Trong đồn cảnh sát.
Đám nam sinh dáng vẻ lưu manh ngồi xổm một góc, xem ra cũng không phải là lần đầu tiên vào đây, dáng vẻ ngạo mạn ban đầu đã không còn, tất cả đều thành thật giữ khuôn phép.
Mấy người Hạ Hành Chu ngồi ở bên kia, trên mặt dán miếng băng vết thương, trông có vẻ ủ rũ.
Viên cảnh sát trẻ tuổi mở cửa bước vào, ánh mắt quét một vòng qua đám thiếu niên này, thật sự đau đầu.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta giải quyết những vụ ẩu đả như thế này. Mỗi lần tới tới lui lui đều chỉ có mấy nguyên nhân, rốt cuộc chỉ là tính nổi loạn của tuổi dậy thì mà thôi, mỗi thanh niên ở tuổi này đều thấy mình rất có bản lĩnh, chỉ cần có một chút xung đột nhỏ, một lời không hợp liền động thủ.
Thu hồi tầm mắt, anh cảnh sát dừng lại một chút, trong một đám thanh niên kiểu tóc lòe loẹt, rối loạn, anh ta thấy có một người tóc dài, lại còn mặc đồng phục cấp ba màu xanh trắng.
Nhìn kỹ hóa ra là một cô gái nhỏ.
Hơn nữa còn là một cô bé xinh đẹp.
Cảnh sát trẻ liền cảm thấy nguyên nhân trận đánh nhau này thật rõ ràng, thầm lắc đầu, trong nội tâm cảm thán một tiếng hồng nhan họa thủy, nhưng anh ta vẫn theo thường lệ đi đến chỗ đám thanh niên để ghi chép.
Trước khi đến lượt Đường Vi Vi, cô gái nhỏ vẫn an tĩnh ngồi đó.
Mái tóc dài buông xõa mềm mại trên vai. Đôi mắt sáng, to, trong như pha lê. Dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, thật dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm.
Đợi đến lúc gọi tên cô, người cảnh sát trẻ tuổi bất giác dịu giọng: "Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?"
"Em cũng không rõ lắm." Đường Vi Vi chớp mắt, "Chuyện này không liên quan gì tới em, anh trai cảnh sát ơi, em vô tội."
Cô chỉ trèo tường trốn học, ngẫu nhiên gặp phải thôi.
Nhưng có thể nói sự thật như vậy sao? Chắc chắn là không thể.
Câu "anh trai cảnh sát" của cô làm thiếu niên trong góc nào đó giật giật khóe miệng, anh khẽ liếc mắt một cái, ngón tay gõ nhẹ vào mặt tường.
Thật ra Đường Vi Vi vốn không gọi cảnh sát, chỉ là dọa bọn họ thôi.
Mặc dù đám Hạ Hành Chu thiếu người nhưng dù sao cũng là bè lũ đánh nhau, muốn vào đồn cảnh sát thì cũng không đòi được công lý.
Kết quả cô vừa nói câu đó ra chưa được hai phút, vậy mà thật sự nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đi tới.
Lúc ấy tất cả bọn họ đều giật mình.
Hiện tại hiệu suất làm việc của cảnh sát nhanh tới vậy sao???
Sau đó họ mới phát hiện, hóa ra đã có người qua đường chính nghĩa sớm chú ý tới bọn họ, thấy không ổn mới tiện tay báo cảnh sát.
Kết quả đương nhiên là tất cả đều bị đưa về đồn cảnh sát.
....
"Chuyện là thế này, hôm nay trường bọn em tổ chức hoạt động, hội diễn anh nghệ ấy anh biết không, vì vậy không đi học. Vốn dĩ em định cùng bạn cùng bàn đi đến thư viện học tập..."
Ánh mắt Đường Vi Vi rất chân thành, không hề mang vẻ chột dạ: "Sau đó cậu ấy đột nhiên nhận được điện thoại, là bạn học của bọn em gọi tới, nói gặp được bọn cướp ỷ đông hiếp yếu, không đưa tiền thì không cho bọn họ đi."
Đám người bên kia: "???"
Hạ Hành Chu còn đang ngây ngốc: ".... A?"
Không phải là bọn họ nhìn không thuận mắt nhau, hỏi thăm cha mẹ của đối phương rồi bắt đầu động thủ sao?
Từ khi nào bắt đầu biến thành cướp tiền vậy?
Chu Minh Triết phản ứng rất nhanh, khẽ huých cánh tay Hạ Hành Chu, điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy!"
Hạ Xuyên nhướng mày, động tác của ngón tay chợt dừng lại, liếc mắt nhìn cô.
Anh khá tò mò cô gái này có thể biến tấu thành cái gì nữa.
Đường Vi Vi khi tới đây còn mang theo cả cặp sách. Cô kéo khóa cặp ra, bên trong là sách giáo khoa và bài tập, cô tiện tay lôi mấy quyển ra, làm rơi một tờ giấy.
"Anh cảnh sát, anh xem em mang sách vở theo nè." Cô nhặt tờ giấy đó lên, nụ cười càng thêm ngọt ngào: "Đây là phiếu điểm của em. Em là học sinh ngoan, chưa bao giờ nói dối."
Anh trai cảnh sát nhận lấy tờ giấy, nhìn thử, là xếp hạng hai!
Hừm, mấy người có thành tích tốt lớn lên đúng là rất ngoan, sẽ không nói dối.
Viên cảnh sát cũng đã tin bảy tám phần. Nhưng làm nghề của bọn họ, chỉ dùng cảm giác thôi là không được, mọi việc đều cần có chứng cứ.
Vì thế Đường Vi Vi liền đưa điện thoại ra cho anh ta xem.
Đối diện có mấy người vây quanh một đám nam sinh, trong tay còn cầm gậy gỗ, nhìn kiểu gì cũng thấy đám Hạ Hành Chu lâm vào tình thế bị bắt nạt hơn.
Lấy lời khai từ cô xong, bắt đầu đến phiên Hạ Xuyên.
Thiếu niên lười biếng ngồi đó, nhìn qua không giống như bị ép tiến vào mà là bị mời vào uống trà.