Thời gian lặng lẽ trôi qua, đợi đến lúc A Viễn bán máu kiếm đủ tiền trả hết nợ nần, bấy giờ trong nhà mới có chút không khí. Trong một thời gian ngắn rút lượng máu quá lớn, sức khoẻ A Viễn suy giảm rõ rệt, người gầy hơn trước, bước đi không vững, sắc mặt cũng trắng bệch. Tuy Tả Thiên thầm cười nhạo như vậy A Viễn trông càng giống "mỹ nam manga" trong giới showbiz nhưng sâu trong lòng lại thấy thương hại nên xử sự có phần nhượng bộ, cố gắng không gây phiền phức cho A Viễn.
Buổi sáng, Tả Thiên buôn chuyện với chị dâu đang làm việc ngoài sân qua song cửa sổ. Chị dâu kể, Tết vừa rồi, Điền Phú Quý kẻ định mua Tả Thiên cũng vừa mới mua vợ với giá một nghìn bảy trăm tệ. So với giá của Tả Thiên, quả là một trên trời, một dưới đất. Tả Thiên cau mày, việc này có gì đáng để so sánh. Cô im lặng nghĩ đến cô gái vừa bị lừa bán giống như cô, không biết số phận chờ đợi cô ấy sẽ như thế nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng xôn xao, A Viễn được ai đó cõng về. Hoá ra trong lúc đi hái cây thuốc, anh ngã xuống vách núi, chân trái va vào cành cây bị thương nặng.
Trong lúc rối ren, A Viễn được đưa thẳng vào phòng Tả Thiên. Sau khi mọi việc ổn thoả, Tả Thiên tò mò lại gần, phát hiện chân của A Viễn bị thương nghiêm trọng, một vết rạch thẳng từ bắp chân lên đùi, lòi thịt, máu chảy đầm đìa. A Viễn nằm trên giường, đau đớn rên rỉ. Xem ra A Viễn còn lâu mới có thể xuống giường.
Là lực lượng lao động nhàn rỗi nhất trong nhà, công việc chăm sóc A Viễn đương nhiên đổ lên đầu Tả Thiên. Cô vì anh chải chiếu xếp chăn, châm trà rót nước, hầu hạ anh tắm giặt vệ sinh. Vô hình chung, thời gian hai người chung đụng trong phòng tương đối dài.
A Viễn vốn định tỏ thái độ chuyên chế với Tả Thiên như trước kia nhưng bất đắc dĩ, do hành động bất tiện, nhiều lúc phải nhờ vả Tả Thiên, vô tình, thái độ cũng trở nên hoà hoãn. Tả Thiên cũng cảm thấy, vận may cuối năm của A Viễn không tốt, cho nên không làm bộ làm tịch, hay hống hách như trước. Hai người đã có thể trò chuyện như xưa. Hơn nữa, để tiện chăm sóc, việc kiểm soát ra vào cũng không quá khắt khe. Chỉ cần có người ở nhà, Tả Thiên vẫn có thể ra khỏi phòng lấy cơm cho A Viễn. Đối với Tả Thiên, ngày tháng đã trở lại như trước khi cô bỏ trốn. Chỉ là cô không muốn bỏ chạy một cách tuỳ tiện như đã làm trước kia.
Lúc vợ chồng chú Tư sang thăm A Viễn, Tả Thiên đang nấu nước nóng chuẩn bị tắm cho A Viễn. Thấy bóng dáng dì Tư, Tả Thiên liền tò mò hỏi chị dâu: "Dì Tư cũng bị bán đến đây ạ?"
"Không thế thì sao? Tôi nói với cô rồi, đàn ông trên núi này ngoại trừ mua vợ, không phụ nữ nào tình nguyện muốn kết hôn. Cô bảo có ai đồng ý kết hôn để cả đời chịu khổ, gặp cảnh khốn cùng không?"
"Sao họ không ra ngoài kiếm việc làm? Không phải kiếm được tiền thì sẽ lấy được vợ ư?"
"Nghe nói, trước kia cũng có một số người ra ngoài. Hoặc là bị lừa không kiếm được tiền, hoặc mất tích không có tin tức. A Ly nhà ta từng ra ngoài bán cây thuốc vớ phải tiền giả. Người sống trên núi thật thà, ra ngoài đều bị thua thiệt. Nhà ta chỉ có A Viễn là thông minh nhanh nhẹn một chút. Ôi dào, nghĩ ra ngoài bị người ta lừa gạt, chẳng bằng ở nhà sống nghèo khổ còn hơn."
"Thực sự chưa có phụ nữ nào từng kết hôn ạ? Giống như...A Viễn, Từ Ngọc Đào muốn kết hôn đó thôi?"
"Sao kết hôn được? Mua vợ lợi hơn lấy vợ nhiều. Vì cô là gái thành thị hiếm gặp nên A Viễn mới chấp nhận mua với giá cao, khác gì lấy đâu. Hơn nữa, cô em xinh đẹp ơi, A Viễn mà không đẹp trai, cô bảo Từ Ngọc Đào có bằng lòng kết hôn không? Với tướng mạo của A Viễn, người như vậy mấy chục năm mới gặp một. Tôi nghe nói, mẹ của A Viễn xinh xắn lắm, năm đó bà cũng bị bán vào đây. Chỉ tiếc, cô em gái không được đẹp đẽ như A Viễn."
"Phụ nữ miền núi như em gái sẽ kết hôn với đàn ông miền núi à?"
"Không đâu, con gái lấy chồng có thể kiếm về cho gia đình một món tiền sính hỏi lớn, người trên núi không thể chi nổi. Nhiều nhà gả con gái rồi lấy tiền cho con trai mua vợ."
Tả Thiên hơi ngạc nhiên: "Có thể dùng tiền đó mua vợ, tại sao không dùng tiền đó để cưới vợ?"
"Mua vợ sao có thể so với lấy vợ? Lấy vợ cần phải trả tiền cảm ơn bà mối, trả tiền sính hỏi, trả tiền sửa nhà, trả tiền rượu mừng, cái gì cũng tiền hết. Mua vợ thì chỉ cần mỗi cô gái đó là được. Khỏi cần phòng mới, rượu mừng, đến pháo cũng không cần đốt. Cô xem có giống nhau không?"
"Lấy vợ không cần phòng mới, không cần chúc rượu được mà?"
"Không được? Đấy là quy củ. Cô không làm vậy thì ai biết cô lấy vợ? Lén lén lút lút người ta tưởng mua vợ ấy chứ. Chẳng phải rất mất mặt sao?" Chị dâu trả lời, quên mất mình chính là người vợ bị mua.
Kiểu logic này khiến cô gái thành thị như Tả Thiên không thể hiểu nổi.
Sau khi nước sôi, vợ chồng dì Tư cũng ra về, Tả Thiên đi vào lau người cho A Viễn.
Có lẽ trước đó rút mất nhiều máu nên vết thương của A Viễn chậm hồi phục, miệng vết thương mãi không khép lại. Tả Thiên cẩn thận tránh vết thương ở chân, lau người cho anh.
"Chân đau lắm à?" Tả Thiên nhìn vết thương xấu xí, hỏi.
"Hơi hơi."
"Chẳng phải anh sống trên núi ư, sao lại ngã bị thương nặng như vậy?"
"Ai nói người sống trên núi thì không bị thương? Ngày bé tôi thường xuyên bị thương đấy." Tâm trạng của A Viễn dường như rất tốt, nói đùa.
"Bây giờ anh là người lớn, không cẩn thận hơn được sao?"
"Tôi cũng không biết. Lúc ấy cảm thấy chóng mặt, thoáng cái người đã lăn xuống rồi."
"Coi như gặp may, chỉ bị thương ở chân."
"Ừ."
A Viễn nhớ lại lời dì Tư nhắc đến hợp bát tự, liền hỏi Tả Thiên: "Thiên Thiên, em thuộc tuổi gì?"
"Tuổi Mão sao?"
"Dì Tư bảo chúng ta không hợp bát tự."
"Nếu lá số tử vi không hợp, anh có thả tôi về không?"
Khuôn mặt A Viễn đột nhiên sầm lại. Tả Thiên biết điều không nhắc tới nữa.
"Còn anh, tuổi gì?"
"Tôi cũng tuổi Mão."
"Chẳng phải cha anh bảo qua giao thừa anh 25 ư?"
"Đó là tuổi mụ. Tuổi thực là 23."
"Anh tính thế nào ấy? Tuổi Mão hết năm nay mới 23."
Tả Thiên không tranh cãi nữa: "Trước kia tôi cứ tưởng anh hơn tôi ba tuổi, hoá ra bằng tuổi nhau."
"Bẳng tuổi không tốt à?"
"Không."
"Thiên Thiên."
"Nếu dì Tư nói bát tự của chúng ta hợp nhau, là trời sinh một đôi, thì em..." A Viễn ngừng lại.
Tả Thiên biết anh muốn hỏi gì nhưng cô chỉ im lặng.
"Thiên Thiên, ngày trước em từng tắm cho ai chưa?"
"Anh nói gì vậy? Sao có thể thế được?"
"Tôi là người đầu tiên à?"
"Ừ."
A Viễn bật cười.
Tả Thiên nhìn anh khó hiểu.
TrướcDanh sáchTiếp
Báo lỗi chương