Sau bữa cơm trưa ngày hôm đó, A Viễn vừa đưa Tả Thiên đi dạo một vòng trở về, liền thấy chú Tư vội vàng đến tìm cha, nói nhà Vương Minh Quý dưới chân núi có chuyện. Vương Minh Quý là họ hàng với nhà A Viễn, bàn về vai vế là anh họ của A Viễn. Vì cha mẹ của Vương Minh Quý mất sớm, bên nội lại không có trưởng bối nên đã mời người có vai vế bên họ Vương tới, chính là cha và chú Tư.
Cả nhà tò mò vì không biết cụ thể chuyện gì. Chị dâu và cô út cũng muốn đi xem náo nhiệt. A Viễn thấy vẻ hóng hớt của Tả Thiên, tất nhiên không để cô thất vọng. Vì vậy anh bảo anh cả và Tiểu Linh ở nhà, những người còn lại cùng xuống núi. Cha đặc biệt cho phép có thể ăn tối muộn.
Khi gia đình A Viễn và chú Tư đến nhà Vương Minh Quý, phát hiện trong nhà Vương Minh Quý đông nghẹt người, đều là hàng xóm láng giềng sang xem ầm ĩ, nhà họ Vương lại không đông lắm.
A Viễn sợ người khác chen lấn Tả Thiên, nên đã tìm cho cô một chỗ ngồi phía trên. Đợi đến lúc cha và chú Tư ngồi trong phòng với vẻ mặt nghiêm túc, chị của Vương Minh Quý mới bắt đầu kể. Thì ra, trước kia Vương Minh Quý có mua một cô vợ, cô ta sinh cho anh ta một đứa con gái. Khi đứa con gái được hơn hai tuổi, cô ta không chịu nổi vất vả nên đã bỏ trốn cùng người anh họ xa của Vương Minh Quý. Vương Minh Quý bất lực, bởi vì không có tiền nên đành tìm trên núi một quả phụ để sống cùng. Quả phụ này mang theo hai đứa con, sau còn sinh thêm một đứa nữa. Nhà đông con, kinh tế eo hẹp, bà mẹ kế bắt đầu ngược đãi con riêng của chồng. Chị gái của Vương Minh Quý gần đây về thăm em trai, phát hiện cháu gái bị bạo hành nghiêm trọng, tức giận muốn đưa đứa trẻ đi nhưng Vương Minh Quý không đồng ý, nói sau này sẽ tự mình chăm sóc nó tốt hơn. Chị gái của anh ta quyết định mời người trong họ đến chứng kiến, đồng thời dạy dỗ quả phụ kia.
Để chứng minh những gì mình nói là đúng, chị gái của Vương Minh Quý đã dẫn bé gái còi cọc đến trước mặt cha và chú Tư, vén bộ quần áo bẩn thỉu nhìn không rõ màu sắc lên cho mọi người xem, quả nhiên trên người đứa bé đầy những vết thâm tím. Tả Thiên nhìn mà nước mắt chảy dài.
Ban đầu, bà quả phụ kia không chịu thừa nhận, cãi là do đứa bé tự ngã. Cha giận dữ, quát: "Có phải tự ngã hay không, người sáng suốt nhìn ra được. Hay là cô ngã một cái cho mọi người xem, có phải chấn thương hay không? Đừng nghĩ mình là người duy nhất thông minh, coi mọi người trong thiên hạ là những kẻ đần."
Mụ ta lại đổi giọng bảo đứa bé không nghe lời, đánh nó cũng là do bất lực. Câu nói khiến người nghe càng thêm nổi nóng. Chị gái Vương Minh Quý không nhiều lời, bước lên giáng ngay cho mụ ta một cái tát: "Cô đánh cháu gái tôi là do bất lực. Giờ tôi đánh cô cũng là do hết cách." Dì Tư nói thêm: "Vương Minh Quý, không phải dì trách cháu, nhưng cháu đúng là vô dụng. Con gái ruột bị người ta đánh như vậy, cháu có đáng làm bố nữa không? Cứ để con gái cháu đi cùng bác nó đi, cháu nuôi con người khác được rồi."
Vương Minh Quý nãy giờ vốn không nói gì, bị dì Tư đả kích, liền tỏ thái độ hối lỗi với mọi người, nhận mình đã không chu toàn nên phạm sai lầm. Từ nay về sau, không cho phép vợ đánh con gái. Nếu ai phát hiện con gái bị bạo hành, bản thân sẽ không cần vợ, tự mình chăm sóc con gái và con trai, nhờ người trong họ làm chứng.
Sự việc được nhanh chóng giải quyết. Dì Tư, chị dâu và cô út thảo luận về sự tàn ác của mụ mẹ kế suốt đường về. Cô út nói: "Làm sao bà ta có thể ra tay được nhỉ, đứa bé nhỏ như vậy? Chẳng lẽ bà ta không có lương tâm?"
"Đúng đấy, tôi thấy cô ta đối xử tử tế với con mình thế mà. Dù không phải ruột thịt cũng không thể tàn ác vậy được."
"Vương Minh Quý đúng là loại đàn ông vô dụng, bảo sao vợ cả lại bỏ trốn." Dì Tư chỉ hận thằng cháu trai không có tiền đồ.
Cô út khinh miệt: "Cháu cũng thấy anh họ chướng mắt, chẳng giống đàn ông chút nào."
"Nói đi cũng phải nói lại, làm mẹ kế rất khó. Có bà mẹ kế nào chịu đối xử chân thành với con cái của người khác? Cũng phải trách mẹ ruột đã bỏ rơi con bé, bỏ trốn theo người ta. Con cái thì bị hại, bản thân thì bị chê cười, cả đời phải chịu điều tiếng." Dì Tư thở dài.
Chị dâu ngẫm nghĩ: "Đúng thế. Nếu cô ta muốn bỏ trốn, ít nhất cũng phải mang theo đứa trẻ. Loại người chỉ biết lo cho bản thân không xứng đáng làm mẹ."
Tả Thiên im lặng suốt dọc đường, lẳng lặng nghe mọi người bình luận, sắc mặt tái nhợt. A Viễn liếc nhìn cô, hỏi: "Em có mệt không?"
Tả Thiên lắc đầu. A Viễn không biết cuộc tranh chấp gia đình đơn giản này đã tác động đến cô như thế nào. Những vấn đề khiến Tả Thiên bối rối trong giai đoạn đầu của thai kỳ lại ập tới. Cô nghĩ sẽ ổn thôi nếu không nghĩ đến chuyện đó. Nhưng hôm nay, những gì cô nhìn thấy và nghe thấy cho hay, cuối cùng sẽ có người gánh chịu hậu quả khi mình trốn thoát, và người bất hạnh ấy rất có thể là con của cô.
"A Viễn, nếu anh là Vương Minh Quý, anh sẽ làm gì?"
"Anh à? Anh không biết."
"Anh cũng nghĩ vợ cả của Vương Minh Quý không nên bỏ chạy à?"
"Đương nhiên, nếu đã làm mẹ, vứt bỏ con cái để chạy trốn thì đâu phải là phụ nữ nữa."
"Nếu mang theo đứa bé thì sao?"
"Cũng không được. Vương Minh Quý sẽ mất tất cả"
"Vương Minh Quý khỏi lấy vợ. Như vậy sẽ không có mẹ kế."
"Em đang nói ngớ ngẩn gì thế? Một gia đình không có người vợ thì sao gọi là gia đình?"
Đúng vậy, như lời A Viễn nói, cái này không được, cái kia không được. Theo lời anh, chỉ có ở lại đây cả đời mới là đúng. Tả Thiên cảm thấy bất công đối với phụ nữ.
Cô vẫn muốn chạy trốn, hơn nữa phải sinh con trước khi chạy trốn. Đối với A Viễn, anh chỉ mất một người vợ mà không mất đứa con, coi như giảm bớt mất mát. Tả Thiên suy nghĩ bằng tâm lý đà điểu.
Nghĩ là một chuyện, thực hiện lại là chuyện khác. Mặc dù Tả Thiên đã quyết định rời khỏi đây nhưng rời đi như thế nào lại là một câu hỏi khó. Tả Thiên đã nghĩ ra tất cả các phương pháp và cân nhắc hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Cô cho rằng, không cách nào phù hợp hơn là gửi gắm hy vọng vào thầy Lương chưa từng gặp mặt. Một thanh niên thành thị sẵn sàng hỗ trợ giáo dục ở một vùng núi nghèo khó, hẳn là người có tinh thần chuộng nghĩa khí.
Nhưng làm sao cô có thể liên lạc được với thầy Lương?
Bước vào mùa nông nhàn, A Viễn dành nhiều thời gian ở nhà, dường như không muốn ra ngoài làm việc, để chăm sóc Tả Thiên. Việc tránh mặt anh, đến trường của Tiểu Bình để tìm thầy Lương là điều gần như không thể. Cho nên hàng ngày đi dạo, Tả Thiên đều bảo A Viễn muốn đến trường đón Tiểu Bình rồi bảo anh đi cùng. Nhưng lần nào được nửa đường, họ cũng gặp Tiểu Bình, Tả Thiên không biết giờ giấc ở trường, muốn đi sớm nhưng lại lo A Viễn nghi ngờ.
Sau mười ngày không đạt được mục tiêu, Tả Thiên hơi lo lắng, chưa đầy hai tháng nữa đứa bé sẽ chào đời, bức thư cầu cứu vẫn chưa được gửi đi. Cô không thể không cân nhắc bắt đầu tính toán phương pháp chạy trốn khác.
Chủ nhật, Tiểu Bình không đi học, mè nheo đòi Tả Thiên vẽ tranh mới. Tả Thiên vừa định hỏi Tiểu Bình, ngoài trường học, thầy Lương còn có thể đi đâu. Lời chưa ra khỏi miệng, A Viễn đã đi vào, nhắc Tiểu Bình không được quấy rầy thím như thế. Tả Thiên thầm nghĩ nguy hiểm thật, may cô chưa hỏi vấn đề của thầy Lương.
Tiểu Bình mất hứng, trốn sang bên bướng bỉnh nhìn A Viễn, dáng vẻ giận dỗi.
A Viễn phớt lờ, nói với Tả Thiên: "Chị dâu bảo anh dẫn em sang nhà dì Tư."
Tả Thiên ngạc nhiên: "Làm gì?"
"Để hòi dì Tư xem cần chú ý gì không?"
"Chẳng phải có chị dâu rồi ư?"
"Chị dâu nói, chị ấy sinh xong cũng bao năm, sợ quên một số việc nên hỏi dì Tư cho yên tâm. Hơn nữa, nhà họ vừa sinh xong, chuyện gì cũng biết."
Tả Thiên cảm thấy có lý, theo chân A Viễn ra ngoài. Vừa bước tới cửa, thấy Tiểu Bình vẫn giận dỗi bĩu môi, cô buồn cười: "Dẫn Tiểu Bình đi cùng nhé?"
"Dẫn nó đi làm gì?"
"Nó đang giận anh đấy."
Lúc đầu, A Viễn không muốn bị làm phiền, nhưng nhìn vẻ tức cười của Tiểu Bình và vẻ khó lay chuyển của Tả Thiên, anh đành gật đầu đồng ý, cuối cùng dẫn theo cả Tiểu Linh.
Không hỏi không biết, hỏi xong liền giật mình. Quả nhiên, những thứ Tả Thiên chuẩn bị còn thiếu rất nhiều, quên mua mũ và gối nhỏ, áo bông thì quá dày, không phù hợp, khăn mặt mới cũng chưa có. Tả Thiên vừa cố ghi nhớ trong đầu, vừa hối hận không mang giấy bút theo. A Viễn không nhớ hết, vẫn là Phúc Sinh cẩn thận viết ra giấy. Nhìn tờ giấy đầy chữ, Tả Thiên và A Viễn lắc đầu le lưỡi.
Trên đường về nhà, Tả Thiên đột nhiên nhớ ra: "Thôi chết, quên hỏi bình sữa."
"Bình sữa gì?"
"Nếu lúc đó cần cho con uống sữa công thức, chẳng phải chuẩn bị bình sữa à?"
"Sữa công thức? Anh không nghe nhà ai nói cho con uống sữa công thức vì chúng ta không mua được."
"Nhỡ em không có sữa thì sao?"
"Không có sữa?" A Viễn lập tức nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn do mang thai của Tả Thiên: "Không thể nào."
Tả Thiên đỏ mặt, vội liếc nhìn Tiểu Bình và Tiểu Linh đang bắt kiến bên đường, chắc chắn chúng không nghe thấy mới hạ giọng mắng: "Đồ không biết xấu hổ."
A Viễn oan ức: "Anh có nói gì đâu."
Tả Thiên lườm anh.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nghe tiếng Tiểu Bình: "Ồ, thầy Lương."
Tả Thiên lập tức nhìn theo hướng Tiểu Bình, chỉ thấy một người đàn ông trẻ chắp tay sau đầu, nằm trên sườn đồi cách đó không xa, trên mặt có một cuốn sách, bên cạnh là chai nước và chiếc ba lô. Nghe giọng Tiểu Bình, anh ta gỡ cuốn sách trên mặt đứng dậy, phủi cỏ trên người: "Vương Tiểu Bình, hai người này là...?"
Tiểu Bình tự hào khoe: "Đây là chú thím của em, chính thím là người vẽ tranh cho em hàng ngày đấy ạ?"
Trong lòng Tả Thiên vô cùng kích động, không chớp mắt nhìn thầy Lương, thầm tiếc vì không mang lá thư cầu cứu theo.
Thầy Lương vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tả Thiên, dường như không phát hiện ra thím của Tiểu Bình có tướng mạo và khí chất không giống người sống trên núi. Anh ta chìa tay về phía A Viễn: "Xin chào, mấy lần đến nhà đều không gặp anh."
A Viễn lo lắng nhìn Tả Thiên, siết chặt tay cô, sau đó mới bắt tay thầy Lương: "Chào thầy, đúng lúc chúng tôi không có ở nhà."
Tả Thiên quan sát thầy giáo trẻ, nhìn anh ta mặc chiếc áo phông và quần jeans quen thuộc, cô thật sự rất muốn nói: "Mau đưa tôi ra khỏi đây!" Nhưng cuối cùng, lý trí đã khống chế được bản thân.
Nhìn cuốn sách trong tay thầy Lương, cô cố gắng thản nhiên hỏi: "Thầy đang đọc Sherlock Holmes toàn tập ạ?"
Thầy Lương lật cuốn sách trong tay, cười: "Tôi đọc lâu rồi, chán quá, xem lại để giết thời gian." Sau đấy, anh ta chỉ vào bụng Tả Thiên, hỏi A Viễn: "Hai người sắp sinh chưa?"
A Viễn cảnh giác gật đầu.
"Vậy chúc mừng!" Thầy Lương không nhiều lời, xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Tiểu Bình hỏi: "Thầy Lương, em làm ồn khiến thầy mất ngủ ạ?"
Thầy Lương nâng mắt kính, cười bao dung: "Không phải, thầy không ngủ, chỉ nằm một lúc thôi. Tôi đi trước, buổi chiều còn phải soạn bài. Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Tả Thiên vô cùng háo hức nhìn anh ta rời đi. A Viễn nắm chặt tay cô, khiến cô không nhúc nhích được.
Khi thầy Lương vừa khuất bóng, A Viễn lập tức bảo Tiểu Bình và Tiểu Linh mau về nhà.
TrướcDanh sáchTiếp
Báo lỗi chương