hứa Nguyện thì mắt sáng như bóng đèn, những người chưa kịp chào hỏi thì đều dỏng tai lên.

“Tôi tới tìm Newman tiên sinh, cảm ơn.” Hứa Nguyện cười, đỡ chuôi kiếm đi vào cửa lớn.

Người nọ ngừng tại chỗ, hơi nhụt chí, sau đó vẫy tay với đám người đang dựng lỗ tai nghe: “Tan đi, là khách quen.”

“Nhìn rất lạ mắt, chưa gặp qua trong thành Tanzan.” Có người nói.

“Các quý tộc đều thích ngồi xe ngựa ra ngoài, cũng ít tới chỗ này, chưa gặp mới bình thường.”

“Thật đáng tiếc, còn tưởng rằng gặp được một con dê béo, không ngờ là khách quen.”

Có người thu hồi ánh mắt tiếp tục công việc, cũng có người nằm xuống dọc chân tường, để tránh tiêu hao thể lực.

[Cảm ơn mỹ nhân.] Meo meo che móng thì thầm, nếu không ký chủ sẽ bị coi thành dê béo làm thịt.

[Ừm, cảm ơn.] Hứa Nguyện cười nói.

Nơi này rộng lớn, nhưng trang trí lại không quá xa hoa, quầy tiếp đón cũ kỹ, phía sau có không ít người mặc trường bào đang ngồi, ngoài bức tường sau lưng bọn họ, những bên khác cũng giắt đầy da dê, mảnh gỗ, giấy cói sao chép tranh vẽ hoặc là chữ viết.

(*) Giấy cói:



Hứa Nguyện muốn nhìn xem nội dung trên đó, nhưng lúc hắn vừa vào cửa thì người đàn ông đang ngồi sau quầy dùng bút lông chim viết chữ đã đứng lên đi tới, mang theo nụ cười cung kính hỏi: “Thưa quý khách, ngài có nhu cầu gì xin hãy nói, công hội đều có thể thỏa mãn.”

“Tôi tìm Newman tiên sinh.” Hứa Nguyện rũ mắt.

Người đàn ông khựng lại trong chớp mắt, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Là Steven giới thiệu ngài tới sao?”

“Đúng vậy.” Hứa Nguyện đáp, “Ngài là?”

“Tôi chính là Newman, ngài cần gì?” Newman cười nói.

“Người biết chữ, có thể viết hoặc vẽ.” Hứa Nguyện nói.

Newman nhất thời có chút khó xử: “Ngài muốn tìm người ghi chép sao?”

Đây có lẽ là tên gọi tắt của người biết chữ ở thời đại này.

“Rất khó sao?” Hứa Nguyện hỏi.

“Người ghi chép tự do không thiếu.” Newman nhíu mày nói. “Nhưng đạt tới tiêu chuẩn của công hội để cho thuê thì không nhiều, trước mắt không có người thích hợp.”

Thời đại này rất nhiều người vẫn đang giãy giụa trong ấm no sinh hoạt, thủ công và thám hiểm là hai ngành thu nhập cao nhất, mà có thể đạt được tiêu chuẩn biết chữ, một là quý tộc, hai là người trong tu viện được dạy từ nhỏ, rất ít người ở bên ngoài thuê cũng bình thường.

“Vậy dong binh đoàn thì sao?” Hứa Nguyện không rối rắm nhiều, ngược lại hỏi một vấn đề khác.

“Vui lòng cống hiến sức lực vì ngài.” Newman nghe yêu cầu này thì khi thở nhẹ nhõm một hơi, “Xin mời theo tôi.”

“Làm phiền.” Hứa Nguyện theo sau.

Newman đi ra sau quầy, đứng lên ghế gỡ xuống mấy quyển trục và thẻ gỗ, đặt tất cả lên khay rồi đưa qua: “Đây đều những dong binh đoàn chuyên nghiệp, dù là thám hiểm dã ngoại hay xông pha chiến trường, đều lấy được thành tích rất ưu tú, mời ngài xem, coi trọng đội nào tôi có thể giúp ngài tìm người đại diện đang canh ở chỗ này đợi người thuê.”

“Được, cảm ơn.” Hứa Nguyện cầm lấy một thẻ gỗ quan sát, trên đầu thẻ có một vòng lửa được khắc bằng dao, phía dưới là chữ viết, sắp xếp tổng thể cũng coi như chỉnh tề.

[Đội lính đánh thuê O.., tổng cộng 13 người, O trường, áo O, O trường, O kiếm……????]

Không quá nhiều chữ, bên dưới có những hình vẽ dùng đao khắc, nhưng dù là hệ thống tinh thông ngôn ngữ của toàn bộ tiểu thế giới, cũng không thể đọc được hoàn chỉnh bài viết.

“Thông tin không rõ ràng.” Hứa Nguyện trả thẻ gỗ lại, nói.

“Đây dong binh đoàn Ole, có 13 người, có lẽ là nhờ người ghi chép tự do viết.” Newman nhìn thoáng qua, ho nhẹ một tiếng, “Người sao chép trong công hội một lần thuê phải trả một đồng bạc.”

Một đồng bạc chính là 400 đồng, có đôi khi còn nhiều hơn thù lao mấy ngày của một dong binh đoàn, mà có thể treo lên tường phía sau nhân viên công hội, cũng cần trả thêm một ít tiền.

“Cảm ơn.” Hứa Nguyện lại cầm lấy một quyển trục da dê trong đó.

Chữ viết ở đây lưu loát hơn nhiều, tuy rằng có dấu vết khắc đao sửa chữa, nhưng đại ý vẫn rõ ràng.

Dong binh đoàn Rod, 19 người, từng tham gia ba chiến dịch, trung bình 30 tuổi, 3 người am hiểu dùng rìu, 9 người cầm kiếm…… Giá thuê một ngày là 20 đồng cho một người.

Làm hộ vệ thì cái giá này không tính cao, nhưng ăn mặc đều do chủ nhân phụ trách, vũ khí khôi giáp cũng vậy, một tháng ít nhất cần một đồng vàng cộng thêm năm sáu đồng bạc, một năm là mười mấy đồng vàng.

Hứa Nguyện đọc kỹ từng cuốn da dê và thẻ gỗ, lời giới thiệu mỗi nơi mỗi khác, nhưng chiến tích đều không tồi, tuy Newman cung cấp con đường, nhưng muốn hợp ý thì vẫn phải tự mình lựa chọn.

“Khách nhân tôn quý, ngài nhìn trúng cái nào?” Newman thấy hắn xem xong thì cẩn thận hỏi.

“Năm đội này, tôi muốn quan sát từng đội.” Hứa Nguyện lấy ra ba cuốn da dê và hai thẻ gỗ.

“Vâng, rất vui lòng phục vụ ngài, nhưng ngài phải đặt cọc trước một đồng bạc để bảo đảm.” Newman ngượng ngùng cười.

“Được.” Hứa Nguyện cười, đem lấy hai đồng bạc đẩy qua, “Làm phiền.”

Newman thấy hai đồng bạc thì đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên mặt hiện lên nụ cười sung sướng, hắn ho nhẹ một tiếng, nhét hai đồng bạc vào túi rồi cười nói: “Ngài đúng là một người hào phóng và lương thiện, cảm tạ ngài ban ơn, tôi sẽ mau chóng sắp xếp, không biết khi nào ngài có thời gian?”

“Nhanh thôi.” Hứa Nguyện nói.

“Tốt, ba dong binh đoàn này ngày mai có thể liên lạc được, tôi sẽ dẫn bọn họ đến đây chờ ngài.” Newman chọn ra ba đội ngũ, lại lấy một thẻ gỗ nhỏ, phía trên điêu khắc hoa văn giống như bảng hiệu của công hội, “Đây là chứng từ.”

“Cảm ơn.” Hứa Nguyện cầm lấy, bỏ vào túi tiền.

“Xin hỏi còn việc gì có thể cống hiến sức lực cho ngài?” Thái độ của Newman so với lúc đầu càng thêm nhiệt tình.

“Tôi cần tìm vài công nhân.” Hứa Nguyện trầm ngâm.

“Công nhân ở mặt tường bên trái, ngài muốn tìm dạng gì, tôi giúp ngài lục lại danh sách.” Newman hỏi.

Hứa Nguyện nhìn về phía mặt tường trái kín mít, nơi đó có người cầm một cây gậy dài gỡ thẻ gỗ hoặc giấy cói xuống, lại treo lên những thẻ mới, tầng tầng lớp lớp bao trùm, không biết có bao nhiêu cái đã chìm trong đó, chỉ sợ ngay cả người chịu trách nhiệm sửa sang cũng không biết có bao nhiêu.

“Những thợ mộc có tay nghề tinh xảo hoặc là nhà tạo hình đồ vật.” Hứa Nguyện nói.

Newman nghe vậy thì chần chừ, nói đợi một lát, rời khỏi quầy, lấy một quyển sách dày đóng từ giấy cói ở trong tủ, bắt đầu tìm kiếm.

Giấy cói hơi thô ráp, mỗi lần lật một tờ đều phải thật cẩn thận, nhưng chữ viết thì vừa kín vừa nhỏ, hắn ta vùi đầu tìm một tờ lại một tờ, đầu càng ngày càng thấp, mồ hôi sắp ứa ra.

“Newman tiên sinh, không cần nóng nảy, tôi sẽ đi dạo xung quanh.” Hứa Nguyện nhìn người đàn ông sắp chạm mũi vào quyển sách.

Newman kinh ngạc ngẩng đầu, gương mặt tròn tròn lộ ra nụ cười: “Ngài cứ tự nhiên.”

Hứa Nguyện gật đầu, đi về phía đám người tụ tập dưới tường bên trái, những người lúc đầu chú ý hắn bây giờ đều tự động tránh ra một con đường, Newman ngẩng lên nhìn một cái rồi thở phào nhẹ nhõm, vừa tìm vừa cảm thán vị khách này nhân từ.

Phía sau quầy Newman phần lớn là dong binh đoàn, nhà thám hiểm hoặc là công nhân xây dựng, mà tường bên trái lại tụ hội những công việc thủ công.

Dệt, nghề mộc, chăn nuôi, vắt sữa, thợ đóng giày cùng với một ít công việc linh rải rác, có thể nói là cần gì cũng có, chỉ là có tờ còn có vài chữ, còn đa số đều là vẽ hình minh họa, toàn bộ dựa vào suy đoán.

“Khách nhân tôn quý, ngài cần tìm gì?” Người đang sửa sang thấy hắn đến gần thì nhiệt tình hỏi.

“Không vội, Newman tiên sinh đang giúp tôi tìm.” Hứa Nguyện mỉm cười.

“A, vâng.” Người nọ tiếc nuối rời đi, lại nhịn không được nhìn thêm vài lần.

[Báo cáo ký chủ, không phát hiện thông tin có ích.] Meo meo hoa cả mắt, dường như đang xem một bức tường đầy vết nguệch ngoạc, cho dù trong dữ liệu của hệ thống chứa vô số văn tự, cũng phải cúi chào trước những giấy tờ che kín từ ngữ tượng hình trước mặt.

[Vất vả rồi.] Hứa Nguyện thì thấy được một ít thông tin liên quan đến nghề mộc, chỉ là nét vẽ ở trên không đạt được độ chính xác mà hắn yêu cầu.

[Không vất vả.] Hệ thống phát huy tác dụng của mình, sau này có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nhếch đuôi đi đường, [Ký chủ, chỗ kia khá thú vị.]

[Hửm?] Hứa Nguyện nhìn qua, bức tường bên phải cũng treo không ít nhiệm vụ, tuy rằng cũng nhiều, nhưng hầu như đều là cuốn da dê, người phía dưới ăn mặc áo giáp, trang bị đao kiếm.

Hứa Nguyện xoay người đi qua, đám người vốn đang chú ý hắn lập tức nhỏ giọng nghị luận.

“Hình như hắn là một vị quý tộc.”

“Là kiểu quý tộc sống trong lâu đài sao?”

“Tôi nghĩ vậy, vừa nãy Newman tiên sinh rất nhiệt tình tiếp đón hắn.”

“Quý tộc tôn quý lại tự mình tới địa phương này sao.”

“Có lẽ hắn tò mò.”

“Hắn thật anh tuấn, tôi nghĩ sau này hắn sẽ cưới một người vợ xinh đẹp.”

“Ôi, darling, đừng ảo tưởng những chuyện xa vời.”

Hứa Nguyện cũng không nghe được những lời xì xầm nhỏ vụn, bởi vì toàn bộ đại sảnh đều rất ồn ào, hắn đứng nhìn bức tường bên phải, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là hình vẽ rắn hai đầu.

Nhiệm vụ là tìm kiếm rắn hai đầu trong truyền thuyết, thưởng 50 đồng vàng.

[Loại nhiệm vụ này thật dễ kiếm tiền!] Meo meo lập tức chú ý tới tiền thưởng.

[Kịch độc, dính vào là chết.] Hứa Nguyện đọc nội dung bên dưới, cười nói.

Meo meo im thin thít.

“Nhận nhiệm vụ này còn không bằng đi uống ké rượu của Hante.” Lính đánh thuê và đồng bạn nhỏ giọng nói thầm.

“Anh nói ra suy nghĩ của tôi rồi đấy.” Đồng bạn tỏ vẻ đồng ý.

Ánh mắt Hứa Nguyện hơi thay đổi, theo hướng của hai người họ dừng trên một quyển nhiệm vụ khác, thú một sừng.

A, quả nhiên là mới mẻ thú vị hơn tường bên kia.

*****