Liên tiếp mười ngày đều như thế. Đêm nào A Viễn cũng đến, sáng rời đi, không hôm nào là không đòi hỏi Tả Thiên. Nếu Tả Thiên không phối hợp, anh ta sẽ sử dụng cơ thể hoặc lời nói buộc Tả Thiên phải khuất phục. Tả Thiên không giao tiếp với A Viễn, mặc anh ta nói gì cô cũng không đáp lời. Lúc A Viễn thao túng cô, cô coi cơ thể mình là của ai đó, đầu óc gắng nghĩ đến những chuyện khác. Ví dụ như trường học, tìm việc làm, mẹ, hoặc mấy bài thơ Đường Tống học hồi cấp hai, đôi khi còn nghĩ cách để chạy trốn. Tả Thiên hy vọng sẽ tiêu diệt được ham muốn của A Viễn bằng những cách này.
Buồn cười nhất là, ngày nào A Viễn cũng hỏi: "Đau không?" hoặc "Còn đau không?" Mỗi lần như vậy, Tả Thiên lại thầm chửi rủa không thôi. Ban ngày, thừa dịp trong phòng không có ai, Tả Thiên nói với không khí: "Tôi mong anh nói ít làm ít hoặc đừng nói đừng làm gì cả." Thấy mình vẫn còn tâm trí đùa cợt, Tả Thiên không khỏi bội phục bản thân. Nhưng nếu không làm thế, Tả Thiên không biết mình còn có thể chống chọi đến bao giờ. Tả Thiên từng thử trộm chìa khoá trên người A Viễn, nạy cửa, thậm chí đào tường nhưng đều bị A Viễn phát hiện. Cái giá cho ý đồ chạy trốn là bị bỏ đói. Mỗi lần bị A Viễn phát hiện, ngày hôm sau cô sẽ không có cơm ăn. Thời gian càng kéo dài, động lực chạy trốn dường như càng nhỏ đi. Có lần Tả Thiên bất cần định cứ như vậy cả đời. Ý nghĩ này khiến cô sợ hãi. Cô không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ bản thân không có tinh thần chiến đấu, không còn khao khát trở về nhà.
Tả Thiên kiệt sức vì yêu cầu vô độ của A Viễn hàng đêm, cô thật sự hy vọng A Viễn có thể bị liệt dương. Cuối cùng, ngày nghỉ ngơi cô mong chờ, kỳ kinh nguyệt cũng đã đến.
Nhìn người phụ nữ phốp pháp cầm vào một sấp vải đỏ cùng tập giấy vệ sinh dày xù xì, Tả Thiên bất lực. Dưới sự hướng dẫn của chị ta, Tả Thiên mới học được cách sử dụng món đồ vệ sinh thời nguyên thuỷ này.
Kỳ kinh tới nhắc nhở cô vấn đề vệ sinh cá nhân. Tính sơ sơ, cô đã bị giam ở đây hơn một tháng. Hơn một tháng không đánh răng, rửa mặt, gội đầu, tắm rửa. Tóc tai bết dính, cơ thể đủ các loại mùi. Mà sạch sẽ như A Viễn – đúng vậy, anh ta dường như là người rất thích sạch sẽ, hàng đêm vẫn có thể "ân ái như thường" với cô. Tả Thiên rất khâm phục A Viễn ở điểm này.
Buổi tối, A Viễn đến, không đợi anh ta hỏi câu nực cười kia, Tả Thiên đã chủ động nói: "Tôi muốn tắm." A Viễn lập tức sững lại như đang nghi ngờ đây có phải là chiến thuật bỏ trốn mới của Tả Thiên hay không. Tả Thiên đưa bộ đồ lót bẩn thỉu cho anh ta nhìn. Mặc dù trong bóng tối không thấy rõ, nhưng anh ta vẫn gật đầu: "Tôi đi nấu nước."
Rất nhanh, một thùng nước nóng lớn và một cái chậu gỗ to tướng được bê vào. Còn có cả một miếng xà phòng không rõ màu, thơm thoang thoảng. Tả Thiên tỏ ý muốn A Viễn lắp đèn điện trong phòng để cô tắm rửa không phải kỳ bừa nhưng A Viễn không đồng ý, mà chỉ mang theo một chiếc đèn pin nhỏ. Đối với Tả Thiên, có còn hơn không nên không nhắc lại yêu cầu nữa.
Ba thùng nước to đổi lấy sự sạch sẽ của Tả Thiên. Cô như trở lại làm người, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Thấy A Viễn bận rộn vì mình, cô cảm thấy anh ta cũng không quá ghê tởm.
Lúc lên giường, A Viễn định động tay động chân, Tả Thiên vội nhắc nhở anh ta mình không thể "làm bài tập." Nhìn A Viễn hậm hực buông tay, mặt mũi mất hứng, Tả Thiên càng thêm đắc ý.
Hai người ngày thường bận rộn nay không có việc để làm nằm yên lặng tận hưởng màn đêm hoà hợp hiếm thấy. Nghe tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài, trải nghiệm vẻ tĩnh mịch của núi rừng, Tả Thiên không khỏi chạnh lòng. Nếu cô không phải bị bán đến đây mà tới để du lịch, nếu bên cạnh không phải là tên tội phạm A Viễn mà là bạn trai của cô thì tốt quá. Tả Thiên thở dài.
Động tĩnh của Tả Thiên như nhắc nhở A Viễn, anh ta quay sang,vuốt ve bộ ngực của cô. Có lẽ do kỳ kinh nguyệt, ngực Tả Thiên sưng to và mềm mại hơn ngày thường. Bàn tay to ấm áp của A Viễn khiến cô hết sức dễ chịu. Cảm giác thoải mái mang lại cho Tả Thiên sự bất an. Cô né tránh nhưng không thoát được bàn tay của A Viễn, đành để mặc anh ta vuốt ve.
"A Viễn." Tả Thiên quyết định nói chuyện phiếm để phân tâm.
"Ừ."
"Anh họ gì?"
"Họ Vương."
"Trong nhà có những ai?"
"Bố, anh trai chị dâu, em gái, cháu trai cháu gái."
"Đây là ở đâu?"
A Viễn không lên tiếng. Tả Thiên đoán anh ta không muốn trả lời, liền thay đổi chủ đề: "Anh bỏ ra bao nhiêu tiền mua tôi?"
"Sáu nghìn."
Tả Thiên nhanh chóng tính toán: "Nếu anh thả tôi về, tôi sẽ trả anh mười hai nghìn, hay hai mươi nghìn cũng được."
A Viễn không nói gì, nhưng bàn tay vuốt ve tăng thêm lực, thể hiện cho cô biết anh ta đang không hài lòng.
Tả Thiên lầm tưởng anh ta không tin mình, vội nói: "Thật đấy. Ba tôi có nhiều tiền. Ông ấy sẽ trả."
Câu trả lời lần này của A Viễn là trực tiếp bóp mạnh khiến cô co rúm.
Rốt cuộc, Tả Thiên cũng nhận ra kế hoạch chuộc thân đã hoàn toàn thất bại. Hết đường về nhà khiến cô lập tức mất hứng chuyện trò. Cô ngừng đặt câu hỏi, xoay người đưa lưng về phía A Viễn.
Từ phía sau, bàn tay của A Viễn bao phủ ngực cô, sự tiếp xúc trở nên toàn diện hơn. Đồng thời, ghé sát người vào, dúi đầu vào gáy Tả Thiên, hít sâu một hơi: "Cô thơm quá."
Thấy Tả Thiên thờ ơ không đáp, anh ta đổi câu hỏi:
"Cô là người ở đâu?"
Tả Thiên không trả lời. A Viễn lại véo ngực cô. Bị quản chế chỗ hiểm, Tả Thiên đành ứng phó.
"Hồ Nam."
"Hồ Nam? Là nơi ở của chủ tịch Mao?"
"Ừ."
"Con gái Hồ Nam đều xinh đẹp như cô sao?"
Ý tứ duyên dáng xinh đẹp, Tả Thiên hiểu nhưng cô không muốn trả lời. Bọn họ được coi là gì chứ, kiểu thân mật này không phù hợp với cô và A Viễn.
A Viễn đang rất vui vẻ, xem Tả Thiên như búp bê, chỉ cần cô im lặng, liền véo một cái.
Tắm rửa thoải mái dễ chịu khiến Tả Thiên không muốn trình diễn màn võ thuật toàn diện hôm nay. Cô đành quay lại, chí ít không để cho A Viễn dễ dàng cấu véo.
Hai người nằm đối mặt, toàn bộ hơi thở của A Viễn phả lên mặt Tả Thiên, vô cùng thân mật.
Đối với Tả Thiên, A Viễn vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tả Thiên thầm nhủ, thậm chí mình còn không biết dáng vẻ anh ta trông như thế nào. Nhưng Tả Thiên không cần biết ngoại hình của A Viễn. Đào Thù Linh thường bảo cô là kẻ "mê trai" cũng đúng. Ngộ nhỡ A Viễn là kẻ xấu huỷ xấu hoại, quá trình gặp mặt sau này sẽ khó chịu muôn phần. Còn nếu như A Viễn cao to đẹp trai, chỉ sợ cô sẽ mặc triệu chứng Stockholm. Dù là trường hợp gì đi nữa, Tả Thiên đều không hy vọng phát sinh.
A Viễn lại véo cô.
Tả Thiên đành ậm ừ qua loa.
Một lát sau, Tả Thiên buồn ngủ nhưng A Viễn vẫn tiếp tục:
"Tôi thích em gọi tên tôi, nghe thật êm tai và ngọt ngào."
"Ừ."
...
"Tôi có thể gọi em là Thiên Thiên không?"
"Ừ."
Tả Thiên ngủ thiếp đi.