Đến trường học, ông trời dường như không nghe thấy lời cầu nguyện của Đường Vi Vi, cô phải chấp nhận hiện thực vô cùng tàn khốc.
Bảng xếp hạng toàn khối:
Đứng thứ nhất, Nam Tự, tổng điểm 712.
Đứng thứ hai, Đường Vi Vi, tổng điểm 707.
“……”
Trong nháy mắt, Đường Vi Vi rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là tâm như tro tàn, sống không còn gì luyến tiếc.
Gíao viên trên bục giảng đang giảng lại bài thi này lần này, dùng phấn viết lên bảng đen các bước giải đề, bên dưới các học sinh vừa nghe giảng vừa ghi chép, lâu lâu lại có vài tiếng than thở câu này khó hay câu kia khó.
Đường Vi Vi mù mịt, nhìn như một đóa hoa héo ghé vào trên mặt bàn, gương mặt gối lên cánh tay, đầu ngón tay trắng vẽ nguệch ngoạc trên mặt bàn.
“Không giành được hạng nhất toàn khối cũng không sao, tôi đến cả hạng nhất lớp cũng không giành được.” Cô gái nhỏ giọng điệu buồn rầu, “Tôi khó khăn quá mà.”
“……”
Hạ Xuyên đã sửa xong câu sai cuối cùng trong đề thi, đặt bút xuống, cơ thể hơi tựa vào phía sau.
Có lẽ là đã quen ngồi bàn cuối, anh nhất thời quên mất nên lưng ghế chạm vào bàn học phía sau, phát ra âm thanh hơi lớn.
“Xin lỗi.” Hạ Xuyên xoay người xuống phía sau nói.
Nam Tự ngước mắt lên, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, không cần để ý.
“Aaa, tôi thật sự tức giận…” Đường Vi Vi lẩm bẩm, duỗi tay nắm lấy góc áo của Hạ Xuyên, kéo kéo, “Bạn cùng bàn, cậu nói thử xem kỳ thi kế tiếp tôi trói tên Nam Tự kia đánh cho một trận thì sao hả?"
Cô đùa giỡn nói: “Để cho cậu ta chừa cái việc lần nào cũng cùng giành hạng nhất của tôi đi, dạy cho cậu ta một bài học.”
Hạ Xuyên cảm thấy cổ tay áo bị kéo nhẹ, dừng một chút, tầm mắt nhìn gương mặt lãnh đạm của Nam Tự, quay đầu lại nói: “Đều được, nghe theo cậu hết.”
Giọng nói mang theo chút lười biếng, lại có sự dung túng.
Đường Vi Vi rất hài lòng với câu trả lời của anh, ngồi thẳng dậy, đầu hơi ngẩng lên, giống như muốn nói gì đó. Vừa mới ngước mặt mở miệng thì cô lại ý thức được một việc, cả người cứng đờ.
Cô đột nhiên nhớ ra Nam Tự ngồi bàn phía sau mình.
Đường Vi Vi đè thấp giọng hỏi: “Tiêu rồi, những lời tôi mới nói không phải đều bị cậu ta nghe thấy rồi chứ?”
Hạ Xuyên không bày tỏ ý kiến, chỉ hơi nhướng mày.
Cô vừa nói xong, đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh từ phía sau truyền tới: “Ừ, nghe thấy hết rồi.”
“Có thời gian rảnh để suy nghĩ mấy việc không có khả năng thực hiện đó, thì cậu tốt hơn nên suy nghĩ câu cuối hình học đề Toán nên giải như thế nào, như vậy nói không chừng lần sau cậu còn có khả năng vượt qua tôi.”
Đường Vi Vi: “……”
....
Giữa trưa đến giờ tan học, bởi vì giáo viên kéo dài giờ học nên đến khi bọn họ ra khỏi cổng thì những quán ăn nhỏ đã sớm bị mấy đàn em ngồi hết, đi vài quán ăn đều đã đầy chỗ.
Đi xung quanh khu vực gần trường học một vòng, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy một tiệm mì còn chỗ trống.
Có một bàn có bốn chỗ, nhưng chỉ có nam sinh đẹp trai đang ngồi, cúi đầu, an tĩnh mà ăn tô mì thịt bò.
Đường Vi Vi vừa bước một chân vào cửa quán ăn đã nhìn thấy rõ ràng nam sinh đó là ai, có hơi do dự.
Bụng đã sớm sôi lên rồi, cô thật sự không còn sức lực mà đi tìm quán khác nữa, hiện tại chỉ muốn ngồi xuống ăn, không quan tâm là ngồi cùng với ai nữa.
Đường Vi Vi: “Ăn ở quán này đi.”
Hạ Xuyên đương nhiên cũng nhìn thấy Nam Tự, đuôi lông mày hơi nhăn lại, anh còn chưa kịp từ chối thì cánh tay đã bị kéo, cô gái nhỏ kéo tay anh, mạnh mẽ lôi vào trong quán.
“Hi, bạn học Nam Tự.”
Sắc mặt Nam Tự nhàn nhạt, nghe thấy Đường Vi Vi gọi tên mình cũng chỉ hơi ngước mắt: “Chuyện gì?”
“Tôi có chút việc muốn hỏi cậu.” Đường Vi Vi hơi dừng lại, nhớ lại câu nói lúc sáng Nam Tự với mình thì thật sự rất tức giận. Nhịn nào, cô là người co được dãn được: “Câu cuối đề Toán cậu giải như thế nào vậy, có thể chỉ cho tôi không?”
Nam Dữ “Ừ” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Không khó, vẽ thêm một đường tiếp tuyến là được.”
Đường Vi Vi: “Vẽ ở đâu?”
“Tiếp tuyến EF đi qua D.”
“À…"
Trong quán rất đông người, tiếng ồn ào không dứt.
Hạ Xuyên ngồi trên ghế nhựa, đôi chân dài duỗi ra. Nghe cô gái nhỏ cùng nam sinh mỗi người một câu thảo luận, lông mi nồng đậm rũ xuống, cảm xúc dưới đáy mắt không rõ ràng.
Anh trầm mặt khó chịu nhìn hai người bọn họ, không khí xung quanh càng trầm xuống.
Ông chủ bưng lên hai tô mì nóng hổi.
Đường Vi Vi vừa mới cầm đôi đũa lên đã nghe thấy tiếng “lạch cach” bên cạnh.
Cái bình dấm để trên bàn bị Hạ Xuyên không cẩn thận làm đổ.
Nắp bình rơi ra, chất lỏng màu trà từ miệng bình chảy ra tràn trên mặt bàn.
Trong không khí ngập tràn mùi chua của giấm.
Có hơi sặc mũi.
Hạ Xuyên vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “A, trượt tay.”
.....
Đường Vi Vi cảm thấy Hạ Xuyên đúng là nhân tài mà.
Cô cũng không thấy sao cả, chỉ xem là sự cố ngoài ý muốn, lấy giấy lau khô mặt bàn xong lại tiếp tục cùng Nam Tự thảo luận về đề thi.
Hạ Xuyên buông đũa, đột ngột nói: “Tôi ăn xong rồi.”
Đường Vi Vi nhìn anh, ánh mắt đảo qua bát mì còn dư lại hơn phân nửa của anh, ngẩng đầu lên: “Cậu còn chưa ăn hết mà, ăn ít như vậy mà đã no rồi sao?”
“Ừ” Hạ Xuyên gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, “Tôi đi trước đây.”
Đường Vi Vi “ơ” một tiếng thật dài, chớp đôi mắt hạnh: “Cậu không đợi tôi hả?”
“Vậy cậu ăn nhanh lên, đừng nói chuyện lung tung.”
“……”
Đường Vi Vi cũng không ngốc, suy nghĩ lại một chút về mấy hành động kỳ lạ của anh, cuối cùng cũng hiểu ra.
Đường Vi Vi nhanh chóng cầm lấy đũa ăn mấy ngụm lớn, chưa kịp nhai hết, miệng phồng ra giống hệt như con hamster nhỏ, chạy lon ton phía sau Hạ Xuyên ra khỏi cửa hàng.
Có lẽ thật sự không cao hứng cho lắm nên dọc đường đi Hạ Xuyên đều làm mặt lạnh, cũng không phải là không để ý đến cô nữa, chỉ là thái độ vô cùng lạnh nhạt, cô bắt chuyện mấy câu cũng chỉ nhận được câu “ừ”, thật không biết làm sao mà nói tiếp cho được.
Đường Vi Vi vắt óc nghĩ cũng không biết nên dỗ anh như thế nào.
Khu vực xung quanh trường học, dọc đường đi đều là học sinh, quen biết cũng có, không quen biết cũng có, cô cũng ngượng ngùng, không thể trực tiếp ôm lấy cánh tay anh mà làm nũng.
Mắt nhìn thấy Hạ Xuyên sắp bước vào trường rồi, Đường Vi Vi chạy nhanh lên phía trước giữ lấy anh: “Từ từ...”
Bước chân Hạ Xuyên dừng lại, anh cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cô.
Đường Vi Vi: “Tôi đến quán Một chút vị ngọt mua trà sữa, cậu uống loại nào?”
Không ngoài dự đoán thấy Hạ Xuyên lắc đầu, Đường Vi Vi giả vờ như không thấy, tự hỏi tự trả lời: “Tôi mua cho cậu ly trà sữa ô long nha.”
Vì là thời gian tan học nên tiệm trà sữa rất đông người, Hạ Xuyên không đi vào mà đứng ở cửa chờ cô.
Có mấy nữ sinh ngồi cạnh cửa sổ, hình như là học sinh lớp mười mới vào trường nên không nhận ra vị đại ca tiếng tăm lẫy lừng này của trường, chỉ cảm thấy anh trai này thật sự quá đẹp trai, đẹp đến nỗi các cô không nhịn được mà hoa si.
“Các cậu có biết đó là ai không? Học lớp nào vậy hả?”
“Anh ấy không có mặc đồng phục, không biết là lớp 11 hay lớp 12 nữa, đẹp trai quá a a…”
“Có muốn qua đó xin phương thức liên lạc không?”
Đường Vi Vi mua trà sữa xong, lúc đang trở ra thì nghe được những lời này, bước chân hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài, chưa để cho các cô ấy có cơ hội lại gần xin phương thức liên lạc, trực tiếp túm Hạ Xuyên lôi kéo đi về phía vắng người.
Hiện giờ đã là giữa tháng mười, thời tiết hơi lạnh.
Đầu thu gió rất lớn, nhiệt độ không quá nóng cũng không quá lạnh, Đường Vi Vi đang mặc áo khoác đồng phục, lúc thả tay xuống, tay áo khá lớn che đi toàn bộ bàn tay của cô.
Nơi này là cái hẻm nhỏ phía sau trường, là nơi mấy đứa con trai quậy phá tụ tập đánh nhau, còn ngày thường thì rất ít khi có người đến đây.
“Hạ Xuyên.” Đường Vi Vi mềm mại ọi tên anh, thấy anh không có phản ứng thì lại đổi sang gọi thành: “Anh ơi…”
Thiếu niên mí mắt hơi giật, rũ mắt nhìn cô.
“Cậu đừng ghen nữa.”
Đường Vi Vi lấy trà sữa ra cắm ống hút vào, đưa lên miệng cho anh, cười lấy lòng nói: “Uống cái này đi, ngọt lắm.”
Hạ Xuyên vẫn trầm mặc như cũ.
Đường Vi Vi khẽ cắn môi, giống như hạ quyết tâm làm điều gì đó, nhón chân ngẩng đầu lên.
Miệng mổ nhẹ lên má anh, “bẹp” một tiếng.
Vừa nhe nhàng vừa có cảm giác mềm mại.
Một cái hôn bất ngờ.
Tốc độ quá nhanh, anh còn chưa cảm nhận được thì cô đã xong rồi.
Cõ lẽ là do quá thẹn thùng, cô gái nhỏ cuộn ngón tay lại che đi một nửa gương mặt, lộ ra đôi mắt đen to lúng liếng, đáy mắt hơi phiếm nước, đuôi mắt hơi ửng đỏ, vô cùng động lòng người.
“Cậu…”
Đường Vi Vi vừa tính nói thì thiếu niên trước mặt đột ngột cúi người tới gần, một tay chống lên bức tường phía sau lưng cô.
Hơi thở mang tính xâm lược mạnh mẽ bao trùm lấy cô, làm cô có chút thở không nổi. Cằm bị người con trai trước mắt nắm lấy, hơi nâng lên.
Hạ Xuyên cúi người, cúi đầu, từ từ tiến tới gần cô.
Hơi thở ấm áp phả ra trên mặt cô.
Dựa vào kinh nghiệm phong phú nhiều năm xem truyện ngôn tình và phim thần tượng, Đường Vi Vi có thể mơ hồ đoán được tiếp theo Hạ Xuyên muốn làm gì, có hơi ngượng ngùng nhưng không hề có ý kháng cự.
Đường Vi Vi hơi căng thẳng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
Cằm bị nâng nghiêng về bên trái.
Cảm giác có cái gì đó mềm mại lại hơi lạnh chạm vào má cô, cảm giác hơi ẩm ướt, rồi lại như có cái gì hơi cứng chạm vào da cô.
Giây tiếp theo, trên mặt truyền đến cảm giác đau nhói một chút.
“?”
Đường Vi Vi mờ mịt mở mắt ra từ trong mộng.
Cô vậy mà....
Bị cắn một cái rồi?!
Anh trai à, xin hỏi anh là chó sao??!
Thiếu niên vẫn đang duy trì tư thế kabedon, rũ mắt, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, giọng nói trầm thấp, như đang ám chỉ điều gì đó: “Chỗ này, chắc là sẽ ngọt hơn nữa.”
“……”
“Lần sau nếm thử.”
.....
Đã vào thu, Vương Hoa thông báo vào cuối giờ học rằng tuần này nhà trường sẽ tổ chức đại hội thể thao.
Biết được tin tức này, cả lớp sôi nổi hẳn lên.
Cũng giống như tiết nghệ thuật vậy, những sự kiện như thế này có nghĩa là không cần học, chỉ cần ăn ngon uống thả ga chơi các hoạt động giải trí là được, mọi người đều vô cùng hưng phấn.
Công việc cụ thể sẽ do cán sự môn thể dục phụ trách.
Cán sự thể dục là nam sinh rất sao, bởi vì làn da hơi ngăm đen nên trong lớp có biệt danh là Đại Hắc.
Đại Hắc lúc này đang cầm tờ giấy ghi danh ở khắp lớp lừa gạt mọi người tham gia, lúc hỏi đến Hạ Xuyên, cậu ta vốn dĩ đã chắc chắn rằng vị đại ca lẫy lừng này thể nào cũng tham gia.
Cậu ta không học cùng lớp với Hạ Xuyên năm lớp mười nhưng cũng từng nghe qua tên của Hạ Xuyên.
Đẹp trai, gia đình giàu có, đánh nhau rất giỏi, chơi bóng rổ lợi hại, bây giờ ngay cả điểm yếu duy nhất là thành tích học tập lại giống như ngồi tên lửa mà lên như diều gặp gió.
Người toàn năng như vậy mà còn không tham gia đại hội thể thao lần này, lấy vài giải thưởng về làm vẻ vang lớp 11-9 thì thích hợp sao? Tất nhiên là không thích hợp rồi!!
“Đại hội thể thao?” Nghe Đại Hắc mời chào, Hạ Xuyên cũng không thèm ngước đầu lên: “Không có hứng thú.”
Đại Hắc: “……”
Đại Hắc vẫn chưa từ bỏ ý định, lại khuyên vài câu, thấy Hạ Xuyên vẫn không dao động đành phải tiếc nuối từ bỏ: “Vậy được rồi.”
Lý do mà Hạ Xuyên từ chối Đường Vi Vi cũng có thể đoán sơ được, không gì ngoài chữ “lười”.
Chính bản thân cô cũng lười, vốn dĩ không phải là người yêu thích thể dục nên càng không thể nào mà đăng kí tham gia mấy hạng mục trong đại hội thể thao được.
Các học sinh không tham gia hạng mục thi đấu nào thì phải viết nội dung cổ vũ, một người ít nhất là 5 nội dung, mỗi cái ít nhất 100 chữ.
Bây giờ đang là tiết tự học, Đường Vi Vi nhanh chóng làm xong việc giáo viên yêu cầu, tay chống cằm, vẻ mặt hơi phát ngốc một chút, tay còn lại cầm bút lắc lắc, cảm thấy hơi nhàm chán.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô dứt khoát đứng dậy đi tìm Đại Hắc lấy danh sánh các bạn đăng kí tham gia, cầm theo quyển sổ, dự định viết luôn nội dung cổ vũ.
Việc viết lời cổ vũ này cô rất có kinh nghiệm, không cần tra Baidu nhắm mắt cũng có thể viết được.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Hạ Xuyên: “Viết cái gì đó.”
Tờ giấy trong tay bị lấy đi.
Đường Vi Vi quay đầu, tầm mắt không nhìn qua.
Tư thế ngồi của Hạ Xuyên mang đến cảm giác lười nhác, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy tờ giấy, từ góc độ của cô đang ngồi mà nhìn qua vừa vặn có thể nhìn thấy hàng mi cong vuốt của thiếu niên.
Hạ Xuyên rũ mắt, cúi đầu nhìn qua nét chữ xinh đẹp của cô gái nhỏ:
“Bạn học Tạ Quang Hồng, cậu giống như ánh sáng lóa mắt của mùa hè, chạy nhanh như cơn gió trên đường đua, cậu là niềm kiêu ngạo của lớp chín năm hai, ở trong lòng mình cậu chính là giỏi nhất…”
Thấy câu cuối cùng kia, Hạ Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng chăm chú vào mắt cô.
Anh gằn từng chữ một, giọng nói chầm chậm: “Ở trong lòng cậu?”
“Haiz, lại không phải là thật, lời cổ vũ đều viết như vậy mà.” Đường Vi Vi duỗi tay muốn lấy lại tờ giấy, “Tôi còn chưa viết xong nữa, cậu đưa lại cho tôi nhanh.”
Hạ Xuyên nheo mắt: “Cậu viết cho nam sinh khác những lời như vậy? Cổ vũ bọn họ?”
“……”
Được rồi, bình dấm chua đã trở lại nữa rồi.
Đường Vi Vi cảm thấy lần này cô rất vô tội: “Tôi cũng không thể viết cho cậu được, cậu đâu có tham gia.”
Hạ Xuyên nhìn cô thật sâu vài lần, bỗng nhiên đứng dậy, vòng qua bục giảng, đi tới bên cạnh chỗ Đại Hắc ngồi, cơ thể hơi nghiêng dựa vào cạnh bàn, gõ gõ ngón tay trên bàn cậu ta.
“Tôi muốn đăng kí.”
Đại Hắc sửng sốt, lúc phản ứng kịp thì cho rằng vị đại ca này đã nghĩ thông suốt nên hồi tâm chuyển ý. Nhưng vui mừng chưa được ba giây, thì mặt lại hơi khó xử.
Hôm nay là ngày hết hạn đăng ký, đa phần các hạng mục đều đã sớm đủ người đăng ký, chỉ còn lại chạy hạng mục chạy 1500m của nam là còn chỗ trống thôi.
Hạ Xuyên cũng không do dự, hờ hững gật đầu: “Được, vậy đăng ký cái này.”