Yểu Điệu Như Nàng

Chương 25




Xước Xước và Hữu Ngư mờ mịt, sôi nổi tỏ vẻ giữ mình trong sạch, không trêu hoa chọc cỏ bên ngoài.

Nếu cả hai nàng đều không thừa nhận, vậy chỉ còn người thứ ba là đáng hoài nghi.

Ánh mắt ngạc nhiên lập tức dừng trên người công chúa, Xước Xước và Hữu Ngư nói: “Tự vấn lại bản thân đi.”

Công chúa chớp mắt, suy nghĩ cẩn thận lại từ đầu tới đuôi, xác nhận trong đời sống tình cảm đơn giản của nàng chưa từng có người này, vì thế tốt bụng nói với hắn: “Ngươi nhận nhầm người, mau tránh ra, đừng chậm trễ chúng ta lên đường.”

Đáng tiếc đội ngũ của đối phương không động tĩnh, người ở giữa nói: “Không nhận sai người, chính là nàng.”

“Cái gì?” Công chúa hơi bực bội: “Người trong trấn này hiểm ác như vậy sao, trộm túi tiền của chúng ta rồi, bây giờ còn muốn cướp người nữa?”

Không khí trở nên giương cung bạt kiếm, khi công chúa cao giọng quát lớn, có hai bóng người vụt ra từ phía sau, “tạch” một tiếng, kiếm rút ra khỏi vỏ, thì ra hai hộ vệ của vương phủ không đi xa.

“Sở Vương phủ làm việc, người ngoài tránh ra!” Tiếng nói của hai hộ vệ to lớn vang dội, trong tư thái sẵn sàng chiến đấu. Bọn họ không tiện quấy rầy công chúa kiếm tiền, nhưng gặp nguy hiểm thì bọn họ phải xuất hiện để bảo vệ nàng.

Sau đó phía đối diện cũng “tạch tạch” rút kiếm, mũi đao chói sáng chĩa về phía trước, thân đao phản chiếu lại ánh sáng từ chiếc đèn lồng.

Nhìn thấy hai bên sắp đánh nhau, đối phương còn người đông thế mạnh, như vậy tương đối khó xử lý.

Đang lúc công chua suy xét xem nên thoát thân như thế nào thì người kêu nương tư kia rất có thành ý chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hắn giơ tay đè xuống nói: “Đều là người một nhà, không được làm bậy.”

Oa, đây là người một nhà? Kẻ lừa đảo này nói chuyện như lẽ đương nhiên, thủ đoạn còn quen thuộc như vậy!

Công chúa nhíu mày nhìn sang, không biết kế tiếp hắn còn có đối sách gì, chỉ thấy hắn giơ tay ra hiệu, người bên lui về hết phía sau, còn hắn thì bước lên trước một bước, dịu dàng nói: “Nương tử, hai ta đã hành lễ, từng có hôn ước, ta gọi nàng là nương tử là chuyện hiển nhiên, nàng đừng chối từ.”

Công chúa không hiểu ra sao, nàng hỏi Xước Xước và Hữu Ngư: “Chẳng lẽ quốc chủ sắp xếp một việc hôn nhân khác cho ta à? Sao ta lại không biết?”

Xước Xước và Hữu Ngư còn mê mang hơn nàng, chỉ biết kinh ngạc lắc đầu.

Người đối diện rõ ràng có hơi sốt ruột, vỗ ngực nói: “Ta, là ta này! Nương tử không nhớ ra cũng không sao, chỉ cần nói tên ta ra, nàng chắc chắn sẽ nhớ rõ.”

Công chúa đề phòng nhìn hắn: “Xin hỏi tôn tính đại danh.”

“Tạ Yêu,” Người nọ nói: “Thiếu bảo chủ của Tạ Gia Bảo…”

Hắn còn chưa nói xông, công chúa đã kêu ré lên: “Mẹ ơi, có ma!” Vừa nói vừa túm lấy Hữu Ngư: “Chạy mau chạy mau!”

Ma là không có nhân quyền, Hữu Ngư vung roi lên, người đối diện lập tức vội tránh đi vó ngựa.

Xe ngựa lao nhanh trên đường nhỏ trong rừng, làm kinh động đàn quạ đậu trên ngọn cây. Tiếng đập cánh ầm ầm vang vọng.

Xước Xước run nói: “Đó là ma thật hay giả? Tạ Yêu là ai? Là Thiếu bảo chủ đã chết kia của Tạ Gia Bảo ạ?”

Xước Xước nhắc lại chuyện cũ, dọa công chúa đổ mồ hôi lạnh, nàng mở to hai mắt, hoảng sợ nói: “Ngày bọn họ bắt ta chôn cùng, Tạ bảo chủ nói con hắn đã chết bảy ngày, Tạ phu nhân sợ hắn thối rữa mới không khai quan mà nhét ta vào luôn. Trước kia ta cho rằng người chết như đèn tắt, không ngờ Tạ Yêu này lại có linh như vậy.” Công chúa muốn khóc: “Ta bị ma theo dõi, hắn muốn bắt ta trở về, phải làm sao đây?”

Hai hộ vệ ở hai bên sườn xe nói: “Công chúa điện hạ là của Sở Vương điện hạ chúng ta, chỉ cần có bọn thuộc hạ ở đây, con ma kia mà đến nữa thì chúng ta sẽ chém hắn thành tám phần, điện hạ đừng sợ.”

Công chúa nghe xong cảm thấy hơi được an ủi, nhưng chỉ sợ người không đấu lại được ma.

“Mau đến chùa Đạt Ma đi, ta muốn tìm đại sư Thích Tâm đuổi quỷ cho ta.” Công chúa khóc nức nở: “Ta trêu chọc phải thứ đó, chàng cũng có trách nhiệm. Âm khí của ma nặng như vậy, còn hoạt động về đêm, ta cảm thấy đại sư Thích Tâm nên chung chăn gối với ta mỗi đêm để bảo đảm sự an toàn cho ta.”

Tình huống khẩn cấp như vậy mà đầu óc công chúa còn nghĩ đến chuyện sắ.c tình, hai hộ vệ ngoài xe âm thầm cảm khái, quả nhiên ánh mắt của bệ hạ và Thái Hậu độc đáo, tìm được một người bất khuất kiên cường thế này. Có hy vọng về việc hoàn tục của Sở Vương điện hạ rồi.

Xước Xước vẫn luôn quay đầu lại xem, lo lắng những con ma kia sẽ theo kịp. Xe ngựa chạy nhanh, nàng ta còn thẩm cảm thấy may mắn, nghĩ mình buồn lo vô cớ, mà khi mấy điểm đỏ kia lại xuất hiện lần nữa, nàng ta quả thật không tin vào mắt mình.

Hung hăng đóng cửa xe lại, phát hiện những điểm đỏ kia ngày càng gần, nàng ta tuyệt vọng kêu r.ên: “Bọn họ theo kịp, chúng ta trốn không thoát…”

Ban đêm gặp ma, còn rất lâu nữa mới đến hừng đông, chỉ sợ đêm nay phải bỏ mạng ở hoàng tuyền.

Công chúa sợ vô cùng, nàng đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt chuyện bi tráng nhất: “Nếu thật sự đánh không lại bọn họ, các ngươi không cần quản ta, cứ chạy trốn đi thôi.”

Nàng vốn cho rằng Xước Xước và Hữu Ngư nhất định sẽ không bỏ mặc nàng, ai ngờ hai người không lương tâm kia nói được: “Chúng ta sẽ viếng mồ mả điện hạ mỗi năm.”

Công chúa tức giận ngã ngửa, mới vừa tính toán mở miệng mắng bọn họ thì những con ma kia đã giục ngựa đuổi kịp, vượt lên ép xe ngựa dừng lại.

Tạ Yêu đạp ngựa bước chậm đến, nghiêng đầu hỏi: “Nương tử, nàng chạy gì vậy?”

Công chúa, Xước Xước và Hữu Ngưa co lại: “Ngươi… Ngươi đừng lại đây.”

Hộ vệ vương phủ không tin ma quỷ, rút kiếm nhảy xuống xe ngựa tấn công Tạ Yêu, bị tùy tùng sau hắn chặn lại.

Tạ Yêu xoay người xuống ngựa, đi về phía xe ngựa, vừa đi vừa tháo vải hồng quấn trên búi tóc xuống, tiếng nói có âm điệu tủi thân: “Nương tử, ta không chết, không tin nàng sờ xem, người ta ấm áp mà.”

Thật ra đối với công chúa mà nói, dù hắn có phải ma hay không đều đáng sợ như nhau, bởi vì bản thân Tạ Yêu chính là Hoạch nhân. Trước đó công chúa còn phỉ nhổ vải hồng của hắn, không biết còn tưởng hắn muốn gả người, bây giờ hắn kéo vải xuống, phía sau mảnh vải là khuôn mặt đeo mặt nạ bảo hộ đan từ tơ vàng, chỉ lộ ra đôi mắt phượng long lanh.

Công chúa giật mình: “Đừng tưởng mang cái che miệng là có thể lừa gạt được lòng tin của bản công chúa.”

Tạ Yêu thờ dài: “Thông thường chúng ta gọi là khẩu trang, không phải che miệng.”

Không cần quan tâm nó tên là gì, ma đã đủ nguy hiểm, Hoạch ma còn có lực sát thương đáng sợ hơn.

Hữu Ngư tráng lá gan che trước mặt công chúa: “Bây giờ không phải lúc thảo luận cái này, Tạ Tiểu bảo chủ, điện hạ của chúng ta vô cớ bị các ngươi chôn vào mộ đã rất xui xẻo, không đòi Tạ Gia Bảo các ngươi đền bù là điện hạ của chúng ta khoan hồng độ lượng, các ngươi không những không biết ơn, còn đuổi theo không buông là muốn làm gì? Đòi lại một vạn lượng mua người sao?”

“Nói cho ngươi, chúng ta không có tiền!” Xước Xước cũng kêu gào, nghèo chính là ngang tàng như vậy, không sợ trời không sợ đất.

Tạ Yêu vẫy tay: “Hiểu lầm hiểu lầm, ta không đòi nợ, là muốn kết nên duyên Tần Tấn(1) với nương tử.”

Công chúa nói: “Kết cái gì, ngươi là một Hoạch ma, còn dám mơ ước bản công chúa?”

Tạ Yêu bất đắc dĩ: “Ta nói, ta là người, không phải quỷ. Chỉ vì ngày ấy hẹn đánh nhau với đao khách mạnh nhất Thiên Sơn, bị đánh trúng huyệt Thượng Tinh(2), người trong nhà cho rằng ta đã chết, liền làm tang lễ cho ta. Sau đó cha ta mua nàng tuẫn táng cùng ta, khi đó ta mơ hồ nghe được một ít, nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, không thể kêu cứu. May mắn sau khi hạ táng, nương tử đào động chạy thoát ra ngoài, người nhà họ Tạ phát hiện mả bị người động đến mới tính toán an táng ta lần nữa, nhờ đó ta mới có cơ hội thấy ánh mặt trời lần nữa. Ta có thể sống sót ra quan đều là nhờ công của nương tử, bởi vậy ta quyết định buông ân oán giang hồ, giải quyết việc tư của chúng ta trước.

Có đầu đuôi mới tra ra là người hay ma được.

Công chúa cảm khái: “Bảy ngày không ăn không uống mà còn không chết đói, mạng ngươi đủ lớn.”

Tạ Yêu khiêm tốn vẫy tay: “Lúc trước ta thừa mấy lạng thịt, thịt nước dự trữ trên người nhiều hơn bình thường, có thể chống đói lúc cần thiết.”

Đói một lần mà đói ra dáng người đẹp thế nào này, kể cũng không uổng công chết.

Có điều công chúa vẫn rất sợ hắn, nàng tránh ra sau Hữu Ngư, nói: “Tạ Tiểu bảo chủ, ngươi ta trời xui đất khiến có giao thoa một lần, cha ngươi mua ta, ta dẫn bọn họ cứu ngươi, coi như thanh toán xong. Ngươi muốn biểu đạt lòng biết ơn, bản công chúa thu được, bèo nước gặp nhau đến đây thôi, không còn chuyện khác, bản công chúa lên đường tiếp.”

Tạ Yêu nói không được: “Nương tử đừng kêu ta Tạ Tiểu bảo chủ, có thể gọi ta là Tri Hổ. Ta truy tìm suốt cả đường dài là vì muốn cho nàng một công bằng, nói thế nào nàng cũng mặc hỉ phục nhà họ Tạ ta, chính là thê tử Tạ Yêu ta cưới hỏi đàng hoàng.”

Hắn vừa nói xong, hộ vệ vương phủ lập tức không chịu được, vừa chém giết vừa mắng to: “Có liêm sỉ chút đi, không nói thứ tự đến trước đến sau à? Sở Vương điện hạ của chúng ta mới là chính phu của công chúa điện hạ!”

Tạ Yêu nghe xong, vẻ mặt trở nên do dự, có thể nhìn ra điều này từ độ nhăn của cặp lông mày kia. Hắn yên lặng một lúc lâu, công chúa cho rằng hắn sẽ giận tím mặt, ai ngờ hắn lại nói cũng được: “Hắn muốn làm chính phu thì cho hắn làm, dù sao đời này hắn cũng không thể hoàn tục.”

Công chúa nghe suýt thì rớt cằm: “Này, rốt cuộc các ngươi nói cái gì thế!”

Tạ Yêu bỗng nhiên vươn tay ném một thứ cho nàng, công chúa tưởng ám khí nên cuống quýt né tránh, kết quả thứ rơi trước mặt là một chiếc chìa khóa.

Tạ Yêu nói: “Nàng kiêng kị ta là Hoạch nhân, lần này ta đuổi theo nàng, nàng nhất định không đồng ý, vì cho thấy thái độ của ta, ta giao chìa khóa cho nàng, không có chiếc chìa khóa này ta sẽ không bao giờ mở được mặt nạ, cái này nàng có thể yên tâm rồi chứ?”

Chìa khóa rơi ở sàn xe, công chúa, Xước Xước và Hữu Ngư cúi đầu xem, trao đổi ánh mắt.

Công chúa nghi hoặc hỏi: “Ngươi khóa miệng lại thì ăn cơm thế nào?”

Kết quả Tạ Yêu cong tay mở một cánh cửa nhỏ cưới khẩu trang: “Ăn cơm mở ra, ngày thường đóng cửa, bên cạnh làm thiết kín đáo, vừa thuận tiện vừa thẩm mỹ.”

Ba người trên xe vỗ tay vì trí tuệ của hắn, công chúa thầm nghĩ sáng ý như vậy có thể lấy tham khảo một chút, chờ sau này Thích Tâm hoàn tục sẽ không cần sợ hắn bỗng nhiên nổi điên cắn nàng nữa.

Chỉ là có chuyện khó trước mắt, vẫn nên giải quyết cho thỏa đáng. Cô nương chưa từng được người theo đuổi, bỗng nhiên gặp người bày tỏ tình yêu, hình như đều khiếp sợ trước, sau đó là vui mừng, cuối cùng suy xét có nên chấp nhận hay không. Nếu người này không hợp tâm ý, dù là từ chối cũng không nên lạnh lùng sắc bén, nói thế nào cũng rất cảm kích một phen tâm ý của người ta, làm cuộc sống đơn điệu của nàng không có vẻ buồn tẻ không có sức hấp dẫn.

Công chúa cũng là như thế, nàng thay đổi thái độ thô lỗ lúc trước, dịu dàng nói: “Tạ Tiểu bảo chủ có ý tốt, lòng bản công chúa nhận. Ta không biết Thượng Quốc có ví dụ về hai phu hầu một nữ hay không, nhưng Thiện Thiện chúng ta theo nguyên tắc một vợ một chồng. Như vị hộ vệ kia nói, mọi việc chú ý thứ tự trước sau, ta tới làm Sở Vương phi Thượng Quốc, sẽ không suy xét người khác, cảm ơn.”

Tạ Yêu hơi sốt ruột: “Nương tử, dù nàng có suy xét hay không cũng là người chết cùng huyệt với ta rồi, Tạ Yêu ta không phụ người, lần này nhất định phải cho nương tử một câu trả lời.”

Công chúa bị hắn kêu “Nương tử, nương tử” đến đau đầu. Nàng xòe năm ngón tay ra: “Tạ Tiểu bảo chủ, bản công chúa là bị người bán, bị bắt chôn cùng ngươi, theo lý thuyết mối quan hệ giữa chúng ta là tàn hạ và bị tàn hạ. Ngươi đừng gọi ta như vậy, không phải ai cũng có tư cách gọi ta là nương tử.”

Tạ Yêu trầm ngâm một lát: “Trong lòng nàng chỉ có Sở Vương à?”

Công chúa gật đầu khẳng định: “Không sai.”

“Nhưng Sở Vương không thích nàng mà, ta ở trong mộ nghe thấy hết.”

Bị người bóc vết sẹo, công chúa chậc một tiếng: “Cái này gọi là tình thú, xem ra ngươi không hiểu, ta cũng không giải thích cho ngươi. Bản công chúa sốt ruột chạy đến Vân Dương, không thể tốn thời gian ở chỗ này. Tạ Tiểu bảo chủ, làm phiền nhường một chút.”

Tạ Gia Bảo cũng coi như danh môn vọng tộc ở Kính Dương, xuất thân khiến Tạ Yêu xuôi gió 20 năm, chưa bao giờ chịu bất kỳ chướng ngại nào. Vốn cho rằng công chúa Thiện Thiện biết được hắn chết mà sống lại sẽ khóc la muốn gả cho hắn, ai ngờ suy đoán sai lầm, nàng vẫn một lòng nghĩ đến con lừa trọc kia.

Tạ Tiểu bảo chủ bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ cuộc đời, nếu là luận thứ tự trước sau, rõ ràng là hắn và công chúa cử hành nghi thức trước. Cho du lúc ấy hắn nằm trong quan tài cũng là quang minh chính đại, bái tế đủ tập tục nha.

“Nàng không thể đối xử với ta như vậy.” Tạ Yêu nói, hắn cảm nhận được nỗi ưu thương của sự phản bội.

Không biết những người đang đánh nhau kia thả chậm tốc độ so chiêu từ khi nào, mười mấy lỗ tai dựng thẳng tắp, rõ ràng là đang nghe lén tiến độ bên này.

Tạ Yêu không quá phẫn nộ đối với việc bị từ chối, chỉ đơn giản là kế hoạch đời người bị quấy rầy mà thôi. Chỉ là ở trước mặt nhiều người như vậy, bị thủ hạ chế giễu cũng không tốt lắm, vì thế hắn nhanh chóng nghĩ ra một cách, nói thế này: “Làm không thành phu thê thì kết nghĩa huynh muội khác họ được chứ? Tạ mỗ cũng coi như có chút địa vị trên giang hồ…” Vừa nói vừa thì thầm: “Cho chút thể diện đi.”

Này đương nhiên rất tốt, thân thích không ngại nhiều, công chúa nhảy xuống xe, sảng khoái quỳ xuống: “Hôm nay ta kết bái huynh muội với Tri Hổ huynh, nguyện trời đất làm chứng, làm ca ca không thể có tâm tư không đứng đắn với muội muội.”

Tạ Yêu kéo áo quỳ xuống: “Từ nay về sau có phúc cùng hưởng, có họa ta chịu, trên đời không còn ai dám ức hiếp công chúa điện hạ.”

Hai người cùng dập đầu, lễ kết coi như hoàn thành.

Công chúa đứng lên, vỗ đầu gối nói: “Tri Hổ huynh, nên trả lại túi tiền cho chúng ta rồi nhỉ?”

Tẹ Yêu nói: “Được, tỷ muội.” Sau đó đưa túi thêu hình đôi mắt cho nàng.

Xước Xước và Hữu Ngư kinh ngạc hô: “Thì ra tất cả đều là mưu kế của Tiểu bảo chủ?”

Tạ Yêu chớp mắt: “Cái này không phải vì sắp xếp cho công chúa vẽ người giấy, gợi lên hồi ức chôn cùng của công chúa à.” Nói xong sợ công chúa truy cứu, không dám nói tiếp mà săn sóc đổi chủ đề: “Nếu huynh đã đuổi tới đây rồi chi bằng chưa muội đi Vân Dương luôn! Tỷ muội nếu có thể bắt lấy Sở Vương, hắn chính là muội phu của ta, ân oán lúc trước có thể xóa bỏ hết.”

Công chúa và nhóm tâm phúc hội họp, cảm thấy trong đội ngũ có Hoạch nhân hình như là chuyện không tồi. Có hắn hộ tống các nàng đi chùa Đạt Ma thì không cần lo lắng đề phòng nữa.

Công chúa nói được: “Vậy làm phiền Tri Hổ huynh. Có điều rốt cuộc nhà họ Tạ huynh và Sở Vương có thâm cừu đại hận gì vậy?”

Tạ Yêu nói: “Cũng không tính là thâm cừu đại hận gì, chỉ là Tĩnh Vương giới thiệu cô cô huynh cho Sở Vương, Sở Vương không thích, hôn không kết thành. Cha huynh cảm thấy bị hạ nhục, đơn phương kết thù, chuyện chính là như vậy.”

Dù sao không thành dượng được thì thành muội phu, Tạ Tiểu bảo chủ cảm thấy mình kiếm lời, cuộc sống đúng là vòng đi vòng lại, tràn ngập thú vị luôn.

Chú thích:

(1) Nên duyên Tần Tấn – Tần Tấn chi hảo

Điển tích Công tử Trọng Nhĩ lưu vong.

Khi tuổi về già, Tấn Hiến Công chiều chuộng ái phi Ly Cơ, muốn lập con nàng là Khê Tề làm Thái tử, liền bức chết nguyên Thái tử Thân sinh. Hai người con riêng của Tấn Hiến Công là Di Ngô và Trọng Nhĩ thấy Thái tử bị bức hại liền bỏ trốn sang nước khác lánh nạn.

Trọng Nhĩ là người rất có danh vọng tại nước Tấn, khi chàng đi lánh nạn đã có các văn võ tinh anh như Hồ Mao, Hồ Yển, Triệu Suy, Tiên Chẩn, Giới Tử v v đi theo. Trọng Nhĩ sống nhờ ở nước Cảnh được 12 năm, sau vì bị Tấn Huệ Công cử người sang ám sát, chàng lại phải trốn sang nước Tê. Khi chàng đi ngang qua nước Vệ, Vệ Văn Công cho rằng chàng là một công tử vận đen nên không tiếp đãi, khiến chàng phải vừa đi vừa ăn xin suốt dọc đường. Khi đoàn người đến một nơi gọi là Ngũ Lộc, thì thấy một đám nông phu đang ăn cơm trên bờ ruộng, thì cảm giác đói lại càng thêm cồn cào khó chịu, mới đến xin ăn với họ. Có một nông phu riễu cợt liền bốc một nắm bùn đưa cho họ. Trọng Nhĩ rất tức giận, định bảo người đem roi quất nông phu kia, thì đại thần Hồ Yểm vội vàng ngăn lại, nhận lấy nắm bùn và nói rằng: “Có đất là có nước, đất là tượng trưng cho quốc gia, đây há chẳng phải thượng thiên ban điềm lành cho Công tử ư?”. Trong Nhĩ nghe vậy đành phải làm thinh, cười khóc không được tiếp tục lên đường.

Khi đến nước Tề, Tề Hằng Công thiết tiệc khoản đãi Trọng Nhĩ và đem con gái công tộc là nàng Tề Khương gả cho chàng. Trọng Nhĩ ở lại nước Tề được 7 năm và không còn muốn đi đâu nữa, nhưng các đai thần đi theo chàng lại mong muốn trở về nước Tấn, để giúp chàng làm nên sự nghiệp. Một hôm, họ họp mặt trong vườn dâu để bàn cách đưa chàng về nước, thì bị một thị nữ đang hái dâu trên cây nghe được, rồi đến mách với Tề Khương. Nàng mới hỏi Trọng Nhĩ rằng: “Nghe nói, chàng nay mai sắp trở về nước Tấn?”. Trọng Nhĩ chối đây đẩy: “Nàng nghe ai nói vậy? Làm gì có việc đó?”. Tề Khương liền khuyên rằng: “Tôi không phản đối chàng về nước, chàng cứ yên phận sống ở đây cũng chẳng được tích sự gi, chi bằng sớm trở về làm nên sợ nghiệp có phải tốt hơn không?”. Nhưng Trọng Nhĩ nào có chịu nghe theo. Không còn cách nào khác, nàng Khương Tề bèn chuốc rượu cho chàng uống say rồi vực lên xe. Đợi đến khi Trọng Nhĩ tỉnh rượu thì đoàn người đã rời xa nước Tề, chàng lại phải tiếp tục lưu vong.

Trọng Nhĩ cùng đoàn người đi sang nước Tào, Tào Cộng Công và Vệ Văn Công đều rất khinh thường Trọng Nhĩ liền đuổi chàng ra khỏi biên giới. Đoàn người lại phải chạy sang nước Tống. Nước Tống lúc bấy giờ đã bị thiệt hại quá nặng bởi cuộc chiến tranh với nước Sở, không đủ sức lực để giúp đỡ Trọng Nhĩ, chàng lại phải rời nước tống sang nước chạy sang nước Trịnh,Trịnh Văn Công vì vừa kết bang với nước Sở, nên cũng không muốn tiếp đãi, nên chàng lại đành phải rời nước Trịnh chạy sang nước Sở.

Khi tới nước Sở, Trọng Nhĩ được Sở Thành Vương dùng nghi lễ nhà vua đón tiếp. Một hôm, trong khi dự tiệc, Sở Thành Vương nửa đùa nửa thật hỏi Trọng Nhĩ rằng: “Nếu tôi đưa được công tử về nước, thì sẽ lấy gì đền đáp tôi?” Trọng Nhĩ cười đáp rằng: “Ân đức của đại vương không thể lấy kim ngân tài vật để báo đáp. Nhờ hồng phúc đại vương mà tôi được trở về nước Tấn chấp chính, thì tôi sẽ khiến hai nước chung sống hòa mục. Nếu một khi hai nước xảy ra tranh chấp vì lợi ích của mình, thì tôi sẽ rút quân lui về 90 dặm để báo đền ân đức của đại vương”. Sở Thành Vương nghe xong chỉ cười nhạt, thì đại tướng Thành Đắc Thần đang ngồi bên đã tức đến nghiến răng nghiện lợi. Đến khi tiệc tan, Thành Đắc Thần mới nói với Sở Thành Vương rằng: “Trọng Nhĩ nay đã ngông như thế, thì rõ là phường vong ơn bội nghĩa, chi bằng giết quách hắn đi để tránh hậu hoạn”. Nhưng cũng may là Sơ Thành Vương không đồng ý làm như vậy. Ít lâu sau, Tần Mục Công sai người sang đón Trọng Nhĩ, Sở Thành Vương bèn tiện thể tiễn Trọng Nhĩ cùng đoàn người sang nước Tần.

Tần Mục Công năm xưa từng giúp công tử Di Ngô về nước lên làm vua, nhưng không ngờ Di Ngô lấy ân làm oán trở mặt với nước Tần, giữa hai nước từng xảy ra chiến tranh. Sau khi Tấn Huệ Công mất, còn là Hoài Công kế vị vẫn tiếp tục đương đầu với nước Tần. Do đó, Tần Mục Công mới quyết định giúp công tử Trọng Nhĩ về nước lên làm vua, và gả con gái của mình là Văn Doanh cho Trọng Nhĩ, trở thành “Tần Tấn chi hảo”.

Năm 636 trước công nguyên, Tần Mục Công cử quân hộ tống Trọng Nhĩ về nước, chẳng bao lâu thì phá vỡ đô thành nước Tấn, Tấn hoàn Công bị đâm chết, dân nước Tấn cùng lập Trọng Nhĩ lên làm vua, tức Tấn Văn Công.

Trọng Nhĩ sống lưu vong tại nước ngoài 19 năm trời,lần lượt đi khắp 8 nước chư hầu, mãi đến năm 62 tuổi mới lên làm vua. Ông chỉnh đốn chính trị, phát triển sản xuất, khiến nước Tấn nhanh chónh trở nên giàu mạnh. Về sau, trải qua cuộc chiến mang tính quyết định ở Thành Bồ, Tấn Văn Công Trọng Nhĩ cuối cùng đã trở thành bá chủ Trung Nguyên.

(2) Huyệt Thượng Tinh: Trong Hán – Việt, thượng là ở trên, tinh là vì sao. Như vậy, huyệt thượng tinh mang hàm ý như một vì sao trên đỉnh đầu. Đây là huyệt nằm trên đường thẳng giữa đầu, ngay chỗ chính giữa đoạn nối giữa huyệt bách hội với ấn đường.