Yêu Đội

Chương 9




Edit + Beta: Vịt

Thiệu Phi rốt cuộc không tới được trường bắn, buổi chiều Tiêu Mục Đình ở phòng làm việc xem văn kiện, bảo cậu rót hai lần trà.

Lần đầu tiên lúc rót nước vào trong chén, cơn giận còn sót lại của Thiệu Phi chưa tiêu, hai tay phát run. Lần thứ hai lúc tâm tình hơi có bình phục, nhưng nhìn vẻ mặt đạm mạc của Tiêu Mục Đình, vẫn là trong lòng tức giận, động tác đặt chén trà nặng mấy phần, lá trà theo nước sôi từ miệng chén trào ra, vừa vặn rớt ở trên tay.

Đó là nước vừa đun.

Thiệu Phi đau tới "Ssss" một tiếng, vội vàng rút mấy tờ khăn giấy ra kê dưới đáy chén.

Tiêu Mục Đình thờ ơ mà nhìn, tới lúc cậu lau khô sạch nước trên bàn, mới nói, "Đi xối nước lạnh chút, thuận tiện mang một chậu nước về, trang bị đầy đủ, mặt nước dọc theo ngang mép chậu, nhưng không cần tràn ra."

Thiệu Phi không giải thích được, "Dùng làm gì?"

Tiêu Mục Đình từ trong văn kiện ngẩng đầu, "Cậu không phải sợ gác cho tôi làm lỡ thời gian huấn luyện sao? Tới trường bắn cũng là luyện bắn, ở đây cũng có thể luyện bắn. Mặc dù tôi chưa làm qua lính đặc chủng, nhưng biết các ngươi đánh úp có một mục huấn luyện cơ sở là độ ổn định nhấc cao tay. Cậu tay phải bê chậu nước đứng tư thế quân đội, đứng gác, lại không vắng huấn luyện. Thế nào, vẫn chưa vừa ý?"

Thiệu Phi không lời nào để nói, lúc đứng ở bên cạnh bồn nước xối nước lên tay nghĩ: Cái rắm! Tôi đã sớm bước qua mấu chốt độ ổn định rồi, hiện tại cần gấp chính là đạn thật súng thật luyện thật, bê chậu nước hữu dụng cái rắm!

Tiêu Mục Đình yêu cầu thật có bản lĩnh, lúc ở trường bắn đã có thể một cái nhìn ra ai đánh úp có vấn đề, cũng dừng lại chỉ điểm mấy câu.

Nhưng cậu không có.

Hắn chỉ là mỗi ngày tới trường bắn chuyển một chút, bày ra bộ dáng thủ trưởng thị sát bộ đội cơ sở, trên mặt là "Gần dân" cố ý giả vờ ra.

Thiệu Phi bê một chậu nước làm nhiệm vụ, tư thế hết sức buồn cười. Trong đầu một lần một lần lướt qua chuyện phát sinh sau khi Tiêu Mục Đình tới Liệp Ưng, càng nghĩ càng bực, sau đó răng hàm kèn kẹt vang lên, phần da tay cũng theo đó co rúm lại.

Nước bằng phẳng ở trên mép chậu, một chút lay động rất nhỏ đều sẽ tràn ra ngoài.

Thiệu Phi hận đến nghiến răng, đầu vai truyền đến một trận lạnh lẽo.

Cậu biết nước vãi, trong lòng chửi mẹ nó, nhưng không quá để ý.

Trước kia mọi người không ít luyện qua bê chậu, nước trào ra thì lại đổ vào, huấn luyện viên biết sẽ mắng vài câu, phạt hít đất 100 cái.

Chút trừng phạt nhỏ này ở trong huấn doanh căn bản không tính vào đâu, Thiệu Phi bị phạt qua mấy lần, làm xong tiếp tục luyện, trong lòng bằng phẳng.

Cho nên hiện tại nước vung ra, cậu cũng không để ở trong lòng, tiếp tục thẳng tắp mà đứng, tiếp tục thầm mắng Tiêu Mục Đình.

Trước giờ cơm, Tiêu Mục Đình ở bên trong gọi cậu một tiếng, cậu tới bên cạnh bồn đổ nước đi, trước khi vào phòng hít sâu một hơi, đè xuống khó chịu đầy đầu, mới đẩy cửa ra.

Ánh mắt Tiêu Mục Đình rơi vào trên vai phải của cậu, "Nước trào?"

Cậu theo bản năng muốn phủ nhận, dư quang thoáng nhìn trên vai, phát hiện không thể gạt được, đành phải nói: "Ừ."

"Ừ?" Sắc mặt Tiêu Mục Đình trầm vài phần.

Cậu lập tức sửa miệng, "Vâng, Tiêu đội!

Ánh sáng khóe mắt Tiêu Mục Đình quét qua trên mặt cậu, "Vừa mới là muốn gạt tôi, lừa dối qua cửa?"

Trái tim Thiệu Phi siết một cái, nhanh chóng đứng tư thế quân đội, "Báo cáo Tiêu đội, không có!"

"Hôm trước tôi ở trước mặt cậu đã nói với Lạc Phong, sẽ giám sát cậu huấn luyện, cũng dạy dỗ cậu một chút làm người." Tiêu Mục Đình xoay người đi tới giá sách bên tường, "Cậu khả năng cho rằng tôi chỉ là nói một chút, tôi cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải động thủ."

Trong giá sách không có mấy cuốn sách, văn kiện cũng có rất nhiều, còn có mười mấy khung ảnh lau tới không nhiễm một hạt bụi, có ảnh đã ố vàng, có ảnh vẫn giống như mới — đó là ảnh sinh hoạt của đội viên Trung đội 2 khoá trước.

Tiêu Mục Đình một bên tìm cái gì đó, một bên tâm tình không tốt hỏi, "Sơ ý tương tự, huấn luyện viên Liệp Ưng phạt thế nào?"

Thiệu Phi không nghĩ tới họ Tiêu còn có thể phạt mình, nghĩ lại, Lương đội hung như vậy, cũng chỉ là phạt hít đất 100 cái, Tiêu Mục Đình tên hoàn khố này biết cái gì, chả lẽ còn có thể phạt 200 cái?

Cho dù là 200 cũng không sợ, liền đáp, "Phạt hít đất 100 cái."

"Chỉ như vậy?" Tiêu Mục Đình xoay người, tay cầm một cái thước trúc dài bằng cánh tay, rộng hai ngón tay.

Đuôi Thiệu Phi sinh ra một trận ớn lạnh, thấy Tiêu Mục Đình chậm rãi đi tới phía mình, thế nhưng không tiền đồ mà lui về sau một bước.

Tiêu Mục Đình tay phải cầm lấy thước trúc, hướng cậu vươn tay trái ra, "Tay phải đưa tôi."

Thiệu Phi hai tay chắp sau lưng, tay trái nắm chặt tay phải, hai mắt lớn bởi vì kinh ngạc và hơi chút khủng hoảng mà lộ ra vẻ càng thêm sinh động.

Tiêu Mục Đình khóe môi nhếch lên một tia cười như có như không, "Tay phải vươn ra."

Lời này tựa như một sợi dây vô hình vô chất, một đầu bị Tiêu Mục Đình túm ở đầu ngón tay, một đầu buộc cổ tay Thiệu Phi.

Thiệu Phi giơ tay phải lên, cúi đầu, ngón tay run rẩy mở ra, lộ ra vết thương trên bàn tay vừa mới kết vảy.

Cậu chỉ có 20 tuổi, nhưng bàn tay và bụng ngón tay phủ vết chai rõ ràng, tầng tầng lớp lớp, thô ráp mà không có mỹ cảm.

Tiêu Mục Đình kéo tay này qua, không có hứng thú thưởng thức, cũng không có tâm tư thương tiếc, thước trúc không chút lưu tình mà rơi xuống, lúc đánh vào trên vảy lòng bàn tay, phát ra một tiếng vang giòn tan.

Đau!

Cả thân thể Thiệu Phi đều run lên, hai mắt phiếm hồng khó có thể tin mà nhìn về phía Tiêu Mục Đình, không thể tin được thước trúc sẽ thật sự rơi xuống.

Còn đánh tới nặng như vậy!

Tiêu Mục Đình bình tĩnh mà nhìn thẳng cậu, "Đau?"

Thiệu Phi mím chặt môi, ủy khuất trong mắt áp tức giận, không nói tiếng nào mà đứng đó, cổ cứng ngắc mà vươn thẳng, bộ dáng quật cường hết sức khiến người đau.

Nhưng Tiêu Mục Đình lại không có bỏ qua cho cậu, thước trúc một cái một cái mà quất trên bàn tay, vảy vỡ ra, máu từ lòng bàn tay xông ra, đỏ loét một mảnh.

Thiệu Phi cố nén đau, Tiêu Mục Đình đánh một cái, anh lại ở trong lòng đếm một cái, đếm tới 20 sau đó lại như thế nào cũng đếm không rõ.

Đầu óc đau đến tê dại, trái tim co rút đau đớn khó nhịn — mọi người đều biết tay đứt ruột xót, mà chỉ người có bàn tay từng chịu khổ, mới biết được lòng bàn tay cũng liền tim.

Cổ họng cậu dâng lên một trận ngọt tanh, gầm nhẹ đè nén không được vỡ vụn thành rên rỉ. Nước mắt từ khóe mắt nặn ra, hơi nước làm ướt hốc mắt, nước mắt lại cố chấp mà giắt trên lông mi, không chịu trượt xuống.

Tiêu Mục Đình để thước trúc xuống, dắt đầu ngón tay run rẩy kia, "Biết tôi vì sao phạt cậu không?"

Thiệu Phi giơ cánh tay trái lên, ống tay áo lau đi nước mắt trên lông mi, thanh âm mang theo nức nở không quá rõ ràng — không cam lòng lại cứng đầu, không muốn thừa nhận mình đang sợ.

"Biết! Bởi vì nước lắc lư!"

"Bộp" một tiếng vang lên, thước trúc lại lần nữa rơi vào lòng bàn tay, Tiêu Mục Đình mặt mày lạnh lùng, "Sai. Bởi vì cậu biết rõ mình không thể làm được tốt nhất, nhưng ôm thái độ không sao cả."

Thiệu Phi mở to mắt, trong ủy khuất lại thêm một phần nghi hoặc.

Tiêu Mục Đình buông tay cậu ra, bước thong thả về phía giá sách, từ trong túi thuốc trong phòng lấy ra bông và cồn, thờ ơ mà trừ độc cho thước trúc, lau khô sạch sẽ sau đó thả lại chỗ cũ. Xoay người nói: "Cậu ôm may mắn trong lòng, cho rằng nước vãi ra cũng không sao, cũng không phải mỗi lần đều vãi. Coi như vãi, cũng không đại biểu lúc đánh lén đánh không trúng mục tiêu."

Cả khuôn mặt Thiệu Phi đều đỏ, là đau, là giận, là oán, là sợ hãi tâm tư bị một cái nhìn thấu.

Tiêu Mục Đình lại nói: "Kỳ thực ý nghĩ của cậu không sai, vãi một lần có sao đâu? Cậu chỉ là người phàm, không phải thần, không phải máy móc, có tình cảm, có lúc trạng thái không tốt, vãi thì vãi, thêm nước làm lại. Huống chi bê chậu chỉ là huấn luyện cơ sở, người bê được tốt nhất chưa chắc là tay bắn tỉa mạnh nhất, người bê không được tỉ lệ trúng đích nói không chừng cao hơn."

"Nhưng mà chúng ta có thể thay đổi một hoàn cảnh mà nói." Tiêu Mục Đình ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay vén bụng, "Cậu là tay bắn tỉa vì chiến hữu cung cấp hỏa lực che chở, lúc mở phát súng đầu tiên tay run một chút, có phải có thể thay đạn làm lại hay không? Cậu có thể làm lại, nhưng chiến hữu hãm sâu trận địa địch có thể?"

Tâm thần Thiệu Phi đều chấn động.

Tiêu Mục Đình cười cười, "Cậu thật sự không phải máy móc, lại càng không phải thần. Nhưng mặc vào bộ đồ ngụy trang này, lúc lấy thân phận lính đặc chủng Liệp Ưng xuất chinh, cậu phải coi mình là thần."

"Nếu không cậu bảo vệ các huynh đệ giao lại sau lưng cho cậu thế nào?"

"Kỹ năng tác chiến của cậu không có vấn đề gì, nhưng tâm thái cấp bách phải điều chỉnh. Tay súng bắn tỉa phải nén tâm xuống, mà cậu bây giờ phập phồng nóng nảy, ngay cả bê chậu cũng làm không được."

"Tôi......" Thiệu Phi muốn biện luận, Tiêu Mục Đình lại giơ tay lên cắt đứt cậu, ngữ khí mềm hơn vừa rồi mấy phần, "Huấn luyện viên trước kia dẫn cậu là Lương Chính đi?"

Thiệu Phi đờ đẫn gật đầu.

Tiêu Mục Đình lộ ra vẻ mặt hóa ra vậy, "Lương đội mặt ác tâm thiện, chỗ hắn chưa quản giáo đủ, vậy do tôi làm hộ được rồi."

Dừng lại chốc lát, Tiêu Mục Đình vẫy vẫy tay với Thiệu Phi, "Tới."

Thiệu Phi đứng tại chỗ, cảnh giác mà nhìn anh, không dám tiến lên, lại phải tiến lên, giống như một con chó lang thang bị bắt nạt.

Trước đó không lâu "người xấu" từng đánh chó lang thang ngồi xổm trên mặt đất, lòng bàn tay đặt khúc xương mang theo thịt, ôn nhu nói: "Tới."

Thanh âm kia tràn đầy mê hoặc, xương tản mát ra mùi thơm mê người, chó lang thang đã đói bụng mấy ngày, cho dù tiếp tục đánh một trận, cũng không nguyện bỏ qua cơ hội no bụng.

Thiệu Phi từ từ đi tới, Tiêu Mục Đình muốn túm lấy tay cậu, cậu bản năng rụt lại, sợ hãi trong mắt nhìn một cái không xót gì.

Tiêu Mục Đình cười, lấy bông ra, i-ốt, băng gạc, thuốc bột, đặt ở trên bàn trà bên ghế salon.

Thiệu Phi bất an mà đứng ở bên ghế sa lon, mu bàn tay phải lúc bị bàn tay ấm áp nâng lên, đau đớn vốn đã chết lặng lại sắc bén vài phần.

Cậu nhíu chặt lông mày, một bộ cố gắng nhịn đau.

Tiêu Mục Đình nâng tay cậu trừ độc, bôi thuốc, trước khi quấn băng gạc, đem bông đã ngâm đủ i-ốt nhấn một cái nhẹ nhàng ở lòng bàn tay cậu.

Cậu rốt cục nhịn không được, bị đau mà kêu một tiếng, mồ hôi lạnh thẳng xuống.

Tiêu Mục Đình hỏi: "Biết đau rồi?"

Cậu nén nước mắt, nặng nề hít lỗ mũi, thanh âm vừa rầu rĩ vừa ủy khuất, "Biết rồi."

Tiêu Mục Đình thay cậu quấn băng gạc lên, đứng dậy nhu nhu tóc đâm tay của cậu, "Biết là tốt rồi, coi như là một đứa nhỏ ngoan."