Edit: Như.
Beta: Cẩm.
Đường Vi Vi điền nguyện vọng một là đại học B.
Hạ Xuyên cũng vậy.
Với thành tích ba năm cấp ba luôn ổn định và nằm trong top đầu, chỉ cần trong lúc thi đại học không phát sinh sự cố bất thường thì đậu vào Đại học B là điều chắc chắn, Đường Vi Vi không lo lắng cho bản thân.
Lúc cô lên mạng tra điểm chuẩn tuyển sinh ban tự nhiên của Đại học B mấy năm qua, cơ bản đều duy trì lấy từ khoảng 680 đến 690 điểm.
Cao đến mức làm người khác giận sôi người.
Vì vậy mà Đường Vi Vi rất thất vọng.
Bởi vì hai ba đợt thi thử trước đây, cộng cả tất cả những lần kiểm tra lớn nhỏ, lần có thành tích tốt nhất của Hạ Xuyên cũng chỉ mới được 678 điểm.
Điểm số này trong lớp bọn họ, thậm chí là top 5 của trường đều rất ưu tú.
Nhưng nếu đặt ở Đại học hàng đầu của cả nước là Đại học B thì có chút bình thường.
Nếu may mắn thì có thể trúng tuyển.
Chỉ là có thể mà thôi, Đường Vi Vi không dám cược.
Đương nhiên cô muốn học cùng một trường với Hạ Xuyên, cô không muốn hai người tách ra chút nào.
Đường Vi Vi cảm thấy mình chính là kiểu bạn gái dính người, vừa nghĩ tới chỉ mới cùng bạn trai xác nhận quan hệ yêu đương không bao lâu liền phải yêu xa bốn năm.
Cô đã cảm thấy không chịu nổi.
Đây chính là ác mộng mà.
"Anh à." Đường Vi Vi vẻ mặt xoắn xuýt, thăm dò hỏi: "Em nhớ lúc trước anh nói là anh cũng có hứng thú với Lâm Đại mà, nếu không chúng ta điền nguyện vọng là Lâm Đại đi."
Hạ Xuyên nhướng mày, không hiểu lắm: "Tại sao lại chọn Lâm Đại?"
Đường Vi Vi: "Không phải em vừa nói sao, lúc trước anh nói Lâm Đại cũng được mà, với lại trường đó cũng tốt."
"Lúc đầu anh có hứng thú với Lâm Đại là vì Lâm Thành là thành phố em từng sống, hơn nữa lúc đó em nói muốn thi vào Lâm Đại." Hạ Xuyên nhìn cô, "Bây giờ rõ ràng em muốn thi vào Đại học B mà, sao tự nhiên lại đổi ý?"
Đường Vi Vi há miệng to: "Em...."
"..."
Sau đó là một khoảng lặng trầm mặc.
Cô nhất định không nói ra miệng nửa câu còn lại là "Bởi vì em nhất định muốn ở chung một chỗ với anh, mặc kệ là ở đâu".
Trong phòng, không khí lạnh lan tỏa.
Gió mát thổi xuống từ đỉnh đầu, rõ ràng chỉ mở 26 độ nhưng Đường Vi Vi lại không kìm được mà rùng mình một cái.
Hình như có hơi lạnh.
Xung quanh người thiếu niên tỏa ra khí lạnh, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng cô một cách chăm chú, ánh mắt tĩnh mịch như muốn nhìn thấu cô.
"Làm, làm gì vậy?"
Đường Vi Vi lui về sau trong vô thức, có chút khẩn trương.
Cô lùi một bước, Hạ Xuyên lại tiến lên một bước.
Thẳng đến khi cô gái nhỏ bị dồn vào góc tường không có đường lui nữa, Hạ Xuyên hơi cúi người, mắt nhìn cô.
"Em làm như vậy, anh cũng sẽ không vui."
"..."
Có đôi lúc Đường Vi Vi cảm thấy Hạ Xuyên rất lợi hại, dường như anh luôn có thể đoán được chính xác tâm tư của cô, sau đó từng chút từng chút một khiến cho nội tâm cô tan rã, quân lính đầu hàng.
"Anh không muốn trong tình cảm của chúng ta, anh sẽ trở thành thứ trói buộc em." Thiếu niên cúi đầu, đặt lên mí mắt cô một nụ hôn nhẹ nhàng, "Em phải được tự do, theo đuổi điều em muốn."
Khi môi anh rời đi, Đường Vi Vi vẫn nhắm mắt lại, lông mi dài run rẩy, giọng nói cũng vậy: "Còn anh thì sao?"
"Anh sẽ ở bên cạnh cậu." Hạ Xuyên nói.
"..."
"Anh muốn làm thứ cản gió cho em chứ không phải là vật cản của em," Hơi lạnh trên môi anh dọc theo đường nét gương mặt cô, từ mắt đi theo một đường xuống, dừng lại ở môi cô: "Em hiểu không?"
Hốc mắt cô bỗng thấy mỏi.
Giống như có cái gì đó đang muốn mãnh liệt tuôn trào, Đường Vi Vi không dám mở mắt ra, cô nhón chân lên, hai tai vòng qua ôm lấy cổ người thiếu niên.
Vô cùng mãnh liệt đáp lại nụ hôn này.
"Hiểu."
Ngày có điểm thi.
Đường Vi Vi phát hiện ra toàn bộ khẩn trương, lo lắng, bất an trong lòng cô đều là dư thừa.
Khi tỉnh táo lại, Đường Vi Vi cảm thấy hành vi của mình giống như là kiểu não tàn yêu đương, hoàn toàn bất chấp hậu quả.
Sau khi nghe được câu nói kia của Hạ Xuyên, cô càng triệt để từ bỏ ý nghĩ đó.
Thậm chí còn cảm thấy bản thân có thể nghĩ ra suy nghĩ đó thật là quá ngu ngốc.
Điểm thi của cô giống như dự đoán, hơn 700 điểm.
Thậm chí còn cao hơn một chút.
Tổng điểm là 718.
Thủ khoa ban tự nhiên của tỉnh X.
Biết được tin này, Đường Vi Vi cũng không có bộ dạng vui mừng quá khích, chỉ là dáng vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt, chính xác là khí chất của học sinh giỏi, giống như đây chỉ là bài kiểm tra nhỏ mà thôi.
Mà cô chỉ tùy tiện cũng lấy được hạng nhất.
Ngày đó cũng vừa đúng là ngày Đường Vi Vi đến nhà Hạ Xuyên chơi, cô dùng máy tính của anh tra điểm.
Tra xong điểm của mình, cũng tra điểm cho anh luôn.
Giao diện lại bắt đầu bị lag.
Giống như là muốn tra tấn cô, tốc độ đường truyền bỗng nhiên cực kỳ chậm, biểu tượng loading cứ quay mãi.
Làm cho Đường Vi Vi cũng nom nớp lo sợ theo.
Rốt cuộc, một phút dài đằng đẵng cũng trôi qua, phía trên hiện ra thông tin cá nhân của Hạ Xuyên.
Tổng điểm... 718.
Đường Vi Vi chớp chớp mắt, cả người ngây ra.
Số điểm này hình như hơi quen mắt.
"??!!"
Cô nhịn không được chửi tục một câu: "Mẹ nó!"
Hạ Xuyên đang ngồi ở mép giường nhàn nhã chơi điện thoại trừng mắt nhìn qua: "Làm sao vây?"
"..."
Đường Vi Vi quay người lại, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, không nói chuyện, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Biểu cảm gì đây," Ngón tay Hạ Xuyên nhấn trên màn hình điện thoại, thoát trò chơi, tùy ý đặt điện thoại qua một bên, đứng dậy đi qua: "Anh thi không tốt sao?"
"... Rất tốt."
Đâu chỉ là tốt, thật sự rất trâu bò.
Hạ Xuyên: "Vậy em thi không được tốt sao?"
Đường Vi Vi: "...Thi tốt giống anh."
"..."
Hạ Xuyên hơi chau mày, xoay người, ánh mắt lướt qua màn hình máy tính.
Bàn tay ấm áp đặt trên đầu cô gái nhỏ, vuốt vuốt, miệng cong lên một đường cong rất nhỏ: "Dù sao anh cũng là do em dạy mà, sao có thể để cho em mất mặt được."
"Em nói có đúng không," Anh khẽ cười một tiếng, hơi phả lên tai cô: "Vi Vi lão sư?"
"..."
Không biết là do đã lâu không nghe cái tên này hay do anh ở quá gần.....
Đường Vi Vi rất không có tiền đồ mà đỏ mặt.
"Sau này anh..." Cô nhỏ tiếng nói.
"Ừm?"
"Anh có thể gọi em là Vi Vi được không?"
Mỗi lần Hạ Xuyên kêu cô, đa phần lúc nào cũng dùng mấy cái biệt danh kỳ lạ nào là "Cô bé", "Học sinh xuất sắc."
Hoặc là trực tiếp kêu cả họ tên.
Chưa bao giờ thân mật gọi cô là "Vi Vi" cả.
Hạ Xuyên một tay ôm cô, một tay xoa mặt cô, giống như bánh pudding dâu tây vừa ra lò, còn chưa để vào tủ lạnh, mềm nhũn lại nóng hổi.
Anh cong môi cười: "Gọi cục cưng với Tiểu Ngọt Ngào em không thích sao."
"Cũng không phải..." Cô gái nhỏ vùi đầu vào cổ anh, giọng nói mềm mại ôm lấy anh "Anh có gọi không?"
"Vi Vi." Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của thiếu niên, âm cuối hơi ngân ra, mang theo sự lười nhác và cảm giác mập mờ, trêu chọc lỗ tai cô rung lên.
"Vi Vi của anh, anh rất thích cậu."
Tuy rằng hai người cuối cùng cũng thành công thì vào cùng một trường.
Nhưng chuyên ngành lại khác biệt như ngày khác với đêm.
Hạ thiếu gia thì không cần nói nhiều rồi, vì tương lai thừa kế sự nghiệp của gia đình nên tất nhiên chọn chuyên ngành Tài chính.
Mà Đường Vi Vi nhìn chuyên ngành Tài chính và các chuyên ngành lớn khác để lựa chọn, nhìn đến muốn hoa mắt cũng không nhìn được cái mà cô muốn học.
Dù sao thì sau này cô cũng không cần quản lý công ty gì đó, nghĩ tới nghĩ lui dứt khoát chọn ngành âm nhạc.
Từ nhỏ cô đã học chơi đủ loại nhạc cụ, đàn violin đã học hơn mười năm, dương cầm với ghi ta cũng biết một ít.
Quan trọng là cho tới bây giờ bản thân cô cảm thấy rất có hứng thú với âm nhạc.
Vu Uyển Ngâm đã từng dùng mọi cách ép cô luyện đàn.
Đường Vi Vi bị ép đến phát bực, sau khi đến Hi Thành một thời gian dài cô cũng không đụng vào đàn nữa.
Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, bản thân cô có sự yêu thích.
Ngày đến Đại học B báo danh, do máy bay bị hoãn nên bọn họ đến khá trễ, chờ Đường Vi Vi làm xong thủ tục nhận chìa khóa kí túc xá, lúc đến nơi thì ba bạn cùng phòng đã thu xếp đồ đạc xong xuôi.
Phòng ngủ của Đường Vi Vi ở lầu 4.
Bây giờ vẫn đang là mùa hè, phải leo bốn tầng lầu, cô thở hổn hển.
Trừng mắt nhìn lên.
Thiếu niên phía trước chân dài, trong tay lại cầm theo hai thùng hành lí lớn, đi đến chỗ rẽ phải, anh nghiêng đầu, ánh nắng gió xuân cùng nhau tràn vào từ cửa sổ, phác họa dáng hình thẳng tắp của anh.
Ngoại trừ trên trán có một ít tóc bị ướt do mồ hôi thì không có điểm gì khác bình thường.
Thể lực của Hạ Xuyên rất tốt.
Điểm này lúc đi học nhìn thấy anh chạy 3000m Đường Vi Vi cũng đã đoán được, nhưng vào cái đêm xác nhận quan hệ kia, cô càng có trải nghiệm sâu sắc hơn.
Đó thật sự là sự lĩnh ngộ đầy đau đớn.
Nhưng dù sao cũng có người xách hành lý cho, cô không cần tự mình làm, nói chung đây là một việc vô cùng vui sướng.
Đường Vi Vi bỗng nhiên tỉnh táo lại, vứt cái đoạn hồi ức không thể miêu tả kia ra sau đầu, leo nhanh qua mấy cái bậc thang, chạy đến trước Hạ Xuyên.
Hai người vừa trò chuyện vừa lên cầu thang, rất nhanh đã đến cửa phòng.
Hạ Xuyên đặt hành lý xuống, lại dặn dò cô mấy câu, tóm lại là có việc phải nhớ rõ đến tìm anh, không có việc cũng phải tìm, mặc kệ lúc nào cũng đều phải nhớ đến anh.
Đường Vi Vi cười híp mắt gật đầu: "Được, cảm ơn anh trai, anh trai cực khổ rồi."
Cô đem theo hành lý vào phòng, vẫy tay với thiếu niên đứng trước cửa: "Gặp lại sau nha anh trai!"
Cửa phòng đóng lại.
Ba cái đầu nhỏ từ trên giường lú ra, tò mò nhìn cô.
Có thể đều là người học nghệ thuật cho nên ba nữ sinh này đều có gương mặt rất xinh, khí chất nổi bật.
Nhưng so với người con gái tóc đen da trắng như tuyết đang đứng ở cửa thì vẫn hơi kém hơn một chút.
Đầu tiên, mọi người tự giới thiệu bản thân mình một lần, trong đó có một nữ sinh tính cách tương đối hướng ngoại nhiệt tình, dẫn đầu hỏi về vấn đề mà hai người còn lại cũng quan tâm.
"Vừa rồi cái người siêu đẹp trai kia là anh trai của cậu hả?"
Đường Vi Vi "A..." một tiếng, còn chưa trả lời, một bạn cùng phòng khác đã nói: "Chắc chắn rồi, cậu cũng đâu phải không nghe thấy Vi Vi gọi là anh trai mà."
Cô ấy lại hâm mộ nói: "Tình cảm anh em hai người nhìn qua tốt thật đó, không giống như em trai tớ, thà chết chứ không chịu đi theo."
"Không phải, là..."
Bạn cùng phòng cuối cùng cũng nói: "Haizz, vậy là cả phòng chúng ta đều là cẩu độc thân, đưa đến không phải là cha mẹ thì cũng là anh trai hay em trai, tớ thấy giá trị nhan sắc của phòng kí túc xá chúng ta cũng không thấp, bình quân cũng được 8 phần mà, làm sao mà không có người nào có bạn trai hết vậy?"
Đường Vi Vi: "..."
Đường Vi Vi im lặng.