*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Vịt
Lạc Phong liếc Tiêu Mục Đình một cái, Ninh Giác đỡ anh dậy, thấp giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Tiêu Mục Đình rũ mắt, mặc dù chật vật, nhưng cũng không chán nản, một tia lúng túng trên mặt cũng không có, lúc mượn lực Ninh Giác còn câu câu khóe môi. Lúc chuyển về phía Thiệu Phi, nụ cười nhạt nhẽo kia thu lại, mâu quang thâm thúy xa xôi, làm cho người ta đoán không thấu.
Thiệu Phi bị ánh mắt kia vây hãm, vui sướng thắng lợi bị vỡ vụn trong nháy mắt, thay vào đó là một trận bất an từ lòng bàn chân cuồn cuộn dâng lên.
Lạc Phong dừng một lát mới nói: "Máy Bay một chiêu chế địch, toàn thắng."
Trong phòng không ai hoan hô, đám binh phá cửa hơn 20 tuổi cảnh giác mà nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình một lần nữa choàng áo khoác lên, đai võ trang nắm trong tay giống như một cây roi tùy thời sẽ vung về phía Thiệu Phi.
Thiệu Phi đứng không nhúc nhích, bắp thịt cả người căng chặt. Như một con sói hoang trẻ tuổi đang khẩn trương tự vệ.
Nhưng Tiêu Mục Đình cũng không động thủ, chỉ nói, "Phải, tôi thua rồi."
Thiệu Phi hai mắt trợn trừng, một đôi tằm nằm (*) uy vũ đầy sức sống: "Vậy đội trưởng......"
((*) Tằm nằm: Nhìn vào ảnh để hiểu rõ. Theo tướng số thì người có tằm nằm thì thường thành đạt, dễ gặp được tình yêu sét đánh)
"Vẫn là tôi." Tiêu Mục Đình cằm hơi hơi ngẩng, vừa có ý tứ liếc người, lại không quá đáng khoa trương, "Đội trưởng Trung đội 2, vẫn là tôi."
Thiệu Phi liền giống như bị giội một chậu nước lạnh thối bên đường, má vẫn bởi vì cáu tiết mà phiếm hồng, máu xông thẳng lên não, ánh mắt sung huyết.
Rõ ràng là biểu tình dữ tợn, đặt ở trên mặt cậu lại chỉ làm cho người ta cảm thấy sinh động thú vị.
Cậu quát: "Dựa vào cái gì? Vừa rồi đã nói ai thắng người đó làm đội trưởng! Mọi người đều nghe thấy! Làm sao anh có thể...... Làm sao anh có thể nói chuyện không giữ lời?"
Các chiến sĩ cũng rống theo, Tiêu Mục Đình gật gật đầu: "Tôi nói chuyện không giữ lời, cậu có thể thế nào?"
Thiệu Phi bị những lời này đánh tới trố mắt đứng nhìn - Đúng a, Thiếu tướng lục quân nói chuyện không giữ lời, cậu một sĩ quan nhỏ không quyền không thế có thể làm gì?
Trái tim ở trong lồng ngực vô lực mà đập, nhiệt huyết vừa mới lên não toàn bộ rút xuống, có loại cảm giác choáng váng.
Kích động qua đi, đánh cũng đánh rồi, lý trí mới chậm rãi tới. Trung đội trưởng của bộ đội đặc chủng, làm sao có thể dựa vào một trận quyền cước để quyết định? Họ Tiêu mang theo bổ nhiệm của tổng bộ mà đến, sao lại bởi vì bại bởi một chiến sĩ mà nhượng hiền (*)? Xét đến cùng, cuộc tỉ thí này bất quá làm một trò đùa của công tử hoàn khố, cậu lại cho rằng thật. Không chỉ có coi là thật, còn không biết có chừng có mực, cứng nhắc quật đối phương trên mặt đất.
((*) hiền ởđây là cách nói kính trọng với người cùng tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn; hoặc cũng có thể hiểu là hiền tài)
Thiệu Phi cúi đầu, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp mà quái dị, không phục, biệt khuất, khó chịu, bất lực...... Vô số loại tâm tình xung đột trong kinh lạc huyết dịch, cơ hồ xé cậu nứt ra.
Tiêu Mục Đình tiến lên mấy bước, đứng ở bên cạnh anh, làm động tác giống như hôm đó - Giơ tay, dùng đai võ trang khiêu cằm cậu lên.
Trong mắt cậu có hỏa, mà trong mắt Tiêu Mục Đình lại là hố sâu lạnh thấu xương.
Lửa bị nước đá bao vây, trong khoảnh khắc hóa thành một luồng khói vừa thổi liền tan.
Tiêu Mục Đình lúc cười, môi mỏng giống như con dao dính mật.
Anh lạnh nhạt nhìn Thiệu Phi nói: "Tôi nói chuyện không giữ lời, cậu đành chịu tôi. Cậu dẫn binh Trung đội 2 vượt cấp báo cáo, trong mắt không có bề trên, tôi nhưng có hàng trăm hàng ngàn cách thu thập cậu."
Thiệu Phi bị phủ trong ánh mắt lạnh lẽo của anh, chợt cảm thấy khắp người rét run.
Hai người đứng đối nhau gần 1 phút, Ninh Giác rốt cục đi ra giảng hòa không ấm không nóng - đi tới giữa hai người, đè tay Tiêu Mục Đình xuống, lại vỗ vỗ vai Thiệu Phi: "Thôi được rồi."
Tiêu Mục Đình lúc này mới buộc đai võ trang lại bên hông, chuyển hướng Lạc Phong nói: "Chính ủy, ngày mai vừa vặn là thứ 6, nếu không thì hội nghị chiều mai sửa tên tôi nhé."
Lạc Phong cười cười, "Ầy, anh không phải nói muốn quan sát tái nhậm chức một hồi sao? Lần này nhân tiện quan sát được chứ?"
Tiêu Mục Đình gật đầu, liếc Thiệu Phi một cái, "Mặc dù không quan sát hết, nhưng cứ treo như vậy cũng không được. Anh xem, tôi ở Liệp Ưng các anh không danh không phận, bị chiến sĩ nhỏ liên hợp lại vượt cấp báo cáo không nói, ném cho người ta một cái lỗ mũi......"
Khóe mắt Thiệu Phi mãnh liệt nhảy, một hơi nghẹn ở ngực, ra không được, tan cũng không xong.
Tiêu Mục Đình lại nói: "Cho tôi cái "danh phận" sớm một chút, tôi cũng dễ thay anh thu thập một chút mấy thằng nhãi binh không nghe lời kia. Đúng không chính ủy?"
Đám nhãi binh không nghe lời toàn bộ nghẹn, trợn mắt há hốc mồm mà chen chúc thành một đoàn.
Lạc Phong lách qua bên bàn làm việc của Tiêu Mục Đình, chưa được chủ nhân đồng ý đã kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra văn kiện thuyên chuyển công tác ném lên bàn, vừa lật xem vừa hỏi: "Muốn phải thu thập thế nào?"
Hỏi câu này, giống như Thiệu Phi và đám nhãi binh không có mặt vậy.
Tiêu Mục Đình thế nhưng cũng có hỏi có đáp, cười nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra. Bất quá tôi có một yêu cầu phải đề cập với anh."
"Cái gì?"
"Cấp trên chỉ điều tôi tới đây, chưa sắp xếp lính cần vụ cho tôi."
Lạc Phong ngẩng đầu, "À, cậu một để cho tôi chọn lính cần vụ cho cậu?" Nói xong dựa vào trên lưng ghế, "Tôi nói Tiêu đội, anh ở tổng bộ sa đọa quen rồi đi?"
Tiêu Mục Đình mặt trầm như nước, cũng không đáp lời.
Lạc Phong hừ nhẹ một tiếng, "Muốn ai?"
Tiêu Mục Đình nghiêng người, hướng Thiệu Phi giơ cằm lên, "Cậu ta đi."
Lông tơ toàn thân Thiệu Phi đều dựng lên, khó có thể tin mà nhìn Tiêu Mục Đình.
Lạc Phong quét Thiệu Phi một cái, bị biểu tình khẩn trương lại tức giận kia chọc cười, chuyển hướng Tiêu Mục Đình nói: "Ánh mắt anh thật tốt, Máy Bay Nhỏ là binh mũi nhọn Trung đội 2 ta, sau này là phải đi theo tiểu đội tinh anh làm nhiệm vụ quan trọng...... Điều đi làm lính cần vụ, có phải quá không biết trọng nhân tài hay không?"
Thiệu Phi hô hấp dồn dập, nhìn Lạc Phong giống như nhìn cứu tinh.
"Binh mũi nhọn không phải vừa vặn sao?" Tiêu Mục Đình nói: "Tôi trước kia chỉ làm chính trị và công việc hậu cần, năng lực đặc chiến kém tân binh trong trại huấn luyện. Vừa vặn cần một binh mũi nhọn bồi tôi luyện một chút, chỉ điểm lỗi sai. Nếu không tôi một Trung đội trưởng bộ đội đặc chủng, cùng cậu so chiêu đã bị ném trên mặt đất, chẳng phải làm mất mặt Liệp Ưng sao? Còn nữa, cho dù là lính cần vụ, cũng phải huấn luyện. Tôi luôn luôn đối với mình rộng rãi đối với người khác thì nghiêm khắc, Máy Bay Nhỏ của các anh tới làm lính cần vụ cho tôi, tôi đảm bảo giám sát cậu ấy hoàn thành huấn luyện, không cho phép cậu ấy vì vậy mà lười biếng."
Ánh mắt Lạc Phong phức tạp, khóe miệng run run, tựa hồ đang cố nén cười.
Tiêu Mục Đình thanh thanh tiếng, ngữ khí chuyển, "Hơn nữa bên trên để cho một cán bộ chính trị như tôi đảm đương Trung đội trưởng, nhất định cũng là muốn tôi chỉnh đốn kỷ luật một chút. Máy Bay Nhỏ này của anh không chỉ có đạp cửa của tôi, còn vừa tới đã ra oai phủ đầu với tôi, cộng thêm chuyện báo cáo vượt cấp, có nên giao cho tôi chỉnh hay không? Có nên để cho tôi dạy cậu ta làm người hay không?"
Thiệu Phi mồ hôi lạnh rơi xuống, giận đến phát run.
Lạc Phong suy nghĩ hai giây, "Được, vậy để cho Máy Bay Nhỏ làm lính cần vụ của anh đi."
Tiêu Mục Đình lắc đầu, sửa sai nói: "Là huấn luyện viên, kiêm lính cần vụ." Nói xong nhìn về phía Thiệu Phi, ánh mắt của tiểu gia hỏa tựa như một thanh kiếm tôi, thẳng tắp đâm về phía anh.
Lạc Phong đứng lên nói, "Vậy thì quyết định như vậy, Máy Bay Nhỏ, cậu về thu thập chút, ngày mai sẽ dọn tới túc xác của Tiêu đội."
Thiệu Phi cả người run rẩy, thanh âm cũng run tới lợi hại, "Tôi không!"
"Cậu không?" Lạc Phong nửa híp mắt, "Hai chữ phục tùng viết thế nào, quên rồi?"
Thiệu Phi không có quên, nhưng không cách nào tiếp nhận. Cảm giác khuất nhục từ trên trời giáng xuống, giống như một tấm lưới nhìn không được, quấn lấy cậu không cách nào nhúc nhích. Cậu sau khi tốt nghiệp cấp 3 nhập ngũ, từ tân binh liền tới doanh trại trinh sát dã chiến, rồi tới Liệp Ưng chọn đội huấn luyện, đến Trung đội 2 tinh anh, đều là mũi nhọn trong mũi nhọn. Anh cả của cậu cũng làm lính đặc chủng ngã ở trên chiến trường, thiết huyết sáng loáng.
Cậu không cách nào tưởng tượng một ngày kia mình sẽ trở thành lính cần vụ vì người khác.
Lính cần vụ là cái gì?
Bưng trà đưa nước, giặt quần áo nấu cơm, chân chạy tới chạy lui...... Mặc dù lính cần vụ cũng là quân nhân, không ít lính cần vụ cũng bởi vì bấu víu quan hệ với thủ trưởng, thăng lên còn nhanh hơn chiến sĩ tiền tuyến. Nhưng Thiệu Phi cậu làm lính vì trở thành quân nhân đỉnh thiên lập địa giống như anh trai, là vì thi hành nhiệm vụ chỉ có lính đặc chủng mới có thể thi hành, có thể mình đầy thương tích, có thể chôn xương thanh sơn (*), nhưng quyết không thể chịu nhục!
((*) ý là chết trẻ)
Cậu đầy tức giận mà nhìn Tiêu Mục Đình, mà Tiêu Mục Đình đứng trước mặt cậu, nụ cười chợt thu lại. Trong nháy mắt đó, cậu ở trong mắt đối phương nhìn thấy một cỗ sát ý kiên quyết không giống người thường. Loại ánh mắt này không nên thuộc về một cán bộ chính trị sống an nhàn sung sướng!
Tiêu Mục Đình môi mỏng động một cái, "Binh không hiểu được phục tùng, Liệp Ưng không cần cũng được."