Nửa tháng sau, Phúc Sinh đến tìm A Viễn.
"A Viễn, chuyện lần trước vợ anh nói đúng đó." Phúc Sinh rầu rĩ.
"Chuyện gì? Chuyện bán thuốc à?"
"Vâng."
"Chú Tư dặn cậu không được đi gặp người ta cơ mà?"
"Em không cam lòng. Hơn nữa, vợ anh cũng bảo, biết đâu người ta muốn làm ăn với mình thật."
"Vậy là cậu đi gặp hắn?"
"Vâng."
"Cậu nói sao?"
"Em bảo hắn, mười tám tệ thì ít quá, muốn tăng thêm. Hắn đồng ý tăng lên thành hai mươi lăm tệ. Em nói có thể làm thử một năm. Sau đó, bọn em đến trấn Đình Kiều mở sổ tiết kiệm. Em tự mở, tự đặt mật khẩu, còn cẩn thận xem đi xem lại, ghi nhớ dãy số đằng sau cuốn sổ. Hôm qua, em giao chuyến hàng đầu tiên. Hắn kiểm tra xong, chuyển tiền rồi đưa cho em xem. Em kiểm tra kỹ, tên trên sổ thì đúng nhưng dãy số đã thay đổi. Quả nhiên, giống như lời vợ anh bảo."
"Sau đấy thế nào?"
"Đương nhiên, em đánh cho hắn một trận tơi bời, đem thuốc về. Gì mà thêm hai mươi lăm tệ, một xu thằng chó đó cũng không muốn trả em."
"Cậu không thua thiệt là may rồi."
A Viễn vỗ vai Phúc Sinh, ý bảo cậu ta nguôi giận.
"Bực hơn nữa, A Viễn, anh nghĩ xem. Hôm nay hắn lại đến tìm em, nói thuốc của em quả thực rất tốt, thật tình muốn làm ăn với em. Nếu bị em phát hiện, hắn sẽ không lừa tiếp, em có thể yên tâm làm ăn với hắn."
"Cậu nghĩ sao?"
"Em vẫn muốn thử. Thuốc của em tốt như vậy, công ty dược thu mua như hàng bình thường, em thấy không thoả đáng. Cha muốn em tới hỏi anh, có đồng ý cùng làm không. Nếu được, cha sẽ để em thử lại lần nữa."
A Viễn trầm ngâm. Anh hiểu ý Phúc Sinh nhưng thật ra muốn Tả Thiên giúp mình kiểm tra.
"Giá cả thế nào?"
"Hắn trả hai mươi tệ. Em muốn hai lăm nhưng hắn bảo hắn sẽ bị lỗ."
"Cậu đồng ý rồi à?" Hai mươi tệ không tồi, A Viễn thoáng dao động. Nhưng hắn ta từng lừa đảo, A Viễn cảm thấy không thể làm ăn với một người như vậy.
A Viễn gọi Tả Thiên tới. Tả Thiên chăm chú lắng nghe một hồi, ủng hộ ý tưởng của Phúc Sinh, nghĩ rằng có thể thử xem.
Vì vậy, A Viễn cùng Tả Thiên và Phúc Sinh kể lại toàn bộ sự việc cho cha và anh cả nghe. Cha không nói gì, còn anh cả không đồng ý, nói giao tiếp với một kẻ như vậy rất nguy hiểm. Cha hỏi A Viễn: "Tại sao con muốn làm?"
A Viễn đáp: "Vì Thiên Thiên có thể nhìn thấu hắn nên có cách đề phòng. Chỉ cần phòng được sẽ không sợ. Kiếm được tiền dại gì không làm."
Cha gật đầu: "Vậy nghe theo lời vợ con."
A Viễn và Phúc Sinh vui mừng, Tả Thiên cũng rất phấn khởi. Cô cẩn thận lập kế hoạch chi tiết, sắp xếp việc cho mọi người. Sợ đội A Viễn không nhớ, cô còn ghi vào cuốn vở của Tiểu Bình để A Viễn mang theo.
A Viễn và Phúc Sinh tự tin xuống núi. Sau khi trở về, liền vội vàng thu nạp thảo dược, đóng gói xong xuôi, hôm sau mang đi giao. Đến tối quay lại, cả hai đều rất hài lòng. A Viễn cho biết chuyến đi này lời hơn hai trăm tệ so với trước kia. Phúc Sinh nhận được hơn bốn trăm, lãi to.
Cha hỏi: "Tiền có vấn đề gì không?"
"Không vấn đề gì. Con làm như Thiên Thiên dặn. Đồng thời, mở một khoản tiền gửi có kỳ hạn cố định. Ngay sau khi hắn ta chuyển tiền, con đã rút ra gửi vào tài khoản này, tiền lãi cao hơn một chút, lại an toàn. Phúc Sinh thấy con làm vậy, cũng học theo."
Phúc Sinh bật cười: "Trước đây em không biết còn có mẹo tiết kiệm tiền như vậy. Biện pháp thông minh dùng tiền đẻ ra tiền không học mới là ngu."
Tả Thiên nhìn dáng vẻ ngây ngô của hai người họ, nhoẻn miệng cười.
Không lâu sau, nhiều người trên núi biết A Viễn và Phúc Sinh bán dược liệu lãi cao hơn họ, liền nhao nhao tới nhà A Viễn tỏ ý muốn hợp tác. A Viễn không từ chối một ai nhưng anh nhớ kỹ lời Tả Thiên, phải kiểm tra nghiêm ngặt chất lượng thuốc của những người tham gia, hay bất luận đối phương cầu xin như thế nào đều đối xử như nhau. Phúc Sinh nhận được lời giải thích của Tả Thiên, cũng hết sức ủng hộ A Viễn. Thời gian dần qua, A Viễn nghiễm nhiên trở thành tổng đại lý dược liệu lớn nhất trong núi. Mọi người theo A Viễn kiếm được lợi nhuận nên không ngại những yêu cầu đầu vào khắt khe của anh.
Từ đó, Tả Thiên còn áp dụng chiến lược liên minh với các đặc sản khác của vùng núi. Dạy người dân sống trên núi vận dụng các phương pháp kinh tế để tối đa hoá các phúc lợi cho họ. Mọi người ngày càng bội phục Tả Thiên. Rất nhiều đàn ông vùng núi ngưỡng mộ A Viễn đã mua được một người vợ giỏi, có thể giúp đỡ chồng mình.
Cuối cùng, Tả Thiên cũng chứng minh được giá trị của bản thân, còn A Viễn thì ngày càng sung sức. Đúng thời điểm này, Tả Thiên hoảng hốt phát hiện mình bị trễ kinh.
Tả Thiên được giáo dục trong xã hội thông tin hiện đại, biết trễ kinh nghĩa là thế nào. Tuy nhiên, do gần đây bận quá nhiều việc của A Viễn nên cô không nhận ra. Nhân lúc A Viễn còn chưa biết, Tả Thiên muốn suy nghĩ thật kỹ càng về tương lai.
Ban đầu, Tả Thiên nghĩ không nên lưu lại đứa bé. Cô trốn trong phòng, liều lĩnh nhảy, hy vọng có thể dùng biện pháp đơn giản không đau đớn để bỏ đứa bé. Nhảy mới được vài cái thì Tiểu Linh đi vào, tưởng cô đang chơi trò mới, cô bé liền túm góc áo Tả Thiên nhảy theo. Nhìn gương mặt tươi cười dễ thương đó, Tả Thiên vô thức dừng lại, tự hỏi không biết con của A Viễn và mình có đáng yêu như Tiểu Linh không, có lẽ đứa bé trông xinh xắn hơn Tiểu Linh. Tưởng tượng trong vòng tay sẽ có một đứa bé, cô nghĩ sinh nở cũng không đến nỗi tệ. Nhưng một khi sinh đứa bé ra, làm sao cô có thể trốn thoát? Liệu cô có thể trượt xuống vách núi và chạy đến một nơi xa như thôn Thượng Thuỷ giống lần trước không? Nếu bố mẹ tìm được đến đây cứu cô trở về, cô có thể mang đứa bé đi không? A Viễn có đồng ý để mình đem con đi không? Nếu không, cô có dám bỏ đứa bé lại không?
Tả Thiên nghĩ ngợi mông lung.
"Thiên Thiên." A Viễn ngồi bên giường đẩy cô.
Tả Thiên nằm nghiêng, không muốn để ý đến anh.
"Thiên Thiên."
Vẫn bị phớt lờ.
"Thiên Thiên."
"Sao vậy? Em mệt à?"
"Hay buồn ngủ?"
"Cứ Thiên Thiên như thế, ai mà ngủ được."
"Em đang giận anh sao?"
"Ai thèm giận, hừm."
"Có phải dạo này anh không quan tâm khiến em giận không?"
"Ai cần anh quan tâm, anh để tôi yên tôi mới thấy vui đấy."
"Hoá ra không phải giận anh."
"Anh..."
"Ai trêu tức em à?"
"Anh, là anh đấy. Anh hại tôi thành ra như vậy còn giả vờ giả vịt làm người tốt."
"Là anh?"
"Hừ!"
"Thiên Thiên, em không thoải mái sao?"
"Kệ tôi."
"Thiên Thiên, vậy anh không xuống núi nữa, anh sẽ cùng em ra ngoài đi dạo."
"Tôi không muốn đi."
"Vậy anh bật đài cho em nhé, được không?"
"Tôi không muốn nghe, phiền phức quá đi."
"Thiên Thiên, anh..."
"Anh tránh ra, làm ơn để tôi lại một mình, xin anh đấy." Tả Thiên lấy gối che kín đầu.
A Viễn luống cuống tay chân rời đi.
Suốt một tháng, hành vi của Tả Thiên rất bất thường, không chỉ nóng nảy, còn buồn vui vô cớ. Tả Thiên không nổi cáu trước mặt những người khác trong gia đình, nhưng đối mặt với A Viễn, cô vừa tức vừa hận, không kiềm chế được bản thân. A Viễn đau khổ vô cùng.
Dù Tả Thiên nhảy nhót thế nào, mức độ ra sao, đứa bé chưa thành hình vẫn bám chặt bụng mẹ không chịu chui ra. Vì thế, Tả Thiên đối với đứa bé vừa thương vừa giận.
A Viễn và anh cả ở nhà dọn dẹp kho thóc thì thấy trong hốc tường có một cuốn sách. A Viễn mở ra, cảm thấy có thể đưa cho Tả Thiên giải buồn, có lẽ dạo này cô nhàm chán quá.
"A Viễn."
"Dạ?"
"Vợ chú gần đây có chuyện gì à?"
"Anh cũng phát hiện ra ạ?"
"Mọi người đều nhìn ra. Cô ấy thường xuyên ngẩn người nhìn Tiểu Linh."
"Dạo này Thiên Thiên hay phớt lờ em, không biết sao nữa."
"Không để ý tới chú à?"
"Vâng, buổi tối cũng vậy. Không còn hoà hợp."
"Hay là cô ấy muốn chạy trốn?" Anh cả phản ứng theo bản năng.
"Em nghĩ không phải. Lần trước bỏ chạy cô ấy vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì khác lạ."
"Cô ấy đã ở đây gần một năm, có phải nhớ nhà không?"
"Thật ư? Anh, chị dâu năm đó cũng như vậy sao?"
"Chị dâu chú không như thế. Nhà mẹ đẻ A Huệ cũng ở trên núi, người thuộc dạng tay chân, đầu óc không khôn ngoan như vợ chú."
A Viễn cười nói: "Hôm qua Phúc Sinh bảo, Thiên Thiên là người vợ thông minh nhất trên núi chúng ta."
"Được rồi, đừng quá khích quá. Nghe anh, vợ chú đầu óc như thế, chú phải quản chặt vào."
“Em hiểu rồi.”
TrướcDanh sáchTiếp
Báo lỗi chương