*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở vương xuất gia, lại để nàng ở trong Sở vương phủ, hiển nhiên Thái hậu Thượng quốc này hiểu được cái gọi là tăng thu giảm chi, có lẽ tương lai không xa, Sở vương phủ có hy vọng được cải tạo thành Tứ Phương Quán.
(*) Tứ Phương Quán: Đại khái là nơi ở của các sứ thần từ bốn phương hoặc là dân tộc thiểu số (theo Baidu)
Bôn ba mấy ngày liền quả thật khiến người rầu rĩ, nghỉ chân trước một chút cũng tốt, huống hồ không có quan viên Thượng quốc bảo vệ, có lẽ muốn chạy ra biên giới Thiên Tuế là rất khó. Công chúa nhanh chóng tiếp nhận đề ý tốt này, nàng chỉnh đốn lại tâm trạng, vô cùng vui vẻ dẫn theo Xước Xước lên xe liễn một lần nữa, một đường xuất phát đi về Sở vương phủ.
Nước lớn chính là nước lớn, từ khi bước vào địa phận Thiên Tuế, cảnh sắc ven đường bao la hùng vĩ khiến công chúa vô cùng kinh ngạc, bây giờ vào đô thành, nàng càng cảm thấy Thiện Thiện nhỏ đến đáng thương.
Thiên Tuế giàu có đông đúc phồn hòa, giống như miêu tả trên sách, quán xá san sát nối tiếp nhau. Một tầng rồi một tầng mái cong chồng xếp lên nhau, bên trên là đèn lồng chằng chịt lộ rõ vẻ nguy nga, xe ngựa chạy ở dưới, có thể nghe thấy tiếng người ồn ào, cũng có thể thấy mỹ nhân diễm lệ trên cao, trang điểm đậm, khoác trên người bộ quần áo xinh đẹp.
“Xước Xước, hình như ta từng đến đây trong giấc mơ rồi.” Công chúa ghé vào cửa sổ, vui mừng nói: “Mọi người ở đây có rất nhiều tiền, cũng rất nhàn nhã.”
Xước Xước tấm tắc: “Nếu chúng ta không phải đến từ Thiện Thiện quốc thì chọn mảnh đất cắm rễ xuống rồi làm buôn bán cũng khá tốt.”
Còn không phải sao! Công chúa thích cảnh sắc rực rỡ ở nơi đây, trước kia nàng nghĩ đơn giản yên tĩnh mới là đẹp, không ngờ rằng đó là kiến thức hạn hẹp, cái loại tràn đầy lộng lẫy này mới càng là thứ mà kẻ khác hướng tới.
Càng chạy vào nội thành Thiên Tuế mới càng thấy nó phồn hoa, cầu vượt được dựng lên giữa những lầu cao hai bên đường, từ dưới nhìn lên, bầu trời như bị gỗ trúc sồi đen ép lại thành một đường. Nữ tử quấn lụa trắng trên đầu đi qua, lụa mỏng bị gió thổi bay, hai bên lâng lâng bay cao, giống như Phi Thiên trên bích họa, có thể bay lên trời bất cứ lúc nào.
Công chúa cảm thấy hứng khởi, chợt nàng nghe tiếng ai đó huýt sáo, Xước Xước hoảng sợ, vội kéo công quá lại, thả cửa sổ xuống.
“Điện hạ nên cẩn thận một chút, không biết tác dụng của Sa bà có thể duy trì được bao lâu. Nam nhân Thiên Tuế quốc thật đáng sợ, như muốn ăn thịt người… Nếu Sở vương cũng giống họ, vậy có phải điện hạ không cần làm gì cả, chỉ cần đứng trước mặt hắn là hắn sẽ tự nguyện hoàn tục luôn không ạ?”
Xước Xướng suy nghĩ mọi chuyện luôn đơn giản, công chúa nghĩ nói: “Cái đó chưa chắc được, dù sao người ta cũng là nhân vật lớn. Nhân vật lớn là rất có nguyên tắc, có lẽ chỉ đứng thôi còn chưa đủ, ít nhất phải cười một cái nữa.”
Chủ tớ hai người bị suy nghĩ này chọc cười, che miệng lại, vui vẻ trêu chọc.
Chẳng qua nước lớn thật đúng là lớn, Sở vương phủ thế mà lại có thể chứa đựng cả vương thành Thiện Thiện! Công chúa bước trên khuôn viên của Sở vương phủ, bị sự cao lớn nguy nga của những cánh cổng cao chót vót dọa sợ. Nàng quay đầu liếc nhìn sứ thần: “Ta thật sự nghĩ không rõ, vì sao Sở vương lại một lòng muốn xuất gia.”
Có tiền có địa vị, nhà còn rộng như vậy, đây là nghĩ luẩn quẩn cỡ nào mới tính toán ngồi xuống ăn chay, thanh đăng cổ Phật.
Sứ thần cười rụt rè: “Có lẽ là không gặp được người có duyên cho nên mới mất hứng thú với hồng trần cuồn cuộn này.”
Cửa vương phủ mở rộng, hai nhóm tỳ nữ mặc đồ xanh lá nối đuôi nhau đi ra nghênh đón, thấy người lập tức nhún chân thật sâu, trước ngực nửa che nửa hở, thoáng nhìn xuống, quả thật rất là đồ sộ.
Nữ nhân trong vương phủ đều như vậy mà vẫn không giữ được Sở vương, có thể thấy được vị Sở vương này chính là ngọn núi cao khó lòng vượt qua. Lòng tự tin của công chúa nhanh chóng bị dập tắt, nàng cảm thấy khó khăn không nhất định phải vượt qua, thử thích ứng với nó là tất cả phiền não đều giải quyết dễ dàng.
Công chúa mang tâm trạng thoải mái rảo bước vào Sở vương phủ, tính toán ở nhờ mấy ngày, chờ thời cơ thích hợp sẽ trở về Thiện Thiện.
“Sở vương điện hạ xuất gia ở chùa Đạt Ma à? Bình thường cũng không về phủ đúng không?” Công chúa đứng trong viện, nhìn quanh bốn phía, giữa sân có một cây tử kinh lớn, cao chừng ba trượng. Đang giữa mùa hoa, hoa nở nộ hồng rực một góc, cánh hoa trải đầy mảnh đất dưới tán cây. Có hoa có cây, có nhà cao cửa rộng, có thể nói là rất có tình ý.
Sứ thần lại rất bình tĩnh hòa nhã, hắn kéo ống tay áo: “Nói thế nào Sở vương điện hạ cũng là hoàng tộc, nếu trong triều gặp phải chuyện khó giải quyết thì ngài vẫn sẽ về thành. Phật tính vĩ đại mà, phổ độ chúng sinh là bổn phận của người xuất gia.”
“Thượng quốc ca múa thanh bình, ta thấy thái bình lắm.” Công chúa mỉm cười, mặt mày giãn ra: “Làm phiền Tôn sử bẩm lại với Thái hậu một tiếng, Yên Vũ không tiện ở lâu, có lẽ ở ba năm ngày rồi trở về. Sau khi về nhất định sẽ hết lời khen ngợi phong phạm của Thiện Tuế với con dân Thiện Thiện, cố gắng đẩy mạnh mua bán giữa hai nước.”
Sứ thần nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Điện hạ là người thông minh, người sáng mắt ta cũng không nói tiếng lóng. Lúc trước Thái hậu phái nội thị đến truyền lời của đại nội, ý tứ chính là…”
Lòng công chúa chợt căng thẳng: “Ý của đại nội là?”
Sứ thần cân nhắc nói: “Ý tứ của đại nội là công chúa từ xa đến, không thể để công chúa ra về tay không. Đại nội rất vừa ý điện hạ, tha thiết hy vọng điện hạ trở thành Vương phi nước ta… Xuất gia vẫn có thể hoàn tục, chỉ cần điện hạ có công phu tốt, nào sợ Sở vương điện hạ không quyến luyến hồng trần.”
Công chúa bỗng nhiên á khẩu không trả lời được, thầm nghĩ quả nhiên là nước lớn có tư tưởng khai sáng, cảm thất vạn vật trên đời không gì không thể đổi, chỉ đồng đồng ý thì tất cả đều có thể.
Công chúa thở dài, nở nụ cười nói: “Đại nội quý quốc là muốn ta đi dụ dỗ một người xuất gia sao? Thiện Thiện bọn ta tuy là nước nhỏ nhưng cũng không thể để tôn nghiêm bị chà đạp thế này được!”
Sứ thần vội vàng xua tay: “Không không không, công chúa điện hạ tuyệt đối đừng hiểu lầm, thật sự là vì văn võ cả triều bó tay không có cách, mới mời điện hạ đến giúp đỡ. Điện hạ nghe hạ thần nói một lời, nếu người đã ở Thiên Tuế, điện hạ là Sôn nhân, muốn quay về là chuyện không thể. Nếu điện hạ không muốn kéo Sở vương lại, vậy vương hầu khác thì sao, điện hạ bằng lòng chịu thiệt à?”
Đây là một chuyện không cần suy nghĩ cũng biết nó là vụ mua bán mất cả vốn lẫn lãi. Nịnh bợ được Sở vương, tốt xấu còn lấy được danh hiệu Vương phi, đổi thành vương hầu khác, làm sao có chuyện cưới Sôn nhân làm Vương phi được, như vậy công chúa chỉ còn nước làm thiếp ấm giường cho người ta.
Công chúa nhận mệnh, ôm hai tay nghiêm túc nói: “Ta nghĩ rồi, có thể khuyên người dựng lại hùng tâm ra sức vì nước cũng là một việc công đức. Vậy ta sẽ dốc hết sức thử một lần, khi nào Sở vương điện hạ về triều, mong Tôn sử thông báo trước cho ta một tiếng.”
Sứ thần mặt mày hớn hở: “Nhất định nhất định, công chúa điện hạ chờ tin tức tốt của thần đi. Tất cả mọi thứ trong phủ Sở vương đều là tốt nhất, điện hạ ở trong vương phủ chắc chắn sẽ như cá gặp nước. Chẳng may có chỗ nào không hợp ý thì mong người nói thẳng cho Hề quan của vương phủ, mọi người trong phủ nhất định sẽ dốc hết sức để phối hợp với người, mong điện hạ không cần lo toan.”
Sứ thần nói xong bèn ôm cờ lễ của mình nghiêng ngả lảo đảo quay về Hoàng thành phục mệnh, công chúa và tôi tớ ở lại không biết nên đi theo hướng nào.
Cũng may Hề quan nhanh chóng tiến lên đón người, nàng ta cúi đầu nói với công chúa: “Hạ thần Ngụy Loan, phụ trách công việc vụn vặt trong phủ, điện hạ có việc gì xin cứ việc sai bảo, hạ thần sẽ làm theo.”
Công chúa thở phào một hơi, nàng quay đầu đánh giá vị Hề quan này, vốn nghĩ tất cả quản sự trong phủ đều là nam nhân, không ngờ nàng thật sự là một nữ nhân.
“Ngày sau phải dựa vào Hề quan rồi.” Thấy nàng ta cúi đầu, công chúa cười hỏi: “Sao Hề quan lại không nhìn ta?”
Mỹ nhân trước mặt thua chị kém em, dù sao Hề quan cũng là nữ nhân. Từ khi công chúa vừa bước vào phủ, nàng ta liếc mắt một cái là nhìn thấy được nàng, luôn nghe nói Sôn nhân xinh đẹp, trước kia khi đến phủ đệ các nhà cũng từng gặp vài vị yêu thiếp của các vương hầu, xinh thì đúng là xinh, có điều không đến mức kinh diễm. Nhưng vị này lại không như vậy, công chúa hàng thật giá thật, nghiễm nhiên gom hết mọi thứ tinh xảo của Thiện Thiện quốc lên người, cho dù không phải Hoạch nhân, nàng ta cũng bị vẻ đẹp phong tình vạn chủng và sức hấp dẫn của nàng thuyết phục.
Hề quan ngước mắt, nở nụ cười thẹn thùng: “Điện hạ có dung mạo như tiên nhân, kẻ khác không dám nhìn thằng.”
Công chúa không cảm thấy diện mạo của mình quá xinh đẹp, nàng nhìn khuôn mặt này suốt mười bảy năm, nàng thức dậy với mái tóc rối bù mỗi ngày, trước khi trang điểm xong xuôi, nàng không cảm thấy nó đẹp cỡ nào.
Xước Xước lại khá quan tâm về vấn đề ăn ở, nàng thi lễ với Hề quan rồi hỏi: “Xin hỏi quý phủ sắp xếp cho bọn ta ăn ở ra sao?”
Hề Quan đáp: “Hạ thần đã chuẩn bị phòng ngủ cho điện hạ từ trước, phòng ngủ nhìn từ trên cao xuống, phong thủy tuyệt đẹp, tầm nhìn khoáng đạt, mời điện hạ đi theo hạ thần.”
Đoàn người đi theo Hề quan đến một lầu các tinh xảo, trước khi bước lên bậc thang, Hề quan quay người cười nói: “Hạ thần đã sắp xếp chỗ ở khác cho người mà điện hạ mang đến, lầu các này vốn là tẩm cung của Sở vương điện hạ, cho dù là người trong vương phủ thì bình thường cũng không có ai dám tùy tiện đặt chân đến đây.”
Mọi người lập tức dừng bước, tỳ nữ bên cạnh đi lên dẫn đường, người hầu của công chúa lập tức đi sang hướng khác.
Xước Xước vẫn đỡ công chúa lên lầu như trước, tòa nhà này có kiến trúc rất hùng vĩ, Hề quan vừa đi vừa nói: “Từ khi Sở vương điện hạ si mê Phật học, trong một năm đã có hơn nửa thời gian là dạo chơi bên ngoài. Sau đó ngộ đạo ở chùa Đạt Ma rồi học Phật pháp ở đó luôn, bình thường sẽ không quay về vương phủ. Hạ thần nghĩ, nếu điện hạ có thể ở trong lâu, có lẽ có thể mượn số mệnh của điện hạ để cảm hóa Sở vương điện hạ.”
Từ khi sứ thần đi đến Thiện Thiện, rồi sau đó là nói ra đề nghị muốn Quốc chủ gửi công chúa đi, vị Sở vương điện hạ này vẫn luôn được nhắc tới trong suốt ba tháng lộ trình của nàng. Đến bây giờ, đi vào phủ của chàng, ở trong tẩm cung của chàng, nàng mới đột nhiên phát hiện mình biết về chàng quá ít, ngoài việc chàng là nam nhân và Hoạch nhân ra thì không còn gì nữa.
Dù sao thì cũng không cần yêu cầu cao về diện mạo của một võ tướng động đao động thương, mắt voi mũi ưng mặt đầy râu, tệ lắm cũng đến thế thôi. Công chúa quyết định hỏi thăm vấn đề vừa cứng vừa mềm: “Không biết tên húy của Sở vương điện hạ là gì? Năm nay bao nhiêu xuân thu?”
Hề quan nắm tay áo, đưa công chúa đến trước một cánh cửa chấn song thẳng đứng trạm trổ hoa văn màu vàng, nàng ta nói: “Vậy mà Sử quan đại nhân lại không nói cho điện hạ biết ạ? Quốc họ Thượng quốc là họ Tiêu, tên Sở vương chỉ có một chữ Tùy, tên húy Trường Lưu, năm nay vừa qua hai mươi bốn mùa xuân.”
Hai mươi tư tuổi, quả nhiên tuổi không nhỏ, năm tháng thanh xuân vượt qua trên chiến trường, già rồi thì rời khỏi triều đình xuất gia làm hòa thượng, dùng nửa đời sau tu hành để bù cho nửa đời trước giết chóc, cả một đời lên lên xuống xuống, có lẽ Sở vương này thật sự vượt trước thời đại.
“Tiêu Tùy, Tiêu Trường Lưu…” Công chúa thì thào nói, nàng đi dạo một vòng quanh phòng ngủ phủ kín tơ vàng: “Tên húy của Sở vương điện hạ thật đặc biệt.”
Hề quan nói: “Mẹ đẻ của điện hạ xuất thân từ Lưu thị Trường Sơn, Trường Sơn cách xa đô thành ngàn dặm, Lưu phi nhớ quê hương, bởi vậy mới đặt tên cho điện hạ là Trường Lưu.”
Cho nên, người trong hậu cung của đế vương nước lớn thật sự không ít, công chúa vốn nghĩ rằng Sở vương là con của Thái hậu, thì ra cũng không phải.
Hề quan nói xong những lời này bèn thi lê với công chúa: “Điện hạ đi đường mệt nhọc, nên nghỉ tạm một lát đi. Lát nữa hạ thần sẽ sai người tặng trái cây đến cho ngài, chờ đến bữa tối lại đưa đồ ăn vào phòng ngủ của điện hạ.”
Xước Xước tiễn người ra cửa, chờ Hề quan đi xa rồi mới quay lại ghé vào lan can nhìn ra xa nói: “Nước lớn tốt hơn nô tỳ nghĩ nhiều, điện hạ xem, cái tháp nhọn màu trắng kia có phải là chùa Đạt Ma nơi Sở vương điện hạ xuất gia không ạ?”
Công chúa đá hài phượng, nàng đã ngã vào giường từ lúc nào. Giường chiếu tràn ngập hương thơm, Thiện Thiện quốc không có loại huân hương này, nàng hít sâu một hơi, cơn buồn ngủ cuồn cuộn ập đến.
“Mặc kệ nó, có chuyện quan trọng hơn cũng không được ồn đến ta, chờ ta tỉnh lại nói.” Công chúa ôm gối lẩm bẩm nói.
Xước Xước nói vâng, vừa lúc nàng cũng chưa thu dọn đồ đạc, thấy công chúa hô hấp ổn định, nàng bèn rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa song chấn thẳng lại.
Cửa song thẳng, Hán Việt là Trực Linh môn, tiếng Trung là 直棂门 (thật ra tôi cũng không biết nên gọi là gì, đại khái như thế đi)
Cờ lễ